Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 954 - Em Họ Nhà Cậu Nhìn Có Được Không?



Chương 954 - Em Họ Nhà Cậu Nhìn Có Được Không?



Chương 954: Em Họ Nhà Cậu Nhìn Có Được Không?"Mẹ!"Ba người đồng thời hô to.Nhưng mà Miêu Lan Chi dựa vào ghế sô pha, trừng mắt, cũng không có chuyện gì.Ánh mắt bà đờ đẫn vô hồn, như đã nhận lấy kinh hãi.Hoa Chiêu thở phào, nói đúng là, bình thường thân thể bà ấy tốt như vậy, hiện tại có lẽ sẽ chịu được kích thích này.Không phải cô cố ý dọa người, chuyện chính là như vậy, nói như thế nào, đều là chuyện này.Diệp Thư cũng sợ ngây người, hoài nghi lỗ tai của mình: "Em mới vừa nói ai? Miêu Phương? Miêu Bân? Bọn hắn đến thủ đô rồi hả?"Hoa Chiêu gật đầu: "Nghe nói là chồng Miêu Phương lên chức rồi, hơn nữa muốn nhúng tay vào phương diện giáo dục này, cho nên có điều kiện thao tác."Vừa lúc ở ngay dưới tay mình, thuận tiện an bài. Bằng không thì một người mới tới như ông ta, muốn đưa cho Diệp Giai một phen tiền đồ, cũng không có cơ hội.Thấy Miêu Lan Chi không có việc gì, Hoa Chiêu liền kể lại cụ thể chi tiết.Diệp Thư tức giận đến đều muốn lật bàn."Hay đưa cô ta cùng chị xuất ngoại ah, đi ra ngoài rồi, thích làm như thế nào thì làm, đừng lưu ở thủ đô mất mặt xấu hổ!" Diệp Thư nói ra.Hoa Chiêu đột nhiên cảm thấy chủ ý này cũng không tệ.Xuất ngoại đối với một số người mà nói đó là ước mơ tha thiết, nước ngoài giống như thiên đường.Nhưng đối với một số người khác mà nói, đó chính là lưu vong.Đã không có ánh sáng của Diệp gia, không có kinh tế chèo chống, cũng không phải thi để đi ra ngoài đấy, Diệp Giai đi ra nước ngoài có thể làm gì?Chỉ cần xử lý cho cô ta một thân phận hợp pháp, cô ta cũng chỉ có thể đi nhà hàng rửa chén bát.Rửa chén cùng làm tiểu thư Diệp gia chắc hẳn là chênh lệch giữa trời và đất.Vậy nếu Phương gia không đồng ý, để Diệp Giai xuất ngoại cũng không tệ."Được." Hoa Chiêu gật đầu với Diệp Thư, ánh mắt lại nhìn Miêu Lan Chi.Đã lâu như vậy còn chưa hoàn hồn, có thể thấy được hai chữ "Miêu gia" này đối với bà ấy có đả kích lớn đến bao nhiêu.Đột nhiên, biểu cảm của Miêu Lan Chi thay đổi, trở nên dữ tợn."Bọn hắn! Sao còn gây khó dễ cho Diệp gia! Bọn hắn đến cùng muốn làm như thế nào? Muốn mẹ chết ư!"Hét lên xong, Miêu Lan Chi như cạn kiệt sức lực mà ngồi phịch ở trên ghế.Diệp gia nhiều kẻ địch như vậy, đánh sống đánh chết bà còn không sợ, mí mắt cũng không nháy thoáng một phát.Duy chỉ có Miêu gia.Miêu gia cùng Diệp gia đánh sống đánh chết, bà kẹp ở giữa, chỉ có thể là người chết đầu tiên.Lúc trước, Diệp Mậu cũng oán trách bà. . . . Nếu không phải vì ba đứa bé, Diệp Mậu chính là người Diệp gia đầu tiên ly hôn.Về sau, Diệp gia dùng một lá bài tẩy giải trừ nguy cơ, vặn ngã Miêu gia.Bà cho rằng đời này cũng sẽ không nghe được tin tức của bọn hắn nữa rồi.Không nghĩ tới hơn mười năm sau Miêu gia lại tái xuất hiện, lại còn là cùng Diệp gia đối đầu!Bọn hắn muốn chết sao? Muốn chết sao?Muốn bà chết sao?"Mẹ, đừng khổ sở, hiện tại bọn hắn thế nào cũng không liên quan gì đến mẹ, mẹ vĩnh viễn là mẹ chồng con, vĩnh viễn là bà nội của mấy đứa Vân Phi, ai cũng không dao động được địa vị của mẹ."Một câu của Hoa Chiêu đã nói ra những điều trong đáy lòng Miêu Lan Chi.Nhiều năm như vậy, bà sợ nhất thật ra là chuyện này.Nhà mẹ đẻ, đã rét lạnh tâm, cắt đứt quan hệ, rốt cuộc cũng không thể trở về.Bà không thể rời Diệp gia, rời Diệp Mậu, rời xa các con các cháu của bà.Tất cả những nỗi sợ hãi mà phụ nữ ly hôn có, bà đều có.Hơn nữa tuổi càng lớn, loại sợ hãi này lại càng sâu.Bà già rồi, bà không muốn lẻ loi hiu quạnh một mình.Miêu Lan Chi nắm chặt tay Hoa Chiêu: "Thật sự?""Thật sự! Mẹ vĩnh viễn là người Diệp gia, bọn hắn muốn đuổi mẹ đi, con liền mang theo ba đứa nhỏ cùng đứa trong bụng đi theo mẹ!" Hoa Chiêu nói ra.Sự căng thẳng của Miêu Lan Chi tan biến ngay lập tức.Sự uy hiếp này của Hoa Chiêu tuyệt đối đủ nghiêm trọng.Hiện tại ba đứa nhỏ quả thực là tâm can bảo bối của Diệp Chấn Quốc và Diệp Danh.Cũng là của Diệp Mậu, tuy ông không thường xuyên tới thăm bọn nhỏ, nhưng buổi tối trước khi ngủ đều nhìn ảnh chụp của chúng một hồi mới có thể mỉm cười chìm vào giấc ngủ.Nếu Hoa Chiêu đem người mang đi, bọn hắn sẽ phát điên.