Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 622 - Người Ngồi Đối Diện Là Ai.



Chương 622 - Người Ngồi Đối Diện Là Ai.



Chương 622: Người Ngồi Đối Diện Là Ai."Tôi, không biết, tuổi còn nhỏ, nhớ không rõ nữa." Tề Hiếu Hiền lại bắt đầu cà lăm.Hoa Chiêu đứng dậy muốn đi.Tề Hiếu Hiền không có lên tiếng, hàm răng cắn chặt đến sít sao đấy.Tề Thư Lan nhìn người này lại nhìn người kia, thấy Hoa Chiêu thật sự muốn đi, bà ta nóng nảy. Thật vất vả đem người mời tới, Hoa Chiêu không cho thuốc, mẹ của bà ta đã không khoẻ như vậy rồi, còn biết giày vò bà ta như vậy đây này!"Chớ đi ah!" Bà ta giữ chặt cánh tay Hoa Chiêu, quay đầu nói với Tề Hiếu Hiền: "Mẹ hãy suy nghĩ thật kỹ! Con nhớ ngươi đó họ Diêu, gia đình ở thành phố Thượng Hải đấy, nhà tài phiệt lớn, là bạn hợn với chị họ của mẹ ở trường nữ sinh, gọi Diêu cái gì kia? Hai chữ!"Tề Hiếu Hiền trừng mắt với Tề Thư Lan, thực hận không thể bổ nhào qua bóp chết nó. Không, năm đó sau khi sinh ra, nên trực tiếp bóp chết đấy! Nuôi nó lớn như vậy, một chút tác dụng cũng không có! Phút cuối cùng còn muốn gài bẫy bà ta!"Diêu…Nga!" Tề Hiếu Hiền từ trong kẽ răng rặn ra hai chữ."Trường nữ sinh, trường gì vậy?" Hoa Chiêu lại hỏi.Tề Hiếu Hiền không lên tiếng, Tề Thư Lan lại nói: "Cái này tôi biết rõ, lúc trước gọi là trường trung học nữ sinh Bối Mãn!"Tề Hiếu Hiền hai mắt nhắm nghiền.Hoa Chiêu thoả mãn mà lấy ra một lọ rượu thuốc, đưa cho Tề Hiếu Hiền.Tề Hiếu Hiền mở mắt ra, run rẩy tiếp nhận, rượu này, thế nhưng mà phải trả "Giá rất lớn" đổi lấy đấy!Bà ta run run ngón tay để mở nắp bình, dưới ánh mắt đau lòng của Tề Thư Lan đem một lọ uống hết.Hoa Chiêu lại đưa cho bà ta một lọ: "Đoán chừng hôm nay uống xong, bệnh của bà đã có thể lưu loát rồi, một lọ này, xem như tặng cho bà bồi bổ đấy. Về sau đừng tới tìm tôi nữa, tìm cũng không có ích gì."Hai mắt Tề Thư Lan liền vụt sáng, bà ta lại thấy được hy vọng được trở lại vị trí cũ!Tề Hiếu Hiền nhanh chóng giấu vào trong ngực.Hoa Chiêu cười cười, có một lọ rượu thuốc này ở đây, cũng đủ quấy cho Tề gia không được bình yên nữa rồi.Tề gia làm người ta chán ghét, nhưng cô cũng không thể bởi vì đối phương chán ghét liền giết người, cô cũng không phải kẻ cuồng sát nhân. Làm một ít chuyện giày vò bọn hắn là được rồi.Rời Tề gia, trên đường trở về Hoa Chiêu có chút trầm mặc."Anh sẽ tìm người điều tra thêm về trường nữ sinh Bối Mãn và Diêu Nga." Diệp Thâm nói ra: "Chỉ sợ là thời gian đã lâu, hồ sơ trong trường học đã mất."Hoa Chiêu hoàn hồn, gật gật đầu, cười nói được."Trường nữ sinh Bối Mãn ah, năm đó nổi tiếng cả trong nước và nước ngoài." Hoa Chiêu nói ra: "Trong thủ đô có lẽ còn có cùng mấy người bạn học của bà ấy còn sống a? Nếu không có hồ sơ, có thể hỏi bọn họ một chút."Diêu Nga xinh đẹp như vậy, năm đó ở trường học khẳng định rất nổi danh, những người bạn học còn nhớ rõ bà ấy có lẽ còn rất nhiều.Diệp Thâm đột nhiên nhớ tới một người: "Anh nhớ là đã từng nghe người ta nói qua, ông nội Vương từng làm giáo viên của trường nữ sinh Bối Mãn.""