Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 226 - Còn Dám Tới



Chương 226 - Còn Dám Tới



Chương 226: Còn Dám TớiĐào nhân sâm Hoa Cường cũng biết đấy, nhưng một gốc cây này, ông phải mất hai giờ mới đào lên được.Ông cũng không có khả năng như Hoa Chiêu, lại có thể làm cho nhân sâm tự mình từ trong đất chấn động rớt ra ngoài, ông đào từng chút từng chút một, cẩn thận bảo vệ tốt mỗi một sợi rễ, tổn thương một chút, giá tiền cũng sẽ giảm một phân.Cuối cùng cây nhân sâm nguyên vẹn đã được đào lên, Hoa Cường mệt mỏi đến nối cái ót đổ đầy mồ hôi.Ông lấy ấm nước ra uống vài ngụm, liền cảm thấy nước hôm nay mùi vị không đúng lắm, có chút hương thơm của nhựa thông.Ông xác thực đã ngửi thấy thoáng qua, nhưng mà ở đầy khắp núi đồi đều là cây thông, làm cho ông cảm thấy cái này là ảo giác của mình, không phải mùi vị của nước, mà là mùi hương ở xung quanh.Ông cũng không thèm nghĩ về nó nữa, chỉ cảm thấy nước hôm nay đặc biệt ngọt, uống xong cũng thoải mái hơn, không cảm thấy mệt nhọc quá nữa.Nhìn mặt trời, vừa đến giữa trưa, ông dùng cỏ xỉ rêu gói kỹ nhân sâm, cất vào trong ba lô, đi đến bên dòng suối rửa sạch tay, ăn bữa cơm trưa đơn giản, sau đó tiếp tục lên núi.Ông sợ mình trở về sớm, Hạ Kiến Ninh lại đi nhà ông ăn chực, ông phát hiện, cháu gái không thích cái người này, ông cũng không muốn cháu gái tiếp xúc với một người nguy hiểm như vậy.Cháu gái của ông rất thuần khiết, không thể chơi với con cáo nhỏ đó.......Hoa Chiêu qua nhà mẹ, Trương Quế Lan hôm nay không thoải mái, không có ra ngoài làm việc.Thân thể của bà vốn không tốt, vừa ăn được vài ngày "đồ tốt", Hoa Chiêu liền rời đi một tháng, đồ tốt cũng không còn thơm nữa.Mà một tháng này, mỗi ngày bà đều trải qua khoảng thời gian mệt mỏi, toàn bộ chỉ nhờ một hơi thở để chống đỡ. Hiện tại cũng đã ly hôn rồi, bà thở phào một hơi liền thả lỏng, người cũng vì thế mà sụp đổ.Hoa Chiêu làm "Tùng lộ" đem qua, đó là một cơ hội khó có được để thí nghiệm ah.Đừng oán trách cô lấy mẹ mình đem làm chuột bạch, có một số người muốn làm chuột bạch, cô còn không vui đây này. Hạ Kiến Ninh cái con chuột bạch lớn còn đang quấy rầy ở đằng kia, cô cũng không muốn lãng phí nước chiết xuất từ cây thông của mình.Con gái tri kỷ, còn ân cần bưng trà rót nước cho bà đấy, Trương Quế Lan từ trên giường gạch ngồi dậy, một hơi đem chén nước uống hết."Uống ngon thật!" Bà nói. Uống ngon thật đấy, uống xong cảm thấy toàn thân thoải mái.Đầu cũng không còn choáng nữa, lòng cũng không khó chịu lắm nữa."Mẹ làm sao vậy? Không nỡ ly hôn với Lưu Hướng Tiền sao." Hoa Chiêu ngồi ở trên giường gạch cùng bà nói chuyện phiếm."Sao có thể." Trương Quế Lan bị cô nói đến xấu hổ, ly hôn xong liền co quắp trên giường gạch, thật đúng là dễ làm cho người ta hiểu lầm, bà nhanh chóng ngồi xuống nói chuyện."Mẹ chính là lo lắng mấy người các con, bị người ta chê cười." Trương Quế Lan nói.Hoa Chiêu, đoán chừng rất ít có khả năng bị người ta khi dễ. Nhưng 4 đứa nhỏ bây giờ đang ở tuổi đến trường, luôn luôn có một số đứa nhỏ không hiểu chuyện, sẽ bởi