Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 980 - Báo Thù.



Chương 980 - Báo Thù.



Chương 980: Báo Thù.Nhìn đứa trẻ như thể sẽ ngừng thở bất cứ lúc nào, tim Hoa Chiêu như muốn nát ra.Nhưng cô không kịp bi thương, vội vàng lấy ra chai thuốc từ trên người.Diệp Thâm động tác còn nhanh hơn, anh đã đem đứa nhỏ ôm vào trong lòng.Diệp Thâm giật xuống lọ thuốc nhỏ trên cổ, đem chất lỏng màu đỏ rót vào trong miệng đứa bé.Sau đó đứng dậy, một tay ôm đứa bé, một tay dắt Hoa Chiêu lên xe hơi, đi ra khỏi tầm mắt của người khác.Chất lỏng màu đỏ này có công năng rất mạnh, anh sợ để cho người ngoài nhìn thấy "Kỳ tích".Về phần Thái Xuân Ni, sớm bị ra ngoài xe.Hoa Chiêu khẩn trương mà nhìn đứa bé trong ngực Diệp Thâm, chỉ thấy tinh chất màu đỏ cửa vào, sắc mặt tái nhợt của bé bằng mắt thường có thể thấy bắt đầu hồng nhuận lên.Vài giây sau, bé vậy mà mở mắt ra nhìn.Nước mắt Hoa Chiêu thoáng cái rớt xuống, nhận lấy đứa bé từ trong ngực Diệp Thâm, tự mình ôm lấy."Bảo bảo, mẹ đến rồi, cũng may là còn kịp." Cô dán mặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn khóc ròng nói.Tiểu Thận vẫn không nhúc nhích đột nhiên khóc lên, khóc đến tê tâm liệt phế, nghe rất ủy khuất, thương tâm.Hoa Chiêu lại cười vui vẻ.Thanh âm này, vừa nghe đã thấy có lực, xem ra thằng bé thật sự được cứu về rồi.Bảo bảo không có việc gì rồi, lại trở về bên người cô rồi!Đây quả thực là chuyện vui vẻ nhất trên đời.Tim Diệp Thâm cũng vững vàng ổn định lại, đi qua ôm lấy Hoa Chiêu cùng bảo bảo của anh.Giờ khắc này, anh cảm thấy nhẹ nhõm chưa bao giờ có, đến thời tiết u ám bên ngoài trông cũng thật dễ thương.Đột nhiên, anh quay đầu nhìn về phía ngoài xe.Thái Xuân Ni từ trên mặt đất bò lên, muốn chạy."Cô ta làm sao bây giờ?" Diệp Thâm hỏi.Hoa Chiêu cũng nhìn về phía Thái Xuân Ni, cô không biết Thái Xuân Ni cùng Hoa Tiểu Ngọc đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng vừa rồi từ thực vật chắt lọc trí nhớ xem, là Thái Xuân Ni cứu con của cô.Nếu như không phải cô ta đoạt lấy đứa bé từ trong tay người đàn ông kia, hơn nữa đưa đến viện phúc lợi, hiện tại cô đã không thể gặp được con của mình rồi."Bắt lấy cô ta, hỏi một chút Hoa Tiểu Ngọc ở đâu. Nếu như cô ta không liên quan đến chuyện này, hãy để cô ta đi." Hoa Chiêu nói ra.Nếu như Thái Xuân Ni không tham dự vào chuyện bắt cóc con của cô, cô cũng không trách tội cô ta.Diệp Thâm gật đầu xuống xe, bắt lấy Thái Xuân Ni vừa chạy ra không xa, kéo cô ta đến nơi hẻo lánh.Viện trưởng viện phúc lợi cùng các y tá khác nhìn người này, người kia, và không thể hiểu được mối quan hệ giữa họ.Không có ai đi ra xen vào việc của người khác.Thời gian này Hồng Kông đặc biệt loạn, muốn sống lâu, không thể chõ mõm vào chuyện của người khác.Sau nửa giờ, Diệp Thâm mới mang theo Thái Xuân Ni trở về.Những điều nên hỏi anh đều đã hỏi, nhưng đến cùng có phải là nói thật hay không, còn phải xem lại, cho nên hiện tại không thể thả người.Hoa Chiêu đã bọc đứa bé lại, không cho cô ta thấy bé đã khôi phục sắc mặt bình thường.Nhưng bé vẫn còn khóc.Không phải loại khóc tê tâm liệt phế dắt cuống họng, mà là hức hức, ủy ủy khuất khuất.Thằng bé giống như biết được người đang ôm mình là mẹ, không phải là những người khác, bé rốt cuộc cũng có thể kể ra ủy khuất của mình vậy.Mà thanh âm này, vừa đáng yêu lại làm cho người ta đau lòng.Hoa Chiêu ôm bé vừa vỗ vỗ vừa dỗ dành, nước mặt thật vất vả mới ngừng lại muốn rơi xuống.Thái Xuân Ni ngồi ở bên cạnh, mặc dù bả vai của mình đang đau đến nỗi muốn hôn mê, nhưng cô ta cũng không nhịn được tò mò mà nhìn về phía đứa bé trong ngực Hoa Chiêu.Không chết? Còn có khí lực khóc lâu như vậy?Hơn nữa hơn mười ngày rồi, cô ta chưa từng nghe đứa nhỏ này khóc như vậy.Cô ta là một người mẹ, tuy rằng không thích mấy đứa trẻ vì bị cưỡng bức mà sinh ra…Nhưng cô ta cũng nghe ra âm thanh này là đang làm nũng.Thật là, thiên tính mẫu tử.Thái Xuân Ni nhìn Hoa Chiêu, lại nhìn Diệp Thâm đang lái xe, trong lòng vô cùng may mắn chính mình vừa rồi tâm huyết dâng trào, đoạt lấy đứa bé từ trong tay vệ sỹ kia.Bằng không thì, hiện tại cô cũng phải chôn cùng đứa nhỏ này rồi!