Ừ, người đầu tiến phát điên nhất định là Diệp Thâm.Diệp Thâm hung hăng trừng mắt nhìn bóng lưng Hoa Chiêu, mặc dù biết cô đang an ủi mẹ, nhưng những lời này anh không thích nghe.Đợi buổi tối về sẽ thu thập cô ấy!"Mẹ, hoá ra mẹ đang lo lắng điều này." Diệp Thâm nói ra: "Hiện tại con cũng có thể cam đoan, mẹ vĩnh viễn là người Diệp gia, chuyện Miêu gia làm ra, ai cũng sẽ không trách mẹ, sẽ không giận chó đánh mèo lên mẹ."Miêu Lan Chi rốt cuộc cũng nở nụ cười.Bà cũng thật sự hồ đồ rồi, bây giờ không phải là lúc trước nữa rồi.Lúc trước mấy đứa con của bà vẫn còn là trẻ con, ở ngoài không có quyền lợi, ở nhà cũng không thể lên tiếng.Hiện tại không giống với lúc trước, Diệp Danh, Diệp Thâm, còn có Diệp Thư, lời nói của ai mà không có tác dụng?Ai cũng có thể bảo vệ bà!Hơn nữa Hoa Chiêu tỏ thái độ, lòng bà rốt cuộc cũng an tâm rồi."Tốt tốt tốt, con ngoan." Miêu Lan Chi nắm chặt tay Hoa Chiêu, nước mắt rốt cuộc cũng rơi xuống.Nhiều năm như vậy, bà chưa một lần bởi vì chuyện của Miêu gia mà khóc, chưa mất một giọt nước mắt.Mất cho ai xem?Nhà mẹ đẻ căn bản không quan tâm, chuyện cũng là bọn hắn làm đấy, bà chết bọn hắn cũng không để ý.Diệp gia, bà cố gắng chống đỡ một chút tôn nghiêm cuối cùng không khóc cầu, toàn bộ để bọn hắn xử lý.Có thể nói, đáy lòng của bà, luôn nơm nớp lo sợ trong nhiều năm như vậy.Hôm nay đem lời nói ra, rốt cuộc cũng an tâm rồi.Hoa Chiêu thở dài, kỳ thật tâm tình của Miêu Lan Chi cũng rất dễ hiểu, chỉ có điều không có ai phát hiện mà thôi.Bất quá khi đó bọn hắn đều còn nhỏ, có thể hiểu được.Chờ đến lúc bọn hắn có thể phát hiện, Miêu Lan Chi đã đem loại sợ hãi này dấu đi rồi.Nếu không phải hôm nay người Miêu gia đột nhiên xuất hiện, đoán chừng còn chưa lộ ra."Được rồi, không đề cập tới bọn hắn nữa." Hoa Chiêu nói ra: "Mắt không thấy tâm không phiền, dù sao chỉ cần mẹ không muốn, bọn hắn cũng không gặp được mẹ.""Mẹ đương nhiên không muốn gặp bọn hắn." Miêu Lan Chi nói ra.Tất cả thân tình, đều đã biến mất từ lúc bà quỳ ba ngày ba đêm cũng không chiếm được chút mềm lòng nào từ họ.Kỳ thật Hoa Chiêu vẫn muốn hỏi một chút lúc trước Miêu gia nói thân càng thêm thân, bà vì sao không đồng ý đấy.Cũng không thể là vì pháp luật quy định?Khi đó mạng Diệp Chấn Quốc cùng Diệp Mậu cũng thiếu chút nữa không còn, ở đâu còn chú ý được những cái kia?Bất quá nhìn biểu cảm của Miêu Lan Chi, bà ấy thật sự không muốn nhắc lại chuyện Miêu gia rồi.Được rồi, buổi tối đi về hỏi Diệp Thâm cũng giống như vậy đấy.“Mẹ, hôm nay đến ở với con.” Hoa Chiêu nói.Để ba đứa nhỏ lại dỗ bà nội.Miêu Lan Chi nghĩ nghĩ vậy mà lắc đầu: "Không cần, ngày mai mẹ còn phải gặp chú Dương, mẹ định nhận vai diễn kia."Miêu gia lúc ấy muốn giẫm lên Diệp gia, phải dẫm lên xác bà trước.Bà muốn sống thật rực rỡ, sống thật chói mắt, dù là 50~60 rồi, cũng muốn sống thành bộ dạng mà bọn hắn trèo cao không nổi!Bà muốn mỗi ngày xuất hiện trên màn hình TV, để cho bọn hắn thường xuyên trông thấy! Đâm vào lòng bọn hắn, đâm vào mắt bọn hắn!Hoa Chiêu. . . . .Còn có phần tâm tư này, vậy cô thật sự không cần lo lắng rồi.Lại ngồi trong chốc lát, Hoa Chiêu cùng Diệp Thâm về nhà.Buổi tối, Hoa Chiêu hỏi một vấn đề đã xoay quanh tâm trí cô cả ngày.“Em họ nhà cậu nhìn có được không?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận