Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 542 - Mẹ Của Con Thật Lợi Hại.



Chương 542 - Mẹ Của Con Thật Lợi Hại.



Chương 542: Mẹ Của Con Thật Lợi Hại.Hoa Chiêu xem nét mặt của cô ta, đã biết rõ chuyện gì xảy ra rồi.Cô đã nói Trương Tiểu Ngũ không dám, cũng không dễ dàng như vậy mà đắc thủ.Hai người đều sống trong ký túc xá, không có nơi để gây án, Hoa Tiểu Ngọc cũng sẽ không dại dột mà cùng Trương Tiểu Ngũ một mình đi ra ngoài.Trừ phi cô ta muốn…Lại cùng cô đùa nghịch tâm cơ!"Cô phải biết, vu cáo cũng sẽ phạm tội, sẽ bị bắt lại đấy." Hoa Chiêu nói ra.Hoa Tiểu Ngọc lập tức sợ, ấp úng nói: "Được rồi, hắn cũng không ra tay được…Nhưng hắn thật sự bức tôi quá chặt, em chịu không được rồi! Chị Tiểu Hoa, em không muốn gả cho hắn, van cầu chị cứu em!"Những lời này của cô ta tuyệt đối xuất phát từ chân tâm.Hoa Chiêu kỳ thật cũng không muốn khó xử cô ta, trong lòng cũng không muốn dồn ép người ta.Cô cũng hiểu bị buộc lập gia đình sẽ rất khổ cùng hận.Nhưng không còn cách nào khác, đủ loại hành vi trong quá khứ của Hoa Tiểu Ngọc thật sự làm cho cô rất chán ghét, hơn nữa thù của cô ta cùng nguyên chủ kiếp trước hãy để cho cô trả giúp cô ấy, xem cô ta là chị em tốt, đó là chuyện không có khả năng."Không muốn gả cho Trương Tiểu Ngũ, vậy cô tìm người khác gả cho, cô cũng 18 rồi, trưởng thành rồi, bản thân bây giờ lại có công tác trong nội thành, tìm đối tượng rất dễ dàng a?" Thiện ý lớn nhất của Hoa Chiêu đối với cô ta chính là những lời này rồi.Hoa Tiểu Ngọc nhíu mày, ngay từ đầu ở trong nhà xưởng, người thích cô ta rất nhiều, nhưng từ khi Trương Tiểu Ngũ xuất hiện thì không còn ai nữa.Cô ta muốn tìm người gả đi ra ngoài, đã không dễ dàng, dù sao trong mắt người ngoài cô ta đã là người có đối tượng rồi, cái này cơ bản tương đương với phụ nữ đã ly hôn.Hơn nữa cô ta cũng không muốn gả cho công nhân bình thường ở huyện An, cô ta chướng mắt những người ở trong khe núi nhỏ kia rồi."Chị tiểu Hoa, em không muốn sớm như vậy đã kết hôn…" Hoa Tiểu Ngọc nói.Không nghe khuyên bảo ah, Hoa Chiêu đã không muốn nói với cô ta cái gì."Ngày mai tôi đưa cô trở về." Hoa Chiêu nói ra."Chị tiểu Hoa! Em mới xin nghỉ vài ngày, vừa mới quay lại thủ đô, thuận tiện đi dạo một chút, trước kia cũng chưa đi dạo qua, người ta hỏi em thủ đô là cái dạng gì, em vậy mà đáp không được, các cô ấy đều không tin em đã tới thủ đô! Không cần chị đưa, qua vài ngày em tự mình trở về." Hoa Tiểu Ngọc nói.Hoa Chiêu không tâm tư suy nghĩ cô ta nói thật hay giả, lại một cơn cuộn trào trong dạ dày, cô lập tức ôm lấy ống nhổ bắt đầu ói lên ói xuống..., ở đâu sức lực mà chú ý những chuyện khác.Trương Quế Lan lại muốn đi chiếu cố Hoa Chiêu, khi nghe thấy tiếng khóc của bọn nhỏ, loay hoay chân không chạm đất, cũng chẳng quan tâm Hoa Tiểu Ngọc rồi.Hoa Tiểu Ngọc cũng thông minh, chính mình tìm góc tường ngồi xuống, yên tĩnh mà không nói lời nào không giúp đỡ, an vị chỗ đó lẳng lặng yên nhìn.Cô ta ngược lại cũng thông minh, biết rõ mình bây giờ qua đi hỗ trợ, sẽ làm cho Hoa Chiêu cảnh giác, đem cô ta đuổi đi.Chỉ có yên tĩnh giống như không tồn tại, mới có thể ở trong viện tử này ngốc trong chốc lát.Cô ta còn chưa thấy qua 2 đứa bé kia đây này.Cô ta cũng kịp phản ứng, Hoa Chiêu không phải sinh bệnh mà là lại có!Thật sự là làm người ta tức giận ah.Hoa Chiêu ói ra, trì hoãn cả buổi, mới bắt đầu bắt buộc chính mình ăn cơm.Khóe mắt cô liếc qua trông thấy Hoa Tiểu Ngọc rồi, nhưng cô không tâm tư phản ứng cô ta, nói nhiều một câu đều mệt mỏi, cô thầm nghĩ đem cơm ăn xong rồi lại tính.Kết quả ăn hết một nửa lại bắt đầu nôn. . .Cái này kéo dài cho tới trưa, cô chính là ăn hết lại nôn, nôn xong lại ăn, sau đó lại ăn lại nôn, thậm chí vừa ăn vừa nôn.Đây chắc chắn là nôn nghén khi mang thai, cô định đến bệnh viện tiêm thuốc nhưng nghĩ mình còn sức nên cô đành kìm lại.Mấu chốt là đường đi đến bệnh viện đã đủ làm cho cô khó chịu được.Hoa Tiểu Ngọc vẫn yên tĩnh mà co lại trong góc, buổi trưa Trương Quế Lan mới phát hiện cô ta, đồ ăn đều đã làm xong, cũng không thể không biết xấu hổ đuổi cô ta đi, nên giữ cô ta lại ăn xong bữa cơm, lúc này mới đem cô ta tống ra khỏi cửa.Hoa Tiểu Ngọc đương nhiên không muốn đi: "Thím, cháu buổi tối không có chỗ ở. . .""Kinh thành nhiều nhà khách như vậy, chọn cái nào tiện nghi một chút đấy, an toàn một chút đấy." Trương Quế Lan nói.Hoa Tiểu Ngọc. . . .Cô ta không nghĩ tới Trương Quế Lan bây giờ có thể dứt khoát mà cự tuyệt người như vậy.Nếu như là trước kia, Trương Quế Lan xác thực làm không được việc này, da mặt bà rất mỏng.Nhưng đã mấy tháng đi bán đồ ăn, dù mỏng cũng đã luyện tăng thêm, huống chi là đối với một người chính mình không thích, bà cự tuyệt mà không hề áp lực tâm lý."Lúc đi cháu quá sốt ruột, đã quên xin thư giới thiệu, không được ở nhà khách." Hoa Tiểu Ngọc đem túi đều mở ra, chứng minh sự trong sạch của mình.Trương Quế Lan nhìn cái túi trên người cô ta, không nói gì.Hoa Tiểu Ngọc lập tức đem cái túi cởi xuống để mở ra, bên trong ngoại trừ 2 bộ quần áo cùng một cái hộp cơm, không có vật gì khác.Đương nhiên một phong thư giới thiệu muốn giấu cũng dễ dàng đấy, bất quá cái này Trương Quế Lan đã không coi trọng nó.Hoa Tiểu Ngọc nếu thật muốn giấu, có thể giấu ở đế giày, trong nội y, bà còn có thể bắt ở cái này không thả?Trương Quế Lan nhíu mày, suy nghĩ lấy cớ cự tuyệt."Cháu, không có bao nhiêu tiền rồi…" Hoa Tiểu Ngọc cúi đầu xấu hổ nói: "Tiền của cháu đều bị người trong nhà cùng Trương Tiểu Ngũ lấy đi, mỗi tháng chỉ chừa cho cháu 10 đồng, trừ ăn cơm ra không thừa nổi cái gì, hiện tại không sai biệt lắm chỉ đủ phí trở về.."Trương Quế Lan đã hiểu, trách không được ở Đông Bắc không nổi lại chạy tới rồi, hoá ra ở đó đều là làm áo cưới cho người khác rồi.Loại tình huống đó, chỉ có người trung thực mới tiếp tục chịu đựng.Mà Hoa Tiểu Ngọc hiển nhiên không phải loại người này.Trương Quế Lan nghĩ nghĩ đột nhiên hỏi: "Cô còn có bao nhiêu tiền?"Da mặt của bà thật sự càng ngày càng dày rồi. . .Hoa Tiểu Ngọc bị bà hỏi sửng sốt, sau đó nói: "Còn có hơn 20 đồng." Trừ tiền tàu xe, không có tiền ăn.“Vậy thì sống ở cửa hàng trước lại nói sau.” Trương Quế Lan nói: "Tôi biết một cửa hàng, không cần thư giới thiệu, chỉ là hơi đắt một chút, 2 đồng một ngày, điều kiện cũng không được khá lắm."Mấy tháng làm người bán hàng Trương Quế Lan xác thực xưa đâu bằng nay rồi, đầu đường cuối ngõ cong cong quấn quấn, bà cũng biết rồi.Ví dụ, một số cửa hàng không quá “đứng đắn” và bí mật tiếp nhận những người đã “thất lạc” thư giới thiệu.Trương Quế Lan nói cho Hoa Tiểu Ngọc địa chỉ, liền "BA~" mà một tiếng đóng cửa lớn lại.Bà cũng biết Hoa Tiểu Ngọc tâm nhãn nhiều, ai biết cô ta nói thật hay giả? Đến lúc đó lại để cho con gái hỏi cô ta sau.Hoa Tiểu Ngọc đứng ở ngoài cửa sửng sốt cả buổi, mới rì rì mà thẳng bước đi.Mấy tháng qua đã xảy ra chuyện gì? Trương Quế Lan sao lại biến thành cái dạng này?Trương Quế Lan quay vào nhà, đã nhận được Hoa Chiêu giơ ngón tay cái tán dương."Mẹ của con thật lợi hại ~ con còn tưởng rằng mẹ sẽ cho cô ta tiền." Hoa Chiêu nói ra.Trương Quế Lan cười cười: "Mẹ ngu như vậy sao?" Trương Quế Lan cũng là người mang thù đấy, trước kia Hoa Tiểu Ngọc làm những chuyện kia bà cũng chưa quên."Cô ta…” Hoa Chiêu chưa nói xong, lại bắt đầu nôn như điên.Trương Quế Lan lập tức nhíu mày chạy tới, khẩn trương mà chăm sóc, không còn tâm tư để ý xem cô muốn nói cái gì.Bà chưa từng thấy qua ai lại nôn đến lợi hại như vậy! Như vậy cũng được à?"Nếu không, nói cho Diệp Thâm a?" Trương Quế Lan nói ra.Hoa Chiêu thừa dịp hết cơn lại lắc đầu, nói cho anh ấy biết, ngoại trừ lại để cho anh ấy lo lắng, còn có thể làm gì? Anh ấy lại không thể thay cô nôn, cũng không thể thay cô sinh con.Cái tội này chỉ có thể là phụ nữ tự mình nhận lấy rồi.Trương Quế Lan cũng biết đạo lý này, khẽ thở dài....Ngày hôm sau, Hoa Tiểu Ngọc lại tới nữa.Lúc này Trương Quế Lan trực tiếp không để cho cô ta vào cửa."Không phải cô đến thủ đô dạo chơi đấy sao? Hôm nay tôi rất bận rộn, chẳng có thời gian quan tâm cô, chính cô đi dạo đi thôi." Trương Quế Lan nói ra.Hoa Tiểu Ngọc nói: "Thím, cháu đã thấy rồi, thím là vội vàng nấu cơm chiếu cố đứa nhỏ, cháu có thể hỗ trợ! Thím cũng nhẹ nhàng chút ít. Cháu, cháu chính là cọ bữa cơm, một ngày một bữa là được!"Nói đến đáng thương, nước mắt cũng muốn rơi xuống rồi.Trương Quế Lan thật đúng là có chút đồng tình, đến cơm cũng không kịp ăn rồi…Cũng quá đáng thương.Không để cho cô ta ở trong nhà, không cho cô ta tiền, cho cô ta một phần cơm cũng được đi.Nghĩ đến biểu hiện yên tĩnh của cô ta ngày hôm qua, Trương Quế Lan nói: "Vậy cô vào đi, không cần cô hỗ trợ, cô cũng đừng làm Hoa Chiêu tức giận là được.""Cháu cam đoan sẽ không đâu!" Hoa Tiểu Ngọc lớn tiếng nói.Trong sân Hoa Chiêu lắc đầu, mẹ của cô vẫn quá dễ bị lừa.Hoa Tiểu Ngọc lần này trở về, mục đích tuyệt đối không đơn giản.Hiện tại cô không có tâm tư đoán xem cô ta muốn làm gì, vậy liền trực tiếp đặt ở dưới mí mắt xem cô ta muốn làm gì.



Bạn cần đăng nhập để bình luận