Đây là loại người nào ah?Cô ta lại bắt đầu hiếu kỳ thân phận của Diệp Thâm cùng Hoa Chiêu.Diệp Thâm lái ô tô về biệt thự Thái Xuân Ni ở, trực tiếp tiến vào.Anh đi tìm cô hầu gái hỏi, mà Hoa Chiêu ôm nhỏ, tranh thủ thời gian cho bé bú sữa.Tiểu Thận đã đói bụng lắm, nhanh như hổ đói vồ mồi mà ghé vào trong ngực Hoa Chiêu, lúc đầu còn không biết bú thế nào, gấp đến độ vừa khóc vừa đá chân vội vàng.Cũng may rất nhanh đã theo bản năng học xong."Ừng ực ừng ực" mà bú.Hoa Chiêu nhìn đau lòng chết mất.Thái Xuân Ni nhìn càng thấy kỳ quái, đứa nhỏ này đã xảy ra chuyện gì rồi? Đến trong ngực mẹ liền sống lại rồi hả?Sinh lực thực sự rất mạnh mẽ.Mà Hoa Chiêu một bên nhìn tiểu Thận bú sữa mẹ, một bên cùng thực vật câu thông.Biệt thự này không mấy năm tuổi, cũng phải bốn mươi năm mươi tuổi, cây cối trong sân càng già, khả năng lưu trữ thông tin càng mạnh.Có thể chắt lọc đến hơn mười ngày tin tức.Cô cũng coi như đã rõ ràng, Thái Xuân Ni cùng việc bắt cóc con cô, thực sự không có quan hệ gì.Diệp Thâm cũng từ căn hầm dưới đất đi ra, hướng Hoa Chiêu gật gật đầu.Anh không thuật lại chính mình hỏi cái gì, chút khoảng cách ấy anh tin tưởng Hoa Chiêu cũng nghe thấy được.Hoa Chiêu đứng lên.Thái Xuân Ni khẩn trương mà núp ở trên ghế sô pha, hoảng sợ mà nhìn bọn họ."Bắt cóc đứa nhỏ chính là Hoa Tiểu Ngọc, không liên quan tới tôi! Nếu không có tôi, nó hiện tại đã sớm mất mạng!" Cô ta tranh thủ thời gian tranh công cho mình.Hoa Chiêu liếc nhìn cô ta một cái, đột nhiên nói ra: "Cho nên, tôi chỉ cho cô một đường sống, hiện tại hãy rời khỏi đây, cách thế lực kim chủ này của cô xa một chút."Thái Xuân Ni có thể buông tha, Hoa Tiểu Ngọc cùng Lý Hùng gì đó, cô tuyệt đối sẽ không nương tay!Thái Xuân Ni nghe hiểu rồi, hai người này sẽ đối phó với Lý Hùng. . .Tuy rằng không biết tại sao hai người đại lục này lại có giọng điệu lớn như vậy, dám ra tay với lão đại có mấy trăm thủ hạ, là ngu ngốc hay thật sự có năng lực đó?Người phụ nữ này xinh đẹp như vậy mà không phải dựa vào mặt kiếm cơm ăn đấy, mà là dựa vào thân thủ, vậy thì thật đáng sợ.Có lẽ Lý Hùng thật sự sắp xong rồi.Đưa tay sờ sờ bả vai đau đớn, Thái Xuân Ni nhanh chóng nói lời cảm tạ: "Cảm ơn cám ơn! Tôi đi ngay đây!"Hoa Chiêu không tiếp tục nhìn cô ta, theo Diệp Thâm lái xe rời đi.Nhìn tiểu Thận trong ngực ăn uống no đủ, ngủ ngon lành, Hoa Chiêu cười ôn nhu.Diệp Thâm nhìn bọn họ, tâm tình bây giờ cũng như muốn bay lên."Đi, chúng ta đến ở khách sạn đắt tiền nhất, ăn đồ tốt nhất! Còn phải mua một đống đồ dùng cho bảo bảo, cho bảo bảo tắm rửa, đổi lại quần áo." Hoa Chiêu nói ra.Báo thù cái gì đấy, hoàn toàn có thể muộn một chút.Cô hiện tại thầm nghĩ muốn cùng tiểu Thận ở chung một chỗ, cho bé ăn, chơi đùa với bé, xác định bé thật sự khỏe mạnh rồi, không còn sợ hãi chút nào rồi, lại đi tìm Hoa Tiểu Ngọc tính sổ.Chuyện gì cũng không quan trọng bằng tiểu Thận.Cô bây giờ cũng không muốn nhìn thấy mặt Hoa Tiểu Ngọc, sẽ phá hư tâm trạng tốt của cô.Diệp Thâm cũng muốn như thế đấy, hơn nữa thu thập Lý Hùng, anh xác thực cần chuẩn bị một chút.



Bạn cần đăng nhập để bình luận