Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 825 - Hắn Không Được.



Chương 825 - Hắn Không Được.



Chương 825: Hắn Không Được.Hoa Chiêu chớp mắt, lại chớp mắt, trên mặt không lộ ra vẻ gì khác.Diệp Đào khẩn trương mà nhìn chằm chằm vào cô, ngược lại sửng sốt.Cứ như vậy?Hoa Chiêu lập tức đưa ánh mắt sang nhìn hắn.Diệp Đào nhìn cô chớp mắt mấy cái, có chút không rõ ràng cho lắm.Diệp An nói ra: "Hắn không phải. Hắn chính là vì yểm hộ tôi mới không kết hôn đấy."Diệp An thở dài: "Đây là do tôi không đúng, hắn nên thành gia rồi.""Anh cả!" Diệp Đào lập tức quay đầu lại nhìn hắn: "Anh đừng nghĩ lung tung, kỳ thật em cũng không muốn kết hôn! Không phải là do anh!"Diệp An nhìn hắn cười cười.Cũng không phải biến thái như mình, sao không muốn kết hôn?Hắn có mấy lần phát hiện, Diệp Đào kỳ thật rất thoả mãn với đối tượng xem mắt đấy, nhưng đều bởi vì hắn mà cự tuyệt.Hắn cảm thấy rất có lỗi.Hiện tại tốt rồi, rốt cuộc đã nói ra, trong lòng hắn nhẹ nhõm như vừa được dời đi một tảng đá.Đột nhiên cảm thấy bị lộ ra cũng không sao cả, chỉ cần em trai có thể sống như một người bình thường là được rồi."Chị dâu hai, hiện tại chị đã biết, có thể phải giúp em ngăn cảm mẹ lại ah, em không muốn lại đi xem mặt nữa, càng không muốn kết hôn, hại cả đời người khác." Diệp An đột nhiên cười nói với Hoa Chiêu.Hoa Chiêu lại nháy mắt mấy cái, lòng hiếu kỳ, thật sự có thể hại chết mèo.Không có việc gì lại đi tìm việc cho mình Móa!Nếu như là lý do khác, cô sẽ dùng hết khả năng giúp đỡ hắn kéo dài một chút, nhưng là lý do không thể nói này, cô sao có thể giúp hắn kéo dài cả đời?"Được rồi, chị sẽ cố hết sức. . ." Hoa Chiêu có chút yếu ớt nói.Nhưng trước đó đã đồng ý nếu thuyết phục được cô, cô sẽ giúp, giờ người ta đã vạch trần chuyện riêng tư như thế này, cô không có chỗ để từ chối.Phản ứng của cô quá bình tĩnh, quá "Không bình thường", Diệp An ngược lại rất sửng sốt.Hắn cho rằng, hắn sẽ thấy sự chán ghét trong mắt cô.Hắn hỏi: "Chị không thấy là, em như vậy rất buồn nôn sao?"Hoa Chiêu lông mày nhảy lên: "À không, cái này có gì mà buồn nôn? Đây là một loại hiện tượng sinh lý rất bình thường.""Bình thường?" Diệp An cùng Diệp Đào đều sửng sốt."Đúng vậy a, từ xưa đến nay, ngay cả đế vương cũng có loại tình cảm này, lại nhìn nước ngoài, nghiên cứu khá rõ ràng rồi, nói đây là trời sinh đấy, hiện tượng bình thường."Hai mắt Diệp An lóe sáng kinh người: "Thật sự?""Thật như vàng!" Hoa Chiêu gật đầu: "Đợi lúc nào chị lại đi, sẽ tìm tư liệu gửi qua bưu điện về cho cậu."Thật ra cô cũng không biết hiện tại nghiên cứu ở nước ngoài đến đâu rồi, hai năm qua cô cũng không chú ý tới phương diện này.Nhưng khẳng định có nghiên cứu, cô sẽ thử tìm xem!Tìm không thấy. . . Thật sự không tìm được cô sẽ dựa vào các bản báo cáo của đời sau soạn ra một cái đưa cho hắn!Trước tiên cứ đem tâm bệnh của Diệp An đã.Bởi vì mấy câu của Hoa Chiêu, đáy mắt Diệp An một lần nữa lại có ánh sáng, thần sắc cả người cũng khác hẳn.Trước kia, hắn giống như một tảng đá, kiên cường, nguội lạnh.Tính cách này được bao bọc dưới một thân màu xanh, không có ai phát hiện dị thường.Hoa Chiêu ngay từ đầu cũng cho rằng đây chính là tính cách của hắn, hiện tại xem ra, cũng không phải như thế, hắn cũng có thể tràn đầy nhiệt huyết."Chị dâu hai, vậy chừng nào thì chị xuất ngoại? !" Diệp Đào ngay sau đó liền hỏi.Thoạt nhìn so với Diệp An còn gấp hơn.Hoa Chiêu nhìn hắn cười, thật sự là anh em tình thâm."Năm sau sẽ đi.""Tốt tốt!" Diệp Đào liên tục gật đầu: "Vé máy bay em bao hết!"Tuy hắn cùng Hoa Chiêu so, hắn thật sự rất nghèo, nhưng tiền này hắn vẫn ra.Diệp An mỉm cười liếc hắn một cái, không ngăn cản.Hoa Chiêu cũng không cự tuyệt, hắn muốn ra thì ra, vé máy bay đi tới đi lui cũng không phải rất đắt, đối với một người gần 30 tuổi công tác nhiều năm luôn không có chỗ dùng tiền mà nói.Nhiều lắm thì là một năm tiền lương."Cậu vẫn nên quan tâm chính mình trước, muốn tìm đối tượng như thế nào ah." Hoa Chiêu nói: "Chị chỉ giúp anh trai cậu, cũng không lý do gì mà giúp cậu."Diệp Đào vẫn cười ngây ngô, vấn đề của anh trai được giải quyết, hắn đương nhiên cũng không cần cự tuyệt kết hôn.Khoan khoan, đợi một tý, vấn đề của anh trai đã được giải quyết sao?Hình như cũng không có. . . .Hắn chẳng qua là nghe nói, đây không phải là bệnh, không phải biến thái mà thôi. . . .Nụ cười trên mặt Diệp Đào lập tức biến mất.Diệp An bật cười: "Chỉ cần có thể trấn an người trong nhà, anh đã rất vui vẻ rồi, những thứ khác, đều không quan trọng. Chị dâu, cám ơn chị rồi."Hắn đột nhiên phát hiện, đem vấn đề này vung cho Hoa Chiêu, thật sự là một quyết định sáng suốt.Nghĩ về những gì Hoa Chiêu đã làm trong những năm qua, hắn cảm thấy đem vấn đề này vung cho chị ấy sẽ không cần phải phiền não nữa rồi!Đột nhiên cảm giác một thân nhẹ nhõm~Hoa Chiêu lại nặng nề, rất muốn nói cậu đừng cảm ơn tôi quá sớm, cô còn chưa nghĩ tới lý do có thể thuyết phục Lưu Nguyệt Quế để cho hắn cả đời không kết hôn.Nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười của Diệp An, lại nói không nên lời.Lần sau nhất định không thể hiếu kỳ loạn rồi!Hoa Chiêu đau khổ đi xuống lầu rồi.Diệp An nhìn bóng lưng cô, cười đến vui vẻ."Làm sao vậy?" Miêu Lan Chi đang kéo Lưu Nguyệt Quế lên lầu, ba người gặp nhau giữa cầu thang, Miêu Lan Chi trông thấy Hoa Chiêu biểu lộ tò mò hỏi.Hoa Chiêu nhìn Lưu Nguyệt Quế, nảy ra một ý."Không phải mẹ muốn con nghe ngóng nguyên nhân ấy ư, con đã hiểu. . ." Hoa Chiêu quét mắt liếc Lưu Nguyệt Quế, muốn nói lại thôi.Miêu Lan Chi suy nghĩ một chút mới nhớ tới cô nói "Nguyên nhân" gì, thấy biểu lộ của cô cũng lo lắng: "Chuyện gì đã xảy ra? Nguyên nhân gì? Sao con lại có biểu cảm này?"Biểu cảm trên mặt Hoa Chiêu càng khổ rồi, nhìn bốn phía rồi nói với các bà: "Vào nhà nói.""