Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 568 - Được Hay Không Em Tự Mình Biết.



Chương 568 - Được Hay Không Em Tự Mình Biết.



Chương 568: Được Hay Không Em Tự Mình Biết.Hoa Chiêu quay đầu nhìn lại, mấy người đàn ông đang hướng bên này đi tới, một người đã chạy tới này đoán chừng chính là anh trai Tô Nguyệt, Tô Cường.Hắn sao không gọi là Tô Đại Cường vậy?Hoa Chiêu nhìn về phía người đàn ông này than thở, dáng người không thể chê, đàn ông ở chỗ này, mặc kệ già trẻ, không có ai dáng người không tốt.Bộ dạng là một người trung hậu, an tâm đáng tin cậy, nhìn em gái cùng con trai với vẻ mặt khẩn trương.Hoa Chiêu liếc mắt, nhìn về phía Diệp Thâm.Diệp Thâm đã đi tới rồi, đem Thuý Vi trong xe đẩy đang dốc sức liều mạng vẫy tay về phía anh bế lên."Làm sao vậy?" Anh cũng hỏi.Hoa Chiêu không lên tiếng, nhìn về phía Tô Nguyệt.Tô Nguyệt lại đang rơi nước mắt, vừa khóc vừa nói: "Em…em muốn giúp cô ấy một số việc ..." Cô ta nhìn Hoa Chiêu.Xin sữa đã biến thành việc giúp việc? Hoa Chiêu trực tiếp trợn tròn mắt không thèm để ý đến hình tượng.Nhưng cô cũng không muốn đang ở trước mặt nhiều người đàn ông như vậy thảo luận vấn đề cô có sữa hay không, cho nên cô câm miệng cái gì cũng chưa nói. Để xem Tô Nguyệt diễn như thế nào.Tô Cường nghe được lời của em gái, quay đầu nhìn thoáng qua Hoa Chiêu, không có biểu cảm gì, nhưng từ trong ánh mắt đó có thể thấy được bất mãn của anh ta.Dương Phương thực sự không chịu được Tô Nguyệt, nói thẳng: "Em gải của anh muốn tới giúp em dâu làm việc, đổi một ngụm sữa cho con của anh uống, kết quả người ta không còn sữa rồi, không đồng ý, cô ta liền khóc lên!"Tô Cường lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng, bất quá anh ta cũng không tiếp tục nhìn Hoa Chiêu, mà nói với Tô Nguyệt: "Nếu không sao thì lên lầu đi, Hạo Hạo đói bụng không? Nấu chút cháo cho thằng bé uống."Hoa Chiêu lúc này mới nhớ tới chỗ nào không đúng, mở miệng hỏi: "Đứa nhỏ này bao nhiêu tháng rồi?"Tô Cường lúc này mới xấu hổ quay đầu, nói khẽ: "1 tuổi 3 tháng rồi."Nhìn giống như đứa bé hơn mười tháng vậy!"Đứa nhỏ hơn một tuổi đã có thể ăn cơm đi, thậm chí có thể ăn cơm bình thường đi, không bổ sung sữa bột cũng được, vậy sao thằng bé lại gầy như vậy? Thằng bé đến cơm cũng không ăn sao?" Hoa Chiêu không khách khí mà hỏi thăm.Mặt Tô Cường lập tức có chút không nhịn được.Tô Nguyệt tức giận nói: "Đã nói với cô tình huống nhà tôi không tốt rồi, một đại gia đình đều dựa vào anh trai tôi.”"Tiểu Nguyệt! Đừng nói nữa, về nhà." Nói xong anh ta ôm con trai đi.Tô Nguyệt hầm hừ trừng mắt liếc Hoa Chiêu rồi đuổi theo.Hoa Chiêu vô tội mà nhìn Diệp Thâm: "Bởi vì phải nuôi một đại gia đình, cho nên con mình liền không nuôi sao? Em thấy bộ dạng kia của đứa bé không tốt lắm…Trong nhà chúng ta còn có sữa bột thừa, nếu không đứa cho bọn hắn a, đứa bé kia thật đáng thương."Vẻ mặt cô đầy thông cảm.