Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 933 - Còn Kết Hôn Chứ.



Chương 933 - Còn Kết Hôn Chứ.



Chương 933: Còn Kết Hôn Chứ."Cũng biết nhau hơn mấy tháng rồi, còn ít sao." Trương Quế Lan cười cắt lời cô.Thời này nói chuyện yêu đương mấy tháng đã thật hiếm thấy, rất nhiều người cũng chỉ gặp vài lần, nói vài lời đã kết hôn.Tự do yêu đương? Đó là không biết xấu hổ ~"Con nhanh đừng quan tâm nữa, mẹ là mẹ của con!" Trương Quế Lan cười nói.Bộ dạng Hoa Chiêu nói liên miên cằn nhằn, lo lắng này, làm cho bà buồn cười lại đau lòng.Đứa con gái này từ nhỏ đã bị ném qua một bên, không nghĩ tới lại quan tâm bà như vậy, bà vừa nghĩ tới đã muốn rơi nước mắt."Dì Trương, dì cũng đừng khóc, dì khóc càng giống gả con gái!" Từ Mai bên cạnh vừa đi tới nói.Trương Quế Lan kết hôn Từ Mai đương nhiên sẽ tới, hơn nữa cô ấy tới với tư cách người nhà nhà gái, đi ra ngoài đãi khách.Hoa Chiêu cùng Diệp Thư đều đã lớn bụng cũng không tiện đi ra, hiện tại giao cho cô ấy là phù hợp.Từ Mai phi thường vui vẻ mà nhận chuyện xui xẻo này.Diệp Danh có chút tiếc nuối mà nhìn Từ Mai, theo lý đem cô ấy làm tấm chắn là thích hợp nhất, không biết làm sao người ta lại không đồng ý.Được rồi, Vân Phiêu Phiêu của anh cũng rất hợp thích đấy, hiện tại bên người ngoại trừ kẻ đầu óc mọc ở trên đùi như Vương Cường, những người phụ nữ khác không xuất hiện nữa.Đơn vị của anh rất lớn, lại có rất nhiều đồng nghiệp nữ, và anh không thể nhận ra hết tất cả bọn họ.Trước đây, bọn họ thường tìm đủ cớ để lượn lờ trước mặt anh, hiện tại tốt rồi, thanh tịnh vô cùng.Chỉ ngoại trừ việc người trong nhà càng thúc giục gấp hơn.Bất quá cũng may, mẹ là mỗi ngày thúc giục.Thím hai bây giờ ốc còn không mang nổi mình ốc.Thím ba đang vội vàng ra sách, căn bản không rảnh, cũng không dám quản việc của anh.Hoàn mỹ.Diệp Danh bưng chén rượu lên cùng người Hứa gia hàn huyên, xem nhẹ ánh mắt như có như không của Hứa Khiết phía đối diện.Người này gần đây cũng trung thực rồi, không còn xuất hiện trước mặt anh nữa, phải cảm ơn Vân Phiêu Phiêu của anh rồi.Diệp Danh ôn nhu mà nở nụ cười.Làm choáng váng nữ quyến của Hứa gia, lập tức có mấy cô gái chưa lập gia đình bắt đầu rục rịch.Diệp Danh. . . . ."Giờ lành đã tới chưa? Đi mời tân nương tử a." Diệp Danh nhìn bên ngoài nói với Hứa Tri Minh.Hứa Tri Minh đã đợi không kịp, sửa sang lại âu phục, bước vào nhà giữa.Trương Quế Lan trước mặt quả thực đã làm cho ông giật nảy mình.Quần áo chưa bao giờ là thời trang hơn, trang điểm chưa bao giờ đẹp hơn, nhẹ nhàng và hiền thục lại có một chút quý phái.Nếu như lần đầu tiên gặp Trương Quế Lan là bộ dạng này đấy, có lẽ ông cũng không dám tiếp tục qua lại."Xem, chú rể cũng nhìn đến sửng sốt, dì Trương hôm nay thật xinh đẹp!" Từ Mai ở bên cạnh cười nói."Đây là cô trang điểm đúng không? Ngày nào đó dạy tôi nữa!" Cô ấy lại nhỏ giọng nói với Hoa Chiêu.Tất nhiên, trang điểm cô dâu và trang điểm hàng ngày rất khác nhau, Hoa Chiêu thường chỉ trang điểm nhẹ nhàng, hôm nay lộ ra chiêu thức này đã làm cho Từ Mai mở rộng tầm mắt, rục rịch.Cô ấy độc thân và muốn có một số niềm vui khác trong cuộc sống ngoài việc kiếm tiền, Từ Mai hiện tại đã thích trang điểm cho chính mình.Sống một mình cũng phải thật xinh đẹp! Phải xinh đẹp đến mức làm cho người ta kinh diễm!Không thể lôi tha lôi thôi được, làm cho người ta liếc mắt đã cho rằng cô ấy không có đàn ông nên không thể sống tử tế được."Nói trước rồi nha, khi nào rảnh phải dạy tôi!" Từ Mai lại nói."Ừ được." Hoa Chiêu gật đầu, nhìn Hứa Tri Minh cùng Trương Quế Lan.Nhìn Hứa Tri Minh lôi kéo tay Trương Quế Lan thổ lộ."Quế Lan, lần đầu tiên trông thấy em, anh đã biết rõ em sẽ là người cùng anh trải qua quãng đời còn lại. . . ."Mặt Trương Quế Lan liền đỏ lên, người cũng đứng sững tại chỗ.Bà khẩn trương quẫn bách mà nhìn xung quanh.Phát hiện không có mấy người xem náo nhiệt, hơn nữa đều bị ngăn ở ngoài cửa, trong phòng chỉ có Hoa Chiêu Diệp Thư cùng Từ Mai và mấy người thân.Bà nhẹ nhàng thở ra, sau đó mới dám kinh ngạc cùng vui vẻ.Hoa Chiêu cười cười, biết mình không bận việc một cách vô ích.Đây là điều mà trước đó cô cố ý nhắc Hứa Tri Minh.Với tư cách áo bông tri kỷ, cô đương nhiên muốn tặng cho Trương Quế Lan một chút kinh ngạc và vui vẻ.Đương nhiên lời kịch không phải do cô cung cấp đấy, cái này phải xem tâm ý của Hứa Tri Minh."Trong cuộc sống sau này anh sẽ yêu thương em, bảo vệ em, không để cho em chịu khổ…"Cửa ra vào đột nhiên có người xông vào, đã cắt đứt lời thâm tình của Hứa Tri Minh.Hoa Chiêu quay đầu nhìn lại, phát hiện một người phụ nữ trung niên mang theo cô gái trẻ tuổi.Cô còn tưởng rằng là người xem náo nhiệt muốn tới gần hơn, vừa muốn mời bọn họ đi ra ngoài, người phụ nữ trung niên lại mở miệng nói: "Hứa Tri Minh! Lời này năm đó ông đã nói với tôi, nói thật hay, ông còn nói cả đời chỉ yêu một mình tôi, nhưng ông đã nuốt lời rồi."Người phụ nữ nói xong liền che mặt thút thít nỉ non.Trong phòng ngoài phòng, mọi người đều trợn tròn mắt.Hoa Chiêu lập tức nhìn về phía Hứa Tri Minh.Phát hiện ông đang đứng đó với khuôn mặt trắng bệch, nhìn về phía người phụ nữ trung niên, nhưng không phản bác lại.Trương Quế Lan nhìn người phụ nữ, lại nhìn Hứa Tri Minh, hạnh phúc trên mặt đã thối lui, cũng trở nên trắng bệch.Bà rút tay về.Hứa Tri Minh cũng lập tức bừng tỉnh, liền nắm lấy tay bà: "Em nghe anh giải thích, chuyện không như em tưởng tượng! Anh cùng bà ấy. . . Đều là chuyện đã qua rồi.""Đúng vậy! Chuyện của Tri Minh cùng cô ta đều là chuyện đã qua! Phi! Bọn hắn chuyện gì cũng không có!"Bà Hứa vọt đến, nắm lấy người phụ nữ trung niên muốn kéo bà ta ra ngoài."Thả mẹ tôi ra!" Cô gái bên cạnh người phụ nữ trung niên lại đẩy bà ta ngã chỏng vó."Mẹ!" Hứa Tri Minh lập tức tiến lên nâng mẹ mình dậy."Mẹ, mẹ không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?" Hứa Tri Minh lo lắng mà hỏi thăm.Bà Hứa lập tức nắm lấy trước ngực Hứa Tri Minh: "Đây là con gái của cô ta? Con nhìn xem gia giáo của nhà này, phụ nữ từ nông thôn đi ra quả nhiên. . . Không phải, Thu Tú Vân này quả nhiên không có gia giáo!"Thiếu chút nữa đã quên Hoa Chiêu cùng Trương Quế Lan cũng từ nông thôn đi ra đấy!Hứa Tri Minh thấy bà ta không có việc gì, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trung niên, Thu Tú Vân."Sao cô lại đến đây?" Trên mặt ông đã bình tĩnh trở lại, mang theo một chút lạnh lùng mà hỏi thăm.Thu Tú Vân lại nhìn ông, nước mắt lưng tròng nói: "Hơn 20 năm trước, tôi đến thủ đô tìm ông, mẹ ông lại nói cho tôi biết ông đã chết, không nghĩ tới ông còn sống."Một câu làm cho biểu cảm của Hứa Tri Minh một lần nữa vỡ ra.Ông cúi đầu không thể tin mà nhìn mẹ.Bà Hứa ánh mắt né tránh."Lúc đó mẹ nói giỡn, nói nhảm, ai biết cô ta còn tưởng thật, quay đầu rời đi rồi. . ." Bà ta nói ra."Ha." Hoa Chiêu cũng tức giận đến bật cười.Còn lại không cần bọn hắn nhiều lời cô đã có thể não bổ ra một hồi kịch máu chó, bà Hứa đây là gậy đánh uyên ương rồi."Tôi không quay đầu rời đi, tôi muốn lưu lại đấy, dù sao lúc ấy tôi đã mang thai cốt nhục của ông, tôi muốn lưu lại đời sau cho ông, là mẹ ông không đồng ý, thông bào cho người ta rằng tôi thuộc dòng người vô gia cư sau đó trục xuất trở về." Thu Tú Vân lại nói.Quả thực một câu so với một câu càng nổ tung.Biểu cảm của Hoa Chiêu cũng muốn vỡ ra, không nghĩ tới còn có đứa bé!Cô lập tức nhìn về phía cô gái bên cạnh người phụ nữ này, là người này sao?Khoan hãy nói, cùng Hứa Tri Minh thật đúng là có điểm giống.Ánh mắt Hứa Tri Minh ngây ngốc nhìn Thu Tú Vân, lại nhìn cô gái bên cạnh bà ta, lại nhìn Trương Quế Lan.Nhẹ buông tay, bà Hứa lại rơi xuống đất."Không, không có khả năng. . . . Năm đó rõ ràng là bà vội vã lập gia đình. . ." Ông lẩm bẩm nói."Mẹ, còn muốn kết hôn không?" Hoa Chiêu hỏi Trương Quế Lan.



Bạn cần đăng nhập để bình luận