Được được." Miêu Lan Chi lập tức đem người kéo lại gian phòng của mình, đóng cửa lại.Lưu Nguyệt Quế cũng bị kéo vào, bà lại muốn đi: "Nếu không tôi đi ra ngoài trước a? Hai người trò chuyện?"Chuyện lớn của Diệp gia, bà cũng không tham gia vào.Bà chỉ phụ trách nấu cơm giặt giũ trông bọn nhỏ."Là chuyện Diệp An cùng Diệp Đào vì sao không kết hôn." Hoa Chiêu nói ra.Lưu Nguyệt Quế lập tức không đi: "À? Vì sao? Còn có lý do sao? Không phải bởi vì chưa thông suốt sao?"Diệp An cùng Diệp Đào đã giải thích như vậy cho bà đấy, bà cũng tin.Có một số đàn ông cả đời đều không thông suốt đâu, ví dụ như chồng bà!Nhưng bà cảm thấy lý do này không chậm trễ kết hôn, cho nên luôn thúc dục."Vì sao?" Miêu Lan Chi liếc nhìn em dâu quá chủ quan, truy hỏi.Hoa Chiêu muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng cắn răng một cái, vẫn nhỏ giọng nói: "Diệp An, nói hắn không được."Thực xin lỗi thực xin lỗi, thời gian quá gấp, cô chỉ có thể nghĩ đến biện pháp này ~~"Ah. . . ." Lưu Nguyệt Quế sửng sốt nửa ngày, cả người liền lung lay.Miêu Lan Chi nhanh chóng đỡ lấy bà ấy, dìu bà ấy lại ghế sô pha ngồi."Đừng nóng vội, đừng nóng vội, cũng không phải là bệnh lớn gì, đi kiểm tra thì tốt rồi, đi kiểm tra thì tốt rồi." Miêu Lan Chi an ủi."Diệp An nói hắn đã gặp qua rất nhiều danh y rồi, đều nói đây là do tâm lý, không có thuốc trị." Hoa Chiêu nói."Ah!" Lưu Nguyệt Quế kêu một tiếng, muốn khóc.Miêu Lan Chi tranh thủ thời gian nói: "Nói nhỏ chút! Đừng làm cho người ta nghe thấy!"Trong phòng có anh rể, có bọn nhỏ, những người này có thể giữ bí mật cho Diệp An?Lưu Nguyệt Quế lập tức che miệng lại, im lặng mà rơi lệ.Chuyện này quyết không thể truyền ra một tia tiếng gió, bằng không thì Diệp An về sau sao có thể làm người?Hoa Chiêu thấy bà ấy như vậy, ngược lại có chút không đành lòng rồi.Lại để cho một người mẹ thương tâm rồi.Nhưng làm sao bây giờ? Nói cho bà ấy biết con trai mình thích đàn ông?Như vậy ngoại trừ thương tâm, đoán chừng còn có phẫn nộ, còn có không hiểu thấu, thậm chí cảm thấy thẹn.Đến lúc đó càng không dễ chịu."Vậy, vậy, con cũng trị không hết sao?" Miêu Lan Chi hỏi Hoa Chiêu.Bà ấy nói đến rượu thuốc.Văn Tịnh bị vô sinh cũng đã trị được."Rượu thuốc cũng là thuốc, trị không được tâm bệnh, đoán chừng không được." Hoa Chiêu nói: "Bất quá con có thể cho hắn mấy bình thử xem."Khục khục, cho Diệp An mang lên loại mũ này, cho hắn mấy lọ rượu thuốc an ủi ah ~"Vậy Diệp Đào thì sao? Là vì cái gì?" Lưu Nguyệt Quế nhớ tới một đứa con trai khác, khẩn trương mà hỏi thăm.



Bạn cần đăng nhập để bình luận