Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1427 - Em Thích Ai?



Chương 1427 - Em Thích Ai?



Chương 1427: Em Thích Ai?Mắt hai cô gái sáng lên, cô gái có dáng vẻ hiên ngang lập tức nói: "Được!"Cô gái mặt trẻ con cũng ngoan ngoãn gật đầu.Lúc này Lưu Đại Vĩ mới nhận ra mình còn đang lôi kéo tay cô bạn, bèn xấu hổ thả ra."Khụ, xe đến rồi, đi thôi." Hắn lập tức chạy về phía trạm xe bus.Không còn cách nào khác, hai cô gái đành đuổi theo.Hoa Chiêu cũng lái xe đi theo, nhìn mấy người đi vào trong cổng nhà Đại Vĩ.Chính là khu tiểu viện mà trước đó Hoa Chiêu bán cho Trương Quế Lan.Hoa Chiêu ngồi bên trong xe, không hề đi vào.Cô "chứng kiến" Lưu Đại Vĩ dẫn hai cô gái vào nhà, đi tới phòng của mình, lôi một cái hộp gỗ ra khỏi gầm giường. Bên trong hộp toàn là quà tặng sinh nhật của Hoa Chiêu và Trương Quế Lan tặng mấy năm nay, hoặc ít thứ vụn vặt ngày thường họ tiện tay đưa.Đồng hồ đeo tay, dây chuyền, đồ chơi, bật lửa gì đó.Bật lửa là của Trương Quế Lan tặng. Bà không cảm thấy đàn ông hút thuốc là tật xấu, vĩ nhân toàn hút thuốc đấy thôi.Đại Vĩ lấy từ trong hộp ra một hộp trang sức, mở ra. Đó là một ngọc bài bình an Hoa Chiêu tặng hắn.Là loại ngọc Hòa Điền màu trắng, nam nữ già trẻ đều hợp.Hoa Chiêu cũng không nhớ mình đã tặng hắn từ hồi nào nữa, nhưng chắc chắn là khi thằng nhóc còn bé. Cô cho hắn cầm chơi, nghĩ đến tuổi hắn còn nhỏ, tặng loại chất liệu quá tốt sẽ gây nguy hiểm, nên cô chỉ tặng loại chất liệu thường thường.Nhưng mà tương lai nó cũng có giá trị mấy vạn đấy.Chẳng qua hiện tại, nó chỉ đáng mấy trăm thôi.Đại Vĩ cầm hộp trang sức nói: "Khối ngọc bài này trị giá từ ba đến năm trăm đồng. Mọi người đều là bạn học, tôi không có lừa hai người đâu, coi như nó ba trăm đi. Ba người chúng ta chia đều, mỗi người các cậu đưa tôi một trăm là được."Mặt trẻ con: ...Cô gái hiên ngang: ...Hoa Chiêu: ...Mới nãy cô còn tưởng Đại Vĩ là một "tay chơi", toang gọi hai cô gái đến nhà để...Cô sai rồi, quá sai, Đại Vĩ nhà cô là một tên đầu gỗ thuần phác đến mức nào chứ!Hết cứu nổi rồi!Viên Kỳ, người mặc quân trang móc ví tiền ra, đếm một tram rồi đặt lên bàn: "Cậu nói đúng, cảm ơn cậu nhé!"Cô bé mặt trẻ con Uông Noãn Noãn lại do dự nói: "Tớ không mang theo nhiều tiền đến vậy."Đại Vĩ cười với cô gái, trấn an: "Không sao, cứ nợ lại trước, đợi cậu có rồi trả sau."Uông Noãn Noãn lập tức cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Được rồi."Viên Kỳ nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Một trăm đồng với Noãn Noãn là quá nhiều. Thế này đi, tớ đưa thêm năm mươi.""Không cần, không cần đâu." Uông Noãn nói ngay: "Mọi người đã hẹn là tặng quà chung mà, phải công bằng chứ. Tớ đưa được!"Đại Vĩ cũng nói: "Phải đó. Ba người cùng tặng quà, người này trả nhiều hơn người kia nhìn sao được. Chúng ta chia đều thôi, nhưng mà tấm ngọc bài này cũng có hơi đắt thật!"Hắn lại mở một hộp trang sức khác trong rương ra. Bên trong có một sợi lắc rất lớn với những hạt châu nhỏ, không hợp để phụ nữ đeo.Là đàn ông con trai, trang sức hắn được tặng cũng không quá nhiều."Hay là đợi mấy em gái của tôi về nhé? Mấy em ấy nhiều trang sức lắm, nhưng mà... chắc là tụi nó sẽ không bán đâu. Thôi vậy!" Đại Vĩ nói.Viên Kỳ liếc hắn một cái.Uông Noãn Noãn cũng liếc hắn."Vậy thôi cứ lấy cái này đi, đợi tớ đi làm mấy tháng chắc chắn có thể kiếm đủ. Cậu đừng vội!" Uông Noãn Noãn nói.Đại Vĩ cười: "Không vội!"Chuyện nói xong, không có việc gì nữa.Bầu không khí có phần ngượng ngùng.Uông Noãn Noãn đột nhiên hỏi: "Đây là nhà cậu à? Chúng ta học chung bao nhiêu năm nay mà tớ chưa từng nghe nói nhà cậu lớn thế này!""