Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 993 - Thu Dưỡng Bướng Bỉnh.



Chương 993 - Thu Dưỡng Bướng Bỉnh.



Chương 993: Thu Dưỡng Bướng Bỉnh."Chính là đứa bé bị tráo đổi với tiểu Thận kia, bé bướng bỉnh." Diệp Anh nói ra.Hoa Chiêu càng sửng sốt: "Đứa bé kia không phải đã bị đưa đến viện phúc lợi rồi sao? Không đúng, nó có cha mẹ ruột, bọn hắn không muốn nó?""Đừng đề cập bọn hắn nữa." Diệp Anh tức giận: "Chưa từng thấy qua cha mẹ nào như vậy, quả thực không xứng với hai chữ 'Cha mẹ' này, bọn hắn đem nó từ viện phúc lợi ra, liền bỏ vào trước cửa nhà em."Theo lý cửa nhà Hoa Chiêu bọn hắn không thể nào đến gần đấy, cửa lớn bọn hắn cũng không vào được.Nhưng trước kia bọn hắn đã đi cửa sau của nhà Hoa Chiêu, cánh cửa ẩn trong công viên.Kết quả bọn hắn liền đem đứa nhỏ bỏ vào cửa sau.Hoa Chiêu cũng không đem tất cả vệ sỹ đi, lưu lại hai người thường xuyên tuần tra, liền phát hiện rồi.Bọn hắn cũng biết bé bướng bỉnh, nhưng xử trí như thế nào còn phải hỏi người Diệp gia.Diệp gia tất nhiên không chứa chấp, lại đưa về viện phúc lợi.Kết quả ngày hôm sau, đứa bé lại xuất hiện ở cửa nhà.Lúc ấy trời mưa xuống, đứa bé bị dội ướt đẫm đấy, nếu không phải mùa hè, chỉ cần là một cơn mưa xuân, nó cũng bị chết cóng.Diệp gia lúc này đã bị chọc tức, trực tiếp đem đứa bé đưa về Ngô gia.Kết quả Ngô gia lúc này cũng thông minh, không đem đứa bé để trước cửa nhà Hoa Chiêu nữa.Bọn hắn theo dõi Lưu Nguyệt Quế, đem đứa bé để trước cửa nhà bà rồi.Bởi vì chuyện đứa nhỏ bị bắt cóc, mỗi ngày Lưu Nguyệt Quế đều tới nơi này an ủi Miêu Lan Chi.Mà người Ngô gia cũng biết, đứa bé trước kia được Lưu Nguyệt Quế chăm sóc qua, lúc ấy chính Lưu Nguyệt Quế đã ôm đứa bé trở về đấy.Người một nhà cũng trở nên gian xảo hơn rồi, nhìn ra Lưu Nguyệt Quế là người thiện lương, chắc chắn sẽ thu lưu bé bướng bỉnh.Quả nhiên, lúc ấy bướng bỉnh đã bởi vì gặp mưa mà sốt cao, Lưu Nguyệt Quế không đành lòng lại đưa nó trở về.Giày vò đến giày vò đi, sẽ đem thằng bé giày vò đến chết làm sao bây giờ?Lưu Nguyệt Quế liền ôm đứa bé đi bệnh viện, chẳng những đi bệnh viện, những ngày nằm viện kia bà đều tự mình chiếu cố, mớm nước cho ăn cơm, thay tã.Sau đó đứa bé tốt lên rồi, bà liền trực tiếp đem người ôm về nhà.Diệp Anh hỏi bà lúc nào đưa trở về, Lưu Nguyệt Quế vậy mà nói muốn lưu lại nuôi, không kém phần cơm kia.Làm Diệp Anh bị hù chết.Không có cách nào rồi, mới đến tìm Hoa Chiêu.Hoa Chiêu cũng muốn chết lặng rồi."Chị gọi thím hai đến đây giúp em, em sẽ hỏi bà ấy một chút xem bà ấy muốn thế nào." Cô cũng hiếu kỳ chết rồi.Đứa bé kia xấu như vậy. . . . Mặc kệ xấu hay đẹp, nào có thể tùy tiện nuôi một đứa bé, mà đứa bé kia cũng không phải cô nhi, cha mẹ ruột lại có đức hạnh kia, bà ấy không sợ tương lai phiền toái không ngừng sao?Lưu Nguyệt Quế rất nhanh đã tới đây rồi.Hoa Chiêu trực tiếp hỏi: "Thím hai, thím nghĩ như thế nào mà muốn nuôi đứa bé kia?"Lưu Nguyệt Quế lập tức nói: "Đứa bé bị trao đổi, cũng vì chuyện giữa người lớn, hai đứa bé đều là người vô tội đấy, cháu đừng giận chó đánh mèo lên nó."Hoa Chiêu. . . . . Cô nhìn Lưu Nguyệt Quế, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nói cái gì cho phải."Thím biết rõ các cháu muốn nói cái gì." Lưu Nguyệt Quế tự mình nói: "Ý nghĩ của thím kỳ thật rất đơn giản, chỉ là thấy nó quá đáng thương, trời sinh lớn lên xấu, còn có cha mẹ như vậy, thằng bé quá khó khăn. Thím chỉ muốn cứu nó, cho nó một phần cơm ăn."Bà là người rất dễ mềm lòng.Tự mình chăm sóc đứa nhỏ này mười ngày, thằng bé tuy lớn lên không tốt, cũng làm bà mềm lòng rồi.Bà có rất nhiều cháu ngoại, nhưng bọn nhỏ đều được ông bà nội nuôi lớn đấy, bà không tự mình chăm sóc được mấy ngày.Bà cũng có con trai, nhưng hai đứa con trai lại không chịu phấn đấu, một đứa không được, một đứa không kết hôn.Lúc nào bà mới có thể có cháu của mình?Kết quả đứa bé này đi tới bên người bà, dù xấu cũng là một đứa bé, bà nhìn thấy thật đáng yêu, cũng thật đáng thương.Tâm tư Lưu Nguyệt Quế đều viết ở trên mặt, Hoa Chiêu hiểu rồi.Nếu như bướng bỉnh chỉ là một đứa bé đơn thuần bị vứt bỏ, cô khẳng định ủng hộ bà ấy.Nhưng nó không phải."Ý nghĩ của thím rất đơn giản, cho nó phần cơm ăn có thể, nhưng cha mẹ ruột của nó chưa hẳn đã nghĩ như vậy, đến lúc đó bắt đầu giày vò..., thím sẽ gặp rắc rối đấy." Hoa Chiêu không khách khí nói.Lưu Nguyệt Quế đột nhiên lộ ra nụ cười xấu hổ: "Cho nên, thím hai muốn cầu xin cháu giúp một việc."



Bạn cần đăng nhập để bình luận