Đến lúc tạo hảo cảm rồi, nói cho mọi người cô không phải là người keo kiệt, ích kỷ. Cô không cho ăn vì cô không còn sữa nữa, nhưng cô có thể cho sữa bột.Bên cạnh đó, gửi vài hộp sữa bột cho đồng nghiệp đang khó khăn cũng là chuyện nên làm. Tô Cường xem ra cũng không phải cố ý ngược đãi đưa bé, hắn khả năng chính là có chút ngu hiếu.Cô cũng không tin, mấy người ở quê của anh ta thiếu đi chút tiền sữa bột của đứa bé, có thể chết đói? Điểm đạo lý ấy anh ta không hiểu sao? Nhưng anh ta vẫn lựa chọn bỏ đói con của mình."Đi, vậy chúng ta trở về cầm sữa bột." Diệp Thâm đối với quyết định của Hoa Chiêu không có dị nghị gì.Nhưng mà những người khác lại có."Đừng đi, anh ta sẽ không cần đâu." Người đồng nghiệp bên cạnh Diệp Thâm nói ra."Đúng vậy a, Tô Cường này là người sĩ diện vô cùng, trước đây chúng tôi muốn cho anh ấy vay tiền, nhưng anh ấy không muốn.""Đồ đạc cũng không được." Dương Phương ở một bên nói tiếp, nói với Hoa Chiêu: "Cô đừng nhìn Tô Nguyệt như vậy, nhưng nếu cô cho cô ta cái gì, gạo trắng, bột mì bắp cải cái gì đấy, anh của cô ta cũng không cho cô ta vào cửa! Lập tức để người ta đưa trở về."Hoa Chiêu trừng mắt, còn có loại "Tật xấu" này? Tiết kiệm cũng tốt, tự hạn chế cũng tốt, thanh cao cũng tốt, nhưng phải xem tình huống a? Hơn nữa có mượn có trả là được! Lương thực đưa tới cửa cũng đẩy đi, không thấy con của mình dinh dưỡng không đầy đủ sao?Cô không hiểu được loại người này."Chúng ta về nhà a." Hoa Chiêu nói ra.Có Diệp Thâm đứng ở một bên, Dương Phương không để ý Tiểu Bảo giãy dụa, đem thằng bé từ trong xe đẩy đi ra, Hoa Chiêu đem xe đẩy về nhà.Trở về liền cùng Diệp Thâm cáo trạng: "Cái cô Tô Nguyệt kia không phải người tốt lành gì! ~bla bla...”, đem những điều nguỵ biện của Tô Nguyệt đều nói một lần.Hôm nay thật sự tức chết cô."Tốt rồi tốt rồi, không tức giận nữa, về sau cô ta trông thấy em đoán chừng sẽ phải đi đường vòng, không dám bắt nạt em rồi." Diệp Thâm dỗ dành nói.Anh rất ít khi trông thấy Hoa Chiêu tức giận, đột nhiên cảm thấy bộ dáng này thật đáng yêu.Hoa Chiêu cũng cảm giác tình tình của mình gần đây có chút nóng nảy, chẳng những bởi vì nguyên nhân thời gian mang thai hoóc-môn kích thích, còn bởi vì chuyện bắt cóc lúc trước, trong lòng cô kỳ thật luôn có một chút cảm xúc không chỗ phát tiết.Hiện tại gặp được Diệp Thâm, người một nhà lại đến chỗ an toàn, cô liền bạo phát.Cô liền đẩy ngã Diệp Thâm…Diệp Thâm sửng sốt một chút, sau đó trong mắt hiện lên ý cười: "Không được... Còn chưa tới 3 tháng...""Được hay không em tự mình biết!"“…”



Bạn cần đăng nhập để bình luận