Đây mà tính là lớn gì." Đại Vĩ thuận miệng đáp một câu, lại không nói thêm gì nữa.Uông Noãn Noãn và Viên Kỳ đi ra sân, nhìn khắp xung quanh một phen.Viện trước không lớn, nhưng có sân riêng, cửa riêng đấy!Chưa kể kiến trúc còn rất đẹp!Mấy năm nay luôn có người ở, đã chăm sóc các góc nhà, khiến cả căn nhà tràn đầy sinh khí và tao nhã.Không có tiền, không có địa vị, nhà ở sẽ không được như thế này.Lưu Đại Vĩ dẫn hai người đi tham quan thêm một vòng. Phòng khách nhìn còn đẹp đẽ hơn.Hắn mời hai người bạn học nữ uống trà, rồi không khí lại tẻ ngắt.Viên Kỳ bèn nói với Uông Noãn Noãn: "Chiều nay tớ còn công việc, tớ đi trước. Cậu thì sao?"Uông Noãn Noãn khẽ cười đáp: "Chiều nay tớ lại không bận gì.""Buổi chiều tớ cũng có việc." Đại Vĩ nhìn xuống đồng hồ đeo tay: "Ôi chao, phải ra ngoài rồi!"Không còn cách nào khác, Uông Noãn Noãn đành đứng dậy theo Viên Kỳ, rời đi.Tiễn hai người lên xe bus rồi, Đại Vĩ cũng định trèo lên một chuyến xe bus khác, thì bị Hoa Chiêu túm xuống."Chúng ta nói chuyện đi." Hoa Chiêu nói.Lưu Đại Vĩ bị dọa cho giật mình, thấy mặt chị gái nghiêm túc vậy bèn lo lắng hỏi: "Sao vậy ạ?""Không có gì." Hoa Chiêu đột nhiên không nhịn được mà muốn cười, lập tức kéo Lưu Đại Vĩ về nhà."Hai nữ sinh kia là thế nào vậy?" Hoa Chiêu hỏi thẳng."Ơ, chị nhìn thấy rồi à?" Đại Vĩ hỏi: "Không có gì đâu, chỉ là hai người bạn học thôi.""Đều rất xinh đẹp. Em thích người nào?" Hoa Chiêu hỏi.Mặt của Đại Vĩ đột ngột đỏ lên, ấp úng nói không thành lời.Vừa nãy Hoa Chiêu còn tưởng hắn chẳng thích ai. Dù sao người này cũng phũ phàng thế, có biết gì gọi là "thích" không hả?"Không phải hai bạn đó!" Lưu Đại Vĩ đột nhiên lên tiếng."Ah, cũng là bạn học sao?" Hoa Chiêu hỏi.Mấy năm nay thỉnh thoảng Hoa Chiêu có hỏi hắn có thích ai chưa, nhưng bốn người em cả nam lẫn nữ của cô đều nói không có."Dạ." Lưu Đại Vĩ thừa nhận, lại căng thẳng nói: "Em tuyệt đối không yêu đương lúc đi học! Em sẽ không làm trễ nãi chuyện học tập đâu!""Ừ, chị biết rồi, chị tin." Hoa Chiêu nói.Cô không hề khuyên mấy người em của mình muốn yêu thì phải tranh thủ yêu sớm, tìm được một nửa lý tưởng ở đại học gì đó.Hoàn cảnh đại học ở thời này không cho phép yêu đương, bị phát hiện cũng sẽ bị gọi lên phòng giáo viên phê bình, cô mà khuyên là hại chúng nó."Đừng lo lắng, em đã tốt nghiệp đại học, có việc làm rồi, miễn bạn nữ cũng đồng ý thì em muốn yêu thế nào cứ yêu." Hoa Chiêu nói."Bạn học mà em thích tên là gì? Chị có thể biết trước được không?" Hoa Chiêu hỏi.Đại Vĩ lập tức trả lời: "Dạ được."Hắn hiểu chị mình. Hậu bối nhà họ Diệp muốn tìm người yêu, có mục tiêu rồi đều phải báo cho Hoa Chiêu biết trước, để chị ấy đi kiểm tra rồi mới tiếp tục được.Chị gái để ý chuyện của hắn càng là việc nên làm."Chúng em vẫn chưa nói chuyện rõ ràng, chưa phải bạn trai, bạn gái, em thậm chí còn không biết cô ấy có thích em không... Chị, chị đừng dọa cô ấy nhé!" Đại Vĩ nói."Yên tâm đi, chị không làm lộ tình cảm của em đâu." Hoa Chiêu trấn an.Đại Vĩ lập tức thở phào, lại liếc đồng hồ đeo tay."Sao vậy? Chiều nay có hẹn à?" Hoa Chiêu hỏi."Dạ... cũng không phải hẹn gì, chỉ là cô ấy dọn khỏi ký túc xá, nhờ em sang giúp đỡ thôi." Đại Vĩ trả lời."Đi, chị đưa em đi." Hoa Chiêu nói.Chọn ngày không bằng làm luôn, đi gặp ngay bây giờ.Đại Vĩ nhìn chiếc xe hơi sau lưng cô, có hơi không muốn di chuyển. Hắn không muốn để người ta biết mình có một chị gái giàu có thế này. Những thứ đó đều thuộc về chị ấy, không phải của mình, không liên quan gì đến mình, người khác có để ý cũng vô ích, chi bằng ngay từ đầu không biết tới còn hơn.Hoa Chiêu vỗ vỗ vai hắn: "Đi thôi, em nói cho chị biết địa chỉ, chị lén quan sát cạnh đó là được.""Dạ!" Đại Vĩ lập tức gật đầu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận