Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 867 - Không Gian Cực Lớn.



Chương 867 - Không Gian Cực Lớn.



Chương 867: Không Gian Cực Lớn."Anh muốn tìm cái gì, buổi tối 2 giờ tới tìm em."Viết xong, đem tờ giấy đưa cho Diệp Thâm.Diệp Thâm nhận lấy, tiện tay đem nó ném vào lò sưởi trong tường: "Đều là đồng hương, chút tiền nhỏ này không cần giấy vay nợ."Mặc dù những người này nghe không hiểu nhìn không hiểu, nhưng anh cũng không muốn lưu lại bất luận sơ hở gì.Sau đó anh đứng ở trước bàn làm việc, ngón tay lai búng vài cái tuỳ ý trên chồng văn kiện.Hoa Chiêu đã hiểu.O'neill vừa vặn đi đến, thấy một tờ giấy trắng đã hóa thành tro tàn."Làm sao vậy? Giấy vay nợ gì?" Hắn hỏi."Vay tiền, mua váy." Hoa Chiêu nói xong, cầm 30 nghìn vui vẻ mà quay người đi ra.O'neill nghe hiểu rồi, cô ấy là không muốn hắn tặng không.Muốn lấy ô tô của hắn, là vì hắn hủy một chiếc xe của cô.Một đổi một.Về phần giá cả thế nào. . . Hắn chỉ có loại đắt như vậy đấy. Hơn nữa cũng là hắn cứng rắn cho đấy.Mà váy, chính là vô công bất thụ lộc rồi.Chỗ nào điêu ngoa nữa hả? Người này rõ ràng là rất có nguyên tắc!Nhưng sao cô ấy vay tiền lại không tìm hắn, mà tìm Tô Hằng!"Tô, anh sắp trở thành anh rể của tôi, chị của tôi không chịu được bị phản bội, tôi cũng không thể, Địch Luân gia chúng tôi cũng không thể."Hắn nhìn chằm chằm vào Tô Hằng, lần đầu tiên thể hiện một biểu cảm khác ngoài sự đơn thuần.Diệp Thâm lại không để ý tới hắn, cầm lấy một phần tài liệu, tùy ý mà nhìn xem.Trở lại gian phòng đuổi nhà thiết kế đi, Hoa Chiêu liếc mắt, cô cũng rất muốn nói với O'neill một câu: anh cũng đùa giỡn quá sâu.Cái gì mà anh rể? Nằm mơ!Cô ngồi trên tấm thảm dày bên cửa sổ, dường như đang hưởng thụ ánh nắng ấm áp buổi chiều, trên thực tế, trên thực tế dị năng đã đi tới lầu ba.Đến thư phòng của Mori Địch Luân, chỗ này chiếm diện tích rất lớn.Bên trong có vô số tài liệu, sách vở, Hoa Chiêu lập tức đau đầu.Tuy nhiên, những gì đặt ở bên ngoài có lẽ không phải là thứ Diệp Thâm muốn.Cô bắt đầu tập trung vào việc tìm kiếm các ngăn ẩn, các bức tường kép, và những thứ tương tự.Thật đúng là có!Cũng đúng thôi, phòng làm việc và phòng ngủ của chủ nhân một đại gia tộc sao có thể không có bí mật.Trong một bức tường của thư phòng, phía sau tấm tường, là một chiếc két sắt lớn.Trong đó để một đống tiền mặt cùng một ít châu báu.Nhưng Hoa Chiêu cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.Cô nhìn lướt qua một bức tranh treo trên tường, và cô lập tức hiểu ra.Quá ít.Số tiền ít ỏi và những đồ trang sức kia cộng lại sẽ không đủ để mua một vài bức tranh trang trí trong dinh thự này.Hôm nay Hoa Chiêu cũng đã đi thăm thú một chút khu nhà Địch Luân gia này, chỗ nào cũng thấy "xa xỉ", nhiều bức tranh là kiệt tác, ít ra cũng có giá trị hàng trăm nghìn đô.Hơn nữa vài thập niên sau này, những bức tranh kia đều sẽ tăng thêm một số 0 hoặc là hai số 0.Đây chỉ là một bức tranh trang trí, còn những đồ trang trí cổ khác thì càng có giá trị hơn.Số tiền đó không đáng để cất vào két sắt.Ngay cả hộp trang sức đó, theo quan điểm hiện tại của cô, không thể so sánh với một bức tranh trong thư phòng.Ngụy trang.Hoa Chiêu thầm nghĩ.Sau đó cô lại từng chút từng chút cẩn thận xem xét, cuối cùng ở phía dưới tủ sắt lại phát hiện một cái két sắt mini.Nó được gắn vào tường và cực kỳ nhỏ, chỉ bằng lòng bàn tay.Ngay từ đầu Hoa Chiêu còn không để ý, cho rằng nó chỉ là một cái công tắc.Nhìn lại một lần mới phát hiện, đó là một chiếc hộp đựng tinh vi chứa thứ một thứ trông giống như một chiếc chìa khóa.Xem ra thứ tốt đều giấu ở trong chiếc chìa khóa này.Dị năng của Hoa Chiêu lại quét thêm một lần, xác định trong thư phòng không có cơ quan gì rồi, liền thay đổi xuống dưới, đi tầng hầm ngầm.Thư phòng của Mori Địch Luân ở lầu ba, nhưng phòng ngủ của ông ta lại ở dưới mặt đất. Toàn bộ tầng hầm là khu giải trí của Mori.Hoa Chiêu cười cười, ông ta thật sự sợ chết.Nhưng mà một giây sau, nụ cười sững lại trên khuôn mặt cô.Phòng ngủ của Mori không lớn, không có ngăn bí mật và két sắt, nhưng có một cánh cửa bí mật.Đi xuống đường hầm, sau một quãng đường dài, đột nhiên không gian được mở rộng.Đây là một không gian khổng lồ dưới lòng đất, thậm chí còn lớn hơn cả dinh thự trên mặt đất.Bên trong mỗi gian gian phòng đều chất đầy đồ đạc.Liếc mắt nhìn thôi đã làm cho tim muốn ngừng một nhịp.Hãi hùng khiếp vía.Hoa Chiêu lại càng hoảng sợ, tay nhấc lên khỏi mặt đất như bị bỏng, di năng lập tức bị ngắt.Người cô cũng thiếu chút nữa là nhảy dựng lên.Một nhà Địch Luân này có bệnh gì vậy? Ở ngay bên trên những vật kia, bọn hắn sẽ không sợ ngày nào đó ở đây sẽ biến thành một cụm mây hình nấm, cùng nhau lên tây thiên sao?Thứ cô nhìn thấy không phải là vàng bạc châu báu mà là một đống vũ khí.Lớn nhỏ, đủ loại, và ngay cả tên lửa cũng được chia thành nhiều phòng.Hoa Chiêu lúc này mới nhớ tới, Diệp Thâm đã từng nói qua, Mori là giám đốc một kho vũ khí.Nhưng cũng không thể mang ra đùa như vậy ah!Bọn hắn thiếu tiền xây nhà kho sao?Đem những vật này đặt ở dưới khu dân cư, lại để dưới đất nhà mình, ông ta bị bệnh tâm lý gì sao? Có phải muốn phản nhân loại?Hiện tại cô rất muốn rời khỏi nơi nguy hiểm này, nhưng còn chưa tìm được tài liệu kia.Đợi một tý, tài liệu?Hoa Chiêu sửng sốt một chút con mắt liền sáng, cô cảm thấy mặc dù không tìm được bản tài liệu gì kia, nhưng phát hiện của cô có lẽ cũng không kém hơn bản tài liệu đó.Diệp Thâm muốn tìm tài liệu từ một giám đốc kho vũ khí, khẳng định không phải giấy tờ tài liệu bất động sản gì, có lẽ anh ấy muốn bản thiết kế của một loại vũ khí gì đó.Nhưng hiện tại tốt rồi, bản vẽ cô không có, cô có đồ thực tế.Không không không, hiện tại những vật này còn không phải là của cô, nhưng rất nhanh sẽ là.Vấn đề rất quan trọng, trong bữa tối, Hoa Chiêu ngồi rất yên ổn, không nói chuyện với Diệp Thâm nữa, thậm chí không thèm nhìn anh thêm vài lần.Sắc mặt vốn đã lạnh xuống của O'neill lại ấm lên rồi, nhìn Diệp Thâm lại thuận mắt rồi.Đêm khuya, toàn bộ khu nhà đều chìm vào giấc ngủ say.Ngoài một số vệ sĩ canh gác bên ngoài, số ít trong phòng của Diệp Thâm cũng đã "ngủ yên" rồi.Buổi tối cũng có người trông coi anh, nhiều như ban ngày.Bọn hắn liền nghênh ngang mà xem phòng của anh là nơi nghỉ ngơi, phòng ngừa anh chạy trốn.Diệp Thâm lặng yên không một tiếng động mà đến trước cửa phòng Hoa Chiêu.Một giây sau cửa phòng đã mở ra.Diệp Thâm lách mình đi vào.Anh biết động tác của mình dù nhẹ, cũng không thể gạt được lỗ tai thính dị thường của vợ."Anh chỉ có 2 giờ." Diệp Thâm vào cửa, trước tiên đã ôm lấy Hoa Chiêu, ở bên tai cô nói khẽ."Vì phòng ngừa anh chạy trốn, hai giờ một lần họ sẽ dùng bộ đàm liên hệ với nhau. Nói kế hoạch của em."Hơi thở ấm áp quen thuộc phả vào tai Hoa Chiêu khiến cô khẽ run lên, lỗ tai là nơi mẫn cảm nhất của cô.Nhất định là anh cố ý!Bất quá hiện tại cô không có thời gian cùng anh so đo, đợi rời khỏi đây rồi lại tính."Em. . . Anh đi theo em." Hoa Chiêu nói xong, nói xong liền kéo anh đến bên cửa sổ.Cô cũng không thể nói mình đã phát hiện cái gì, hoạt động ngày hôm nay của cô tất cả mọi người đều biết đây này.“Sang phòng làm việc bên cạnh” cô nói.Từ cửa sổ đi ra ngoài, đến phòng làm việc bên cạnh, có thể né tránh máy giám sát rồi.Tuy không biết vì cái gì, nhưng Hoa Chiêu nói, Diệp Thâm sẽ làm.Anh xoay người từ cửa sổ bò lên đi ra ngoài, vài giây sau liền mở cửa sổ gian phòng kia, nhảy vào.Lại qua vài giây, Hoa Chiêu cũng đi theo nhảy vào.Cô không đến, không thể đục tường, sẽ không lấy được cái chìa khóa kia.Cô đã biết, đó là chìa khoá mở ra cánh cửa bí mật trong phòng ngủ của Mori.



Bạn cần đăng nhập để bình luận