Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1127 - Có Ơn Tất Báo?



Chương 1127 - Có Ơn Tất Báo?



Chương 1127: Có Ơn Tất Báo?Mấy người Hoa Chiêu lại lau dọn trong phòng một lần nữa, sau đó đem hành lý trên xe xuống, đệm chăn cùng đồ dùng tùy thân đều sắp xếp tốt.Trước kia đoán được là sẽ ở nhà người dân nên Hoa Chiêu đã sớm chuẩn bị xong đệm chăn.Một là không thích dùng của người khác, hai là cũng biết tình huống bây giờ, khu vực này còn chưa thoát ly khỏi nghèo khó, đừng nói là cho những người ngoài như bọn họ, dù là cho người trong nhà cũng không chắc sẽ đủ.Phòng thu thập xong, gà cùng nấm cũng đã đưa tới.Cùng đến là người phụ nữ đã đốt lửa trước đó."Đây là con dâu tôi, các người cứ gọi nó là Quế Hoa, tay nghề rất tốtcó thể ở lại giúp các người nấu cơm." Con mắt của thôn trưởng lòng vòng trên người mấy người, đặc biệt là Hoa Chiêu.Nhìn bộ dạng nũng nịu này, nhất định là mấy tiểu thư, biết làm cơm sao? Không, đã bao giờ nhìn thấy một cái lò đất ở nông thôn chưa?Đừng để lát lại bắt lửa đốt cháy hết đồ đạc.Đốt hết ông ta không sợ, ông ta sợ bọn họ không trả tiền. . .Hoa Chiêu ra hiệu cho Lưu Minh, để cho hắn tính toán sổ sách trước, sau đó mới cười nói với thôn trưởng: "Không cần, tự chúng tôi cũng làm được, trong năm người chúng tôi, kỳ thật đã có bốn người có xuất thân nông thôn, biết làm cơm."Trong này chỉ có Từ Mai là người thủ đô, điều kiện gia đình kỳ thật cũng không tệ lắm, ở nhà lầu, ăn cơm nhà nước lớn lên đấy.Còn lại Lưu Minh, Phương Vũ, Lôi Xuân, đều là dân quê.Đương nhiên kể cả cô.Nhưng thôn trưởng hiển nhiên không tin.Thẳng đến khi thấy Phương Vũ cùng Lôi Xuân thuần thục nhóm lửa, vài động tác đã thu thập xong nguyên liệu nấu ăn, sau đó Hoa Chiêu đem tiểu Thận nhét cho Từ Mai, nhanh nhẹn làm gà hầm nấm, chỉ chốc lát sau trong nồi đã bay ra mùi thơm.Thôn trưởng lúc này mới thu hồi sự kinh ngạc.Hoa Chiêu một bên nhìn nồi, một bên cùng thôn trưởng nói chuyện phiếm."Bác trai, thầy Đào làm sao lại tìm được bác vậy? Các người sao lại biết nhau?" Hoa Chiêu hỏi."Chuyện này nhắc tới cũng trùng hợp, thầy Đào trước kia là thanh niên tri thức trong thôn, có lần lên núi không cẩn thận lạc đường, rớt xuống bẫy bị thương, được con tôi cứu được mang về, đã ở nhà tôi nghỉ ngơi hơn một tháng.”"Chúng tôi cứ như vậy mà quen biết đấy." Thôn trưởng nói xong cười ha hả: "Từ đó về sau, hàng năm thầy Đào đều bớt thời gian về trong thôn thăm mọi người."Đương nhiên là tới thăm ông ta ~Hoa Chiêu có chút ngoài ý muốn, biểu lộ vui vẻ này của ông ta, nói rõ Đào Lam đã làm rất tốt, không phải chỉ làm chiếu lệ.Không nghĩ tới Đào Lam còn có ưu điểm này, có ơn tất báo?Điều này tốt hơn nhiều so với một số người, có người sau khi được cứu thoát khỏi hoạn nạn, họ thậm chí còn không nói lời cảm ơn.Có người sẽ rất biết ơn vào thời điểm đó, nhưng sau này cũng sẽ không nhất định sẽ cùng ân nhân đi lại."Chuyện xảy ra khi nào?" Hoa Chiêu hỏi."Ai nha, tôi tính xem." Thôn trưởng nhìn lên trời nghĩ nghĩ: "Chắc tầm mười năm trước, lúc ấy hắn mới mười sáu mười bảy, vừa xuống nông thôn, chưa quen thuộc, đã muốn đi vào núi một chút. . ."Thôn trưởng nói đến đây liền dừng lại, lên núi đương nhiên không chỉ đơn giản là đi một chút như vậy, vùng khỉ ho cò gáy này, ruộng đồng ít, khẩu phần lương thực cũng được phân rất ít.Lúc ấy lãnh đạo mới của bọn hắn quản rất chặt, xã viên ngoại trừ mỗi ngày bận rộn trong đất, thì sẽ phải tham gia đại hội, căn bản không rảnh lên núi kiếm chút thổ sản vùng núi phụ cấp khẩu phần lương thực.Đi sâu vào núi? Đừng nói giỡn.Mặc dù trên núi của họ không có hổ, nhưng vẫn có lợn rừng.Hơn nữa, đường núi hiểm trở, trời tối khó đi, không cẩn thận sẽ bị ngã xuống khe núi, vỡ đầu, gãy tay, gãy chân, thậm chí có thể mất mạng.Dân chúng bình thường trong nhà hoặc nhiều hoặc ít còn có chút đồ ăn, chắp vá lung tung mà phụ cấp vào, thanh niên trí thức thì không được, ngoại trừ chút khẩu phần lương thực này, bọn hắn không có đất riêng, không có sân trồng rau, kết quả chính là chịu đói."Lúc ấy một đám người lên núi, vào trong liền tản ra, trước khi trời tối chỉ có 3 người đi ra, đội sản xuất biết chuyện đã trở nên nghiêm trọng nên đi vào tìm, chỉ tìm được mấy người, hoặc nhiều hoặc ít đều bị thương." Biểu cảm của thôn trưởng trở nên nặng nề: "Đến bây giờ còn có 2 người không tìm được đây này."Cũng không biết đã chết ở khe suối nào rồi.Hoa Chiêu lại liếc mắt, lên núi sau đó mất tích?Cũng chưa chắc là đã chết rồi, cũng có thể là chạy, chịu không được cuộc sống khổ cực ở nông thôn nên chạy.Về phần sau khi chạy trốn vì sao không bị bắt trở lại, cô cũng không biết.Cũng có thể giống như người thôn trưởng nói, người đã chôn thây ở trên núi rồi.Từ Mai đột nhiên nhích lại gần cô, cảm thấy trước mắt tuy vẫn hoang vu, nhưng lại thêm sự khủng bố và u ám đấy.Thôn trưởng người già tinh ý, phát hiện mình nói sai, doạ đến thần tài, nhanh chóng cười ha ha: "Nói đến ngọi núi này của chúng tôi, thật sự là một kho báu, có rất nhiều thức ăn ngon, chẳng hạn như hạt phỉ, hạt dẻ, quả óc chó, thịt lợn rừng, thịt thỏ, thịt nai, các người có muốn nếm thử không?”"Ăn rất ngon, nhưng bởi vì khó kiếm được, có chút đắt. . ."Hoa Chiêu đối với động vật hoang dã không có hứng thú, ngược lại không là bởi vì luật bảo vệ động vật hoang dã, hiện tại những vật này còn chưa được bảo vệ.Cô sợ rằng những con vật hoang dã này có thể mang vi rút, chẳng hạn như bệnh dịch hạch, đặc biệt là thỏ, trên người có thể mang vi rút dịch hạch.Mùi thơm của món gà hầm nấm càng ngày càng đậm đà, mọi người chưa ăn một bữa cơm đứng đắn trong một ngày rồi, không khỏi hít sâu một hơi, thầm nuốt nước miếng.Tay nghề của Hoa Chiêu không có gì phải bàn cãi cả!Có mỹ vị phía trước, mấy người đối với các món ăn dân dã cũng không có hứng thú.Thôn trưởng thất vọng rời đi.Người ta đã nấu xong cơm rồi còn không đi, ở lại ăn chực sao? Vậy quá không có quy củ.Phương Vũ đưa bột ngô đã chuẩn bị cho Hoa Chiêu, Hoa Chiêu làm bánh nướng.Mấy người vây quanh bàn bếp trong trong phòng bếp đơn sơ, ăn khoai lang thôn trưởng tặng.Vừa mới nướng chín, nóng phỏng tay, ăn rất ngon!Hoa Chiêu ôm tiểu Thận, cho thằng bé ăn một chút khoai lang, nó đã hơn sáu tháng, có thể ăn chút rau quả nghiền rồi.Tiểu gia hỏa mấp máy miệng, cảm giác mùi vị không tệ, lúc này mới há miệng với Hoa Chiêu, chờ được cho ăn.Kết quả vừa ăn được hai phần lại không cho ăn nữa rồi.Miệng nhỏ há ra, nghi hoặc mà nhìn mẹ, ủy khuất mà hốc mắt cũng đỏ lên.Làm mọi người vừa đau lòng vừa buồn cười.Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng người, một đám người líu ríu mà tiến vào trong sân."Ai nha mệt chết tôi!""Xem như đến nơi rồi!""Không phải nói leo Trường Thành sao, kết quả tôi leo lên một ngày, đến bóng dáng Trường Thành cũng không thấy ah!""Một ngày khoa trương ah, cũng chỉ hơn hai giờ."Mọi người bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận.Đây chính là vùng núi, xe jeep của Hoa Chiêu có thể chạy đến thôn dưới chân núi, sau đó đi bộ tới.Mấy người Diệp Lị phải ngồi xe khách, phải dừng ở rất xa, sau đó đi bảy tám dặm đường núi mới có thể đến nơi.Hoa Chiêu lúc này mới nhớ tới chuyện này, may mà mình không theo chân bọn họ cùng ngồi xe đến."Ai nha! Mùi gì thơm như vậy?""Đồng hương, đến cơm cũng đã chuẩn bị xong nha? Rất cảm ơn đồng hương rồi!"Trước mắt tối sầm lại, cửa phòng bếp lập tức bị một đám người trẻ tuổi vây quanh.Người trẻ tuổi thấy người ở bên trong liền sững sờ.Một nữ sinh đẩy đám người ra xông tới, tùy ý mà quét mắt liếc mấy người, rồi chạy tới, sau đó mở nắp nồi lên, mùi thơm lập tức càng thêm nồng đậm."Ah ~ là gà hầm nấm! Cám ơn đồng hương đã hoan nghênh!" Nữ sinh lộ ra khuôn mặt tươi cười.Nhưng nhiệt khí bốc hơi, ai cũng không thấy rõ ai.Hoa Chiêu che chở tiểu Thận đứng lên, vừa rồi nếu không phải động tác của cô nhanh, hơi nước trên nắp nồi kia đã bắn tung tóe lên người tiểu Thận!Nhưng không bắn trúng tiểu Thận, những người khác ai cũng không may mắn mà tránh được.Nữ sinh kia vừa mở nắp nồi vừa lắc lắc về phía các cô đấy, một chút cũng không cố kỵ."Cô bị gì vậy? Không nhìn thấy có người sao?" Từ Mai tức giận nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận