Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1557 - Không Còn Vợ



Chương 1557 - Không Còn Vợ



Chương 1557: Không Còn Vợ“Nhà mẹ em đông người, không có chỗ ở”.Diệp Đan nói: “Hay anh muốn ôm chăn đệm ngủ dưới đất?”Chuyện này không có khả năng.Hắn làm ông chủ Điền mới được mấy năm an lành, chưa chịu khổ cực nào.Nếu ai để hắn ngủ dưới đất, hắn nhất định bỏ đi.“Được rồi, vậy thì ở khách sạn”. Điền Tín lấy quà tặng mang theo nói với Diệp Đan: “Đi thôi, đến thăm ba mẹ em.”Diệp Đan xụ mặt ngồi trên giường không nhúc nhích.Cô ta lấy đâu ra nhà mẹ đẻ?Nếu cô ta dám đến, chỉ sợ bị đuổi ra khỏi cửa trước mặt mọi người, như vậy rất mất mặt, sau này không còn mặt mũi tôn nghiêm trước mặt Điền Tín nữa.“Anh ở đây chờ, em về nhà nói cho ba mẹ trước một tiếng, nếu họ đồng ý gặp mặt thì em đưa anh về cùng, còn nếu không chúng ta cùng nhau về lại Thượng Hải, công việc sang năm cũng cần bắt đầu thu xếp”. Diệp Đan nói.“Hả?” Điền Tín có chút ngớ người: “Ba mẹ em không biết chúng ta sẽ về ăn tết à?”“Bọn họ còn không biết em đã gả cho anh!”. Diệp Đan liếc nhìn Điền Tín một vòng từ trên xuống dưới, nói: “Em không dám nói, sợ bọn họ không đồng ý sẽ đánh gãy chân em.”Điền Tín lập tức chột dạ.Diệp Đan bây giờ rất thời thượng, đồ đang mặc cũng là những mẫu đang lưu hành hiện nay.Tuy rằng cô ta đã hơn 40 tuổi, cũng được xem như mỹ nữ lớn tuổi.Đi với hắn như một ông già trung niên, mập mạp xấu xí đến cha vợ cũng chướng mắt.Nhưng Điền Tín chỉ chột dạ trong phút chốc rồi hợp tình hợp lí nói: “Bây giờ bọn họ mới chướng mắt anh có phải chậm rồi không? Chúng ta đã có con cái! Hơn nữa anh có tiền!”Diệp Đan trừng hắn một cái: “Nhà em cũng không nhìn vào tiền bạc của người ta! Nếu không lúc trước em đã không gả cho anh!”Trước kia, còn có hai người đàn ông trung niên khác theo đuổi Diệp Đan, Điền Tín là nghèo nhất.Diệp Đan lại chọn Điền Tín vì dễ nắm trong tay.Nhưng Điền Tín không biết điều này, hắn còn tự tin cho rằng Diệp Đan coi trọng con người của hắn chứ không phải vì tiền.Mấy năm nay, Diệp Đan thật sự toàn tâm toàn ý sống cùng hắn, sản nghiệp của bọn họ ngày càng lớn.Nếu không phải lần này Diệp Đan bị người thân lấy mất 40 vạn thì bọn họ đã có nhiều tiền hơn.“Phi”. Diệp Đan chửi anh ta không chút khách khí: “Nếu đó không phải nhờ người nhà mẹ đẻ em, hiện tại không biết anh đang xin ăn ở dưới gầm cầu nào rồi! Bây giờ còn trách em?”“Anh không dám, anh nào dám trách chứ…” Điền Tín mở miệng chịu thua.Hắn rất xem trọng năng lực của Hoa Chiêu, xem trọng năng lực của nhà mẹ đẻ Diệp Đan.“Cứ chờ đi! Em đi thuyết phục bọn họ!” Diệp Đan nói xong liền rời đi.Điền Kiệt đang bận chơi game, không muốn đi ra ngoài cùng mẹ mình.Hắn lớn như vậy lần đầu tới phương bắc, lạnh muốn đông chết hắn!Điền Lỗi ngập ngừng hai lần rồi mở cửa đuổi theo.Điền Tín cũng không quan tâm, con trai đã lớn đang tuổi tò mò, tới thành phố lớn sao có thể ở mãi trong khách sạn?“Đừng chạy xa! Lát nữa trở về, biết đâu dì Lý đi nhanh rồi quay lại sao?” Điên Tín hô lên.Từ lúc rời nhà đi, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy nên Diệp Đan sửa tên thành Lý Đan.Điền Lỗi không để ý đến ba mình, chạy vài bước đuổi theo Diệp Đan.“Dì đã nghĩ giải thích thế nào với ba tôi về những đứa con trước của dì chưa?” Điền Lỗi nói.“Không phải chuyện của cậu? Muốn nói rõ thì cậu cũng là do ba cậu cùng người trước sinh ra!” Diệp Đan nói.Không phải người ngoài nên cô ta cũng không cần cấp mặt mũi cho ba con nhà họ Điền.Điền Lỗi không giận, chỉ cười đùa nói: “Dì cho tôi chút chỗ tốt, tôi giúp dì gạt ba tôi”.“Cần bao nhiêu tiền?”