Ông nội Vương? Vương Bá?"Diệp Thâm gật đầu.Hoa Chiêu nghĩ tới, là hàng xóm của nhà bọn họ, lúc cô vừa tới, Vương Bá còn tặng cô một cái đồng hồ cổ bỏ túi, hiện tại ông nội còn thường xuyên cùng Vương Bá đi tản bộ."Đi, đến hỏi ông ấy." Hoa Chiêu lập tức lái xe đến cửa nhà Vương Bá.Vương Bá đang muốn đi ra ngoài tản bộ, nhìn thấy hai người bọn họ xuống xe, có chút ngoài ý muốn."Tiểu Thâm được nghỉ à nha?" Ông ấy cười ha hả nói."Ông nội Vương đi tản bộ sao?" Diệp Thâm cười đáp lại.Vương Bá nâng chiếc lồng chim trên tay và mỉm cười, nói: "Bát hỉ nhà ta buồn bực rồi, nói muốn đi ra ngoài một chút."Trong lồng con quạ đen đang lắc lư lập tức mở miệng: "Buồn bực rồi, buồn bực rồi, đi một chút, đi một chút!"Hoa Chiêu nhìn thấy thú vị, chính mình lại không muốn nuôi một con vẹt, tránh khỏi ngày nào đó nó thấy được chuyện không nên thấy, lại vui vẻ nói ra ngoài."Ông nội Vương, chúng cháu hôm nay tới là có chuyện muốn cùng ngài hỏi thăm một chút." Diệp Thâm nói thẳng.Vương Bá sững sờ, nhìn nhìn hai người, nghiêm túc lên, quay người vào cửa: "Tiến vào nói đi, trong nhà không có người."Ông tưởng rằng có chuyện quan trọng gì, cũng không có việc nhỏ nào đáng giá để cho hai người tự mình đến nhà nghe ngóng.Con trai con gái Vương Bá đều có công tác, chức vị không thấp, đơn vị cũng đã phân ra phòng ở, không cùng ông ở một chỗ.Nhà của Vương Bá cũng không lớn, chỉ có hai tiến, một mình ông ấy ở, lộ ra sự trống trải.Trong sân còn treo rất nhiều lồng chim, nuôi đủ loại chim xinh đẹp.Con quạ trong tay vừa thấy Vương Bá quay đầu lại về nhà liền nóng nảy: "Đi một chút đi một chút! Buồn bực rồi! Buồn bực rồi!"Con vẹt treo trong sân không có cơ hội được đi ra ngoài tản bộ thấy được, vậy mà ngay ngắn nở nụ cười: "Ha ha!" "Ha ha!" "Trở về!"Hoa Chiêu…Cô đã cảm thấy loại động vật nhỏ này có chỉ số thông minh đấy, cho nên kiên quyết không thể nuôi!Vương Bá mặc kệ bát ca kháng nghị, bắt nó treo ở dưới mái hiên, mời Diệp Thâm cùng Hoa Chiêu vào nhà, quay người khép cửa phòng lại.Âm thanh ríu rít trong sân lập tức biến mất.Chúng đều đã được huấn luyện, lúc chủ nhân đóng cửa là biểu thị cần nghỉ ngơi rồi, chúng phải im miệng, bằng không thì hậu quả rất nghiêm trọng, vài ngày không thể ra cửa đi tản bộ!"Kỳ thật cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là muốn hỏi thăm ngài về một người." Diệp Thâm trấn an ông ấy, không muốn ông ấy quá khẩn trương."Người nào?" Vương Bá hỏi."Năm nay đại khái hơn 60 tuổi, năm đó là nữ sinh trường Bối Mãn, Diêu Nga." Hoa Chiêu nói xong lấy ra tấm hình kia đưa cho ông ấy.Vương Bá lấy ra kính mắt đeo lên, liếc cái liền nhận ra. Kỳ thật từ lúc nghe tên ông đã có chút ấn tượng rồi, dù sao năm đó cũng là nữ sinh chói mắt như vậy, hơn nữa lại chết thảm như vậy."Là cô ấy ah…" Ông có chút thổn thức nói.Nói xong ngẩng đầu nhìn Diệp Thâm cùng Hoa Chiêu, muốn nói một chút chuyện về Diêu Nga, đột nhiên liền ngẩn cả người.Ngồi đối diện là ai? Diêu Nga lúc tuổi còn trẻ? !



Bạn cần đăng nhập để bình luận