vì chuyện cha mẹ ly hôn mà bắt nạt bọn chúng."Buổi sáng hôm nay đi học bọn nhỏ có mang hạt dưa theo không?" Hoa Chiêu hỏi."Có mang theo." Trương Quế Lan nói: "Làm như lời con dặn, mỗi người mang theo một túi nhỏ."Hoa Chiêu cười gật đầu: "Ngoan."Cô đưa ra ý tưởng cho mấy đứa nhỏ dùng hạt dưa để mua chuộc các bạn trong lớp, bạn nào có miệng sạch sẽ, không chê cười, và thân thiện với mấy đứa thì sẽ cho các bạn một nắm hạt dưa.Nếu miệng không sạch, không nói được lời tử tế sẽ không có.Hạt dưa tuy không phải là thứ tốt, hầu như gia đình nào cũng có nhưng không phải lúc nào cũng có, đối với trẻ con thì chỉ có thể ăn trong ngày Tết Nguyên Đán.Còn hạt dưa của nhà Hoa Chiêu thì khác biệt hơn nữa, chúng có thể khiến người ta phải ăn luôn đầu lưỡi. Chỉ cần một ít hạt dưa, ước chừng có thể giúp 4 đứa nhỏ hoà nhập với bạn bè rồi.Bất quá nếu miệng vẫn không sạch đấy, liền đánh.Đại Vĩ Tiểu Vĩ thân thể coi như cũng được, cũng không quá thiếu, có một chút khí lực, cùng mấy đứa nhỏ đánh nhau vậy là đủ rồi.Hơn nữa, phía sau bọn họ còn có cô đây này.Được sự bảo lãnh của chị gái, mấy đứa trẻ đi học vui vẻ, ở trường cũng không gặp khó khăn gì.Hạt dưa bung ra, thiên hạ thái bình.Trương Quế Lan nở nụ cười, có con gái như vậy, bà thực sự rất hài lòng."Kỳ thật mẹ là bị Triệu Tiểu Hồng làm cho tức giận đấy." Trương Quế Lan nói ra: "Ngày hôm qua lúc mẹ về nhà, liền phát hiện tủ đựng thức ăn bị người nạy ra rồi, túi bột mì thiếu mất một nửa, hơn 10 cân."Mì trắng là thứ quý giá, mỗi năm có người còn không thể ăn một lần, mất hơn cân 10 một lúc là chuyện lớn.Bà cũng không sợ mất mặt, trực tiếp nói cho Hoa Chiêu biết, để con bé về sau coi chừng loại người như Triệu Tiểu Hồng. Cô vợ nhỏ tay chân không sạch sẽ như vậy, bà thật sự chưa từng thấy qua! Nếu truyền đi, cũng không cần làm người rồi!Hoa Chiêu lại không thấy ngoài ý muốn, cô ta da mặt rất dày, quả thực là học trò xuất sắc của bà Trương, có cái gì không thể làm được?Đang nói, cô liền phát hiện ở ngoài sân nhỏ có một người, dẫn theo hai đứa trẻ bước vào, đúng là Triệu Tiểu Hồng.Trương Quế Lan kinh ngạc: "Cô ta vậy mà còn dám tới? . . . Đến trả đồ hay sao?" Bà bước xuống giường đi ra ngoài.Hoa Chiêu buồn cười, mẹ của cô đã nhận hết bao khó khăn vất vả của cuộc sống, như thế nào còn đơn thuần như vậy? Hơn nữa ánh mắt có phải cũng không dùng được? Không phát hiện người ta là tay không đến đấy sao?Triệu Tiểu Hồng kỳ thật cũng không muốn tới ngày hôm nay, nhưng cô ta không có biện pháp nào? Bà Trương không dám tới, nên dốc sức liều mạng thúc dục cô ta đến.Cô ta là phụ nữ có thai, còn mang theo hai đứa nhỏ, Hoa Chiêu cùng người thôn Kháo Sơn sẽ không dám đem cô ta đuổi về.Về phần Trương Quế Lan...Triệu Tiểu Hồng vừa nhìn thấy Trương Quế Lan liền khóc: "Cô lớn, đều là cháu không tốt, cháu không nên động vào đồ vật trong phòng bếp. Nhưng bà nội trước khi đi đã dặn, cháu nếu không cầm được gì trở về, bà liền không để cho cháu cùng Đại Nha Nhị Nha ăn cơm."Trương Quế Lan bước chân liền dừng lại.



Bạn cần đăng nhập để bình luận