“Không cần tiền”. Điền Lỗi liếc nhìn vòng eo của cô ta một cái, đè thấp giọng nói: “Chỉ cần một đêm…”Điệp Đan sửng sốt, mặt trương đỏ, lập tức cầm túi xách đánh qua.Hai người một người chạy trên đường một người đuổi đánh kéo tới nhiều ánh mắt xung quanh.Vương Kiến dắt xe đạp quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng dáng của Diệp Đan.Hắn nhíu mày.Nhìn giống nhưng lại có chút không giống.Chắc cô ta không dám trở lại thành phố đâu?Nhưng không thể khẳng định được, cũng đã qua nhiều năm, dù gì cũng có quan hệ huyết thống, có lẽ nhà họ Diệp đã tha thứ cho cô ta.Vương Kiến leo lên xe đạp đuổi theo.Diệp Đan không muốn dây dưa cùng Điền Lỗi, nhìn thấy xe buýt chuẩn bị đi thì lập tức chạy lên.Khi Điền Lỗi phản ứng lại thì xe đã đi xa rồi.Hắn cũng không nản chí, nhược điểm của mẹ kế còn đang nằm trong tay hắn, không sớm thì muộn hắn cũng có được điều hắn muốn.“Bạn học nhỏ, người phụ nữ vừa rồi là gì của cậu thế? Cô ấy tên gì thế?” Vương Kiến đuổi lại đây chỉ nhìn thấy mỗi Điền Lỗi.Điền Lỗi liếc mắt nhìn hắn một cái.Ăn mặc thì rách nát, chiếc xe đạp chắc cũng dùng 50 năm rồi, tóc tai gọn gàng cũng che giấu không được bộ dạng nghèo kiết xác.“Là vợ của tôi! Tên là mẹ mày!” Điền Lỗi nói xong lập tức quay đầu bỏ chạy.Vương Kiến sửng sốt một chút mới phản ứng lại, tức giận đạp xe đuổi theo!Đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh! Hắn chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình bị một tên oắt con khinh thường!Nhưng vì xe đạp quá cũ không đủ lực nên chạy được mấy mét đã bị đứt xích, thiếu chút nữa làm Vương Kiến ngã xuống.Còn Điền Lỗi đã chạy mất tăm hơi.Vương Kiến đứng tại chỗ hạ hoả mất nửa ngày, cuối cùng kết luận, người kia chắc không phải Diệp Đan, sao cô ta có thể quen biết với loại lông bông này.Hành động vừa rồi của hai người này có vẻ khá quen thuộc, Diệp Đan cũng không đánh mặt hắn, mà tên lông bông bị đánh cũng không thật sự tức giận.Vương Kiến suy nghĩ, dắt xe đạp đến nhà của Hoa Chiêu.......Hoa Chiêu nghe bảo an nói Vướng Kiến đến thì sửng sốt, động tác đang làm cũng dừng lại.Người xung quanh cũng dừng lại theo.Khác với cô, những người này đang nghĩ Vương Kiến là ai, lướt nhanh người trong nhà một lần hình như không có tên người này…Khoan đã!Vương Kiến!“A!!” Hai cô gái là Vương Nghệ và Vương Ngọc kinh ngạc hô lên.Từ từ!Các cô là con gái của Vương Kiến và Diệp Đan sinh ra, Vương Nghệ sang năm 15 tuổi, Vương Ngọc sang năm 14 tuổi, đều là những cô gái duyên dáng đáng yêu.So với ba anh trai nhỏ hơn nhiều.Nhưng đột nhiên nghe thấy tên Vương Kiến, Vương Ngạn hơn 20 tuổi cũng nhất thời im bặt.“Hắn ra ngoài lúc nào? Mấy đứa không đi đón à?” Hoa Chiêu hỏi Vương Ngạn.Cô chỉ biết trước kia Vương Kiến thay Diệp Đan ngồi tù, nhưng sau khi vào được giảm hình phạt thế nào hay khi nào mãn hạn tù, cô cũng không để ý.Cô cho rằng bọn nhỏ sẽ lén để ýVương Ngạn khựng lại, có chút ngượng ngùng nói: “Được ra ngoài ngày 6 tháng trước, lúc ấy một mình cháu đi đón nhưng lại không thấy đâu, được báo lại là đã đi một giờ trước rồi”.“Sau đó cháu không liên lạc được với ông ấy, cũng không biết ông ấy đi đâu”. Vương Ngạn nói.Nhà họ Vương không ở thành phố, lúc trước do Vương Kiến đi theo Diệp Đan được điều vào đây, cứ nghĩ rằng có thể thăng chức nhanh, không ngờ kết quả lại vào tù.Sự chênh lệch này đến bản thân hắn cũng không thể tiếp thu.Cho dù đã qua nhiều năm như vậy vẫn không thể chấp nhận được sự thật này.Hắn nghĩ rằng, khi ra tù Diệp Đan sẽ đến đón hắn, làm hắn hơi khẩn trương, dựa vào biểu hiện tốt trong mấy năm nên được ra sớm hơn một giờ, tính trốn ở chỗ nào đó nhìn xem vợ mình xa cách nhiều năm.Cuối cùng phát hiện vợ mình không thấy, chỉ có mỗi con trai đến.Vương Ngạn lớn lên rất giống hắn khi còn trẻ nên chỉ cần nhìn một cái hắn liền nhận ra.Hắn chợt cảm thấy trong lòng không ổn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận