Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 163 - Đòi Tiền.



Chương 163 - Đòi Tiền.



Chương 163: Đòi Tiền.Ăn xong Hoa Chiêu đi làm cơm trưa, Diệp Thư chợt cảm thấy cuộc sống thật mỹ mãn."Ah, em đừng theo quân nữa, đến thủ đô ở với chị! Chị sẽ tìm em ăn chực mỗi ngày." Diệp Thư nói ra.Lưu Nguyệt Quế lập tức nở nụ cười: "Như vậy sao được, đó là lúc chưa kết hôn mà thôi, hiện tại đã kết hôn, tiểu Thâm và Hoa Chiêu làm sao có thể tách ra sống ở hai nơi được?""Bất quá cháu phải chú ý một chút." Lưu Nguyệt Quế đối với Hoa Chiêu nói: "Cũng không thể chiều theo ý nó đươc, đặc biệt là lúc mới sinh, thời điểm còn trong tháng, cũng không thể mặc nó xằng bậy!"Hoa Chiêu chớp mắt.Không phải hôm qua bà ấy còn không có nghe được "đánh là thân, mắng là yêu" sao?Lúc này tất nhiên không giống với, hiện trong phòng chỉ có ba người các bà, bà phải gánh vác nghĩa vụ gia trưởng, dạy bảo các cô chuyện của phụ nữ."Còn có tiểu Thư, Hoa Chiêu liền lưu lại ở thủ đô rồi, cháu cũng nên quay trở về phía nam rồi, trở về cùng Khổng Kiệt sống thật tốt, nhanh chóng sinh đứa bé, sau khi có con, thời gian tới sẽ có hi vọng rồi!" Lưu Nguyệt Quế đối với Diệp Thư nói: "Cháu nếu một lần liền sinh con trai, mẹ chồng khẳng định sẽ đối tốt với cháu hơn.!"Diệp Thư cố nén không trợn trắng mắt."Khục, chị, hai ta đi ra ngoài đi một chút, cho dễ tiêu hoá." Hoa Chiêu nói ra.Diệp Thư lập tức đứng lên."Xem hai người các ngươi giống như hai đứa trẻ vậy, sao lại không nghe lời như vậy, thím hai là người từng trải, những lời nói ra thế nhưng đều là lời vàng ngọc!""Dạ dạ, cháu biết rõ, thím thật sự có lòng tốt, nhưng thế hệ của chúng cháu, đã không giống với thím lúc trước." Diệp Thư một bên vừa đi ra ngoài vừa nói: "Thím hai, ngày mai cháu hẹn mấy người đồng nghiệp đến trong nhà chơi, thím đến lúc đó phải nhìn thật kỹ ah!""Ai! Tốt tốt!" Nghe xong cái này, Lưu Nguyệt Quế không thèm dạy dỗ hai cô nữa, tranh thủ thời gian đi tìm túi, bà muốn đi ra chợ mua ít quả ướp lạnh, ngày mai chiêu đãi khách nhân thật tốt.Có thể có con dâu tương lai của bà trong đó!"Thím hai, cháu cùng chị đi vườm ươm dạo một vòng, tiểu Thâm trở về thím nói anh ấy đừng lo lắng." Hoa Chiêu nói ra."Ai, không được đâu!" Lưu Nguyệt Quế vừa vội: "Tiểu Thâm nói, không cho cháu một mình đi ra ngoài."Hoa Chiêu kéo cánh tay Diệp Thư: "Hai người chúng ta đi!""Cái kia. . . Đi a." Lưu Nguyệt Quế nói ra.Kỳ thật bà cảm thấy Diệp Thâm có chút lo lắng quá rồi, phụ nữ có thai còn không thể ra cửa rồi hả? Lúc bà mang thai cái gì cũng không có chậm trễ, đi theo cha bọn trẻ theo quân đây này. Nếu như Diệp Thâm lo lắng như vậy, sau này bọn trẻ không biết sẽ thế nào.Hoa Chiêu kéo Diệp Thư đi ra ngoài rồi.Dọc theo đường đi, Diệp Thư nhịn không được kể cho Hoa Chiêu chuyện Khổng Ni ném TV hôm đó, còn có những hành vi trước đây của cô ta, cố ý kéo mấy đứa nhỏ Triệu gia đi lên quậy tung nhà cửa.Trước đây, cô không muốn nhắc đến chuyện này với bất kỳ ai, vì cô cảm thấy xấu hổ.Nhưng bây giờ cô phát hiện mình rất thích Hoa Chiêu, cô thích cô gái nhỏ chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi này, cô cảm thấy họ thực sự giống như những người bạn đồng trang lứa. Cô nói gì con bé cũng hiểu, kể cả những khổ sở cô không nói ra miệng, con bé cũng biết hết.Tri kỷ, cũng chỉ đến như vậy.Cho nên cái gì cô cũng muốn cùng Hoa Chiêu nói.Hoa Chiêu sau khi nghe xong thật muốn đi qua đánh Khổng Ni một trận: "Khổng Kiệt bây giờ đang ở làm sao? Về sau có đi tìm chị sao?"Diệp Thư lắc đầu: "Không biết, không có đi tìm." Rất tốt."Khổng Ni cũng không có tới?" Hoa chiêu hỏi."Không có tới." Diệp Thư nói ra: "Khổng Ni kỳ thật có chút sợ anh trai cô ta, nói không cho cô ta đến, cô ta thật sự không dám đến."Hoa Chiêu thở phào nhẹ nhõm: "Tính ra anh trai cô ta còn biết mất mặt." Bằng không thì đã khó chơi rồi.“Anh ta có thể trả lại tiền TV không?” Hoa Chiêu lại hỏi.Diệp Thư có chút không xác định mà lắc đầu: "Trong tay anh ta không có tiền, nhưng mẹ anh ta có, theo chị số tiền kia, bà ta cũng không hoàn toàn cho hai đứa con trai ở nông thôn, chính bà ta còn để lại một phận."Bất quá, bà ta có thể cho Khổng Kiệt không, chị cũng không biết." Diệp Thư nói ra: "Mẹ anh ta đối xử với anh ta, có chút không giống.""Cái gì không giống?" Hoa Chiêu sững sờ hỏi."Theo lý Khổng Kiệt là con cả trong nhà, cha mẹ có lẽ thiên vị hơn mới đúng, nhưng không có, Khổng Kiệt có một lần uống nhiều quá khóc nói với chị chuyện khi còn bé, anh ta lúc nhỏ chưa từng có tiền tiêu vặt, em trai em gái đều có, chỉ anh ta là không có, mẹ anh ta cho tới bây giờ chưa từng cho anh ta một phân tiền tiêu vặt.""Có thể là. . . Hắn là anh cả, mẹ hắn cố ý rèn luyện ý chí, lao hắn gân cốt, đói hắn thể da, khốn cùng hắn thân? Nghĩ đến rèn luyện hắn? Hay hoặc giả là, có người chính là thiên vị con út?" Hoa Chiêu nói ra.Diệp Thư thoáng cái nở nụ cười: "Được a, em còn có thể làm thơ rồi! Bất quá mẹ anh ta khẳng định không có cái tư tưởng giác ngộ này, em không biết đâu, sắc mặt bà ta đối với chị, còn làm những chuyện kia, thật sự là hận không thể để chị cùng Khổng Kiệt quan hệ ngày càng không tốt, đánh cho long trời lỡ đất, bà ta mới thoải mái.""Có một số mẹ chồng chính là như vậy đấy…" Hoa Chiêu nói ra.Diệp Thư vẫn lắc đầu: "Chị chính là cảm giác ở đâu đó có chút không đúng, bà già kia đối xử với Khổng Kiệt cũng không được khá lắm, so với hai em trai của anh ta càng không giống, lúc cười với họ cũng không giống." Sau khi kết hôn, cô về quê của Khổng Kiệt và gặp gia đình anh ta đã cảm thấy có chút không thích hợp."Để xem lần này Khổng Kiệt bất chấp bà ta đòi tiền, bà ta có đưa hay không." Diệp Thư nói ra.Mà lúc này Khổng Kiệt, đang chờ cuộc gọi của mẹ.Anh ta điện báo về nhà, nói rằng anh ta đang gấp, cần sử dụng tiền gấo, và nói mẹ anh ta nhanh gửi tiền cho anh ta, và kèm theo địa chỉ và số điện thoại của người nhận.Với thái độ thận trọng với tiền bạc của mẹ, bà ấy chắc chắn sẽ gọi điện hỏi thăm.Quả nhiên, điện thoại đổ chuông trong khoảng thời gian mà anh ta dự đoán.Anh ta thấp thỏm không yên mà nhận điện, đầu kia quả nhiên là giọng của mẹ."Này, là A Kiệt sao?""Là con, mẹ.""Ngươi có việc gì gấp sao? Lại muốn 2000 đồng tiền!"Khổng Kiệt nghe thấy giọng mẹ mình, không nhanh không chậm, bốn bề yên tĩnh, giống như đang hỏi anh ta, ngươi hôm nay ăn gì.Tay anh ta nắm chặt điện thoại."Mẹ, con cần dùng tiền gấp." Hắn tại "Gấp" bên trên tăng thêm ngữ khí: "Cấp tốc." “Một trăm tám mươi vạn.”"Cái gì mà, muốn nhiều tiền như vậy, ngươi đã gây họa?" Lưu Tân hoa hỏi.Khổng Kiệt trong nội tâm lại trầm xuống, nắm thật chặt điện thoại nói ra: "Con không có gặp rắc rối, chính là, sinh bệnh nhập viện rồi, rất cần tiền."Lưu Tân Hoa nóng nảy: "Ngươi sinh bệnh rồi hả? Bệnh gì cần nhiều tiền như vậy? Các ngươi xem bệnh không phải không dùng tiền sao? Còn có, ngươi không phải ở thủ đô sao? Diệp Thư không phải cũng ở đó sao? Ngươi bệnh nó không đưa cho ngươi tiền? Tôi đã nói mà, nó cũng không phải là đồ tốt! Không một lòng với ngươi! Ngươi sinh bệnh cô ta vậy mà thấy chết mà không cứu! Không đưa tiền ra!"Trái tim của Khổng Kiệt như trôi theo dòng nước, lên xuống: "Vậy thì mẹ, con bị bệnh, mẹ có lấy tiền ra không?"Không có âm thanh nào ở đầu bên kia của điện thoại.



Bạn cần đăng nhập để bình luận