Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 848 - Cháu Không Nói.



Chương 848 - Cháu Không Nói.



Chương 848: Cháu Không Nói.Hoa Chiêu nhìn chằm chằm vào mặt Hạ Kiến Ninh, không hề sơ hở, thật sự giống như vô tình gặp được.Nếu không phải đêm qua nghe được hắn đối với mình còn chưa từ bỏ ý định, cô cũng tin rồi."Sao anh lại ở chỗ này?" Hoa Chiêu hỏi hắn.Hạ Kiến Ninh cũng không để ý mình không có được câu trả lời, ngồi xuống ghế bên cạnh cô, vừa cài dây an toàn vừa nói: "Tôi đi khảo sát, cô thì sao? Thăm Diệp Thư?"Hoa Chiêu gật đầu, sau đó quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, không để ý tới hắn nữa.Cái máy bay này rất nhỏ, chỉ có mười mấy chỗ ngồi, chỗ nào cũng ngồi đầy người.Ngoại trừ các lãnh đạo, thì chính là trợ lý lãnh đạo, cô cũng không thể đuổi người, ảnh hưởng đến việc sắp xếp chỗ ngồi của người ta.Hạ Kiến Ninh cũng không nói với cô nữa, hắn cùng Vân Phi và Thúy Vi ngồi đối diện hàn huyên.Bạn nhỏ mấy tuổi rồi hả? Tên là gì? Không đến trường sao?Hắn đã gặp bọn nhỏ mấy lần, đây là lần đầu tiên nói chuyện phiếm.Vân Phi cùng Thúy Vi rất cẩn thận, nhìn hắn, lại nhìn mẹ, ngoại trừ nói cho hắn biết mình không đến trường, những vấn đề khác đều không trả lời.Xem ra mẹ không thích người này.Lại hỏi mấy vấn đề, bọn nhỏ chỉ chọn trả lời những câu hỏi không tiết lộ thông tin của bản thân.Hạ Kiến Ninh không hỏi nữa, vừa cười vừa nói: "Thật thông minh."Thúy Vi cười, lộ ra một cái răng nanh nhot: "Cảm ơn chú đã khen."Câu trả lời không khiêm tốn như vậy vào lúc này rất hiếm gặp, Hạ Kiến Ninh cười khen ngợi nói: "Thật đáng yêu."Thúy Vi lần này không nói chuyện nữa, chỉ vui vẻ gật đầu, cháu chính là đáng yêu như thế!Hạ Kiến Ninh lại liếc nhìn Vân Phi, tên nhóc này toàn bộ quá trình đều yên tĩnh, không có biểu cảm gì, càng ngày càng có bộ dạng của cha rồi.Hắn nhíu mày dời mắt, nhìn về phía Cẩm Văn bên cạnh Hoa Chiêu.Cẩm Văn chớp chớp đôi mắt to đáng yêu nhìn hắn.Hạ Kiến Ninh cười, đứa nhỏ này lớn lên rất giống Hoa Chiêu, đặc biệt là đôi mắt này, vừa lớn lại sáng, rất có tinh thần."Bảo bối tên là gì?" Hắn hỏi.Cẩm Văn chớp chớp mắt, không lên tiếng.Hạ Kiến Ninh cười: "Bảo bối năm nay mấy tuổi rồi hả?"Lại chớp chớp mắt vẫn không lên tiếng.Hạ Kiến Ninh tiếp tục cười: "Bảo bối không biết sao."Cẩm Văn nhịn không được: "Cháu biết, nhưng cháu không nói."Hạ Kiến Ninh sửng sốt một chút buồn bực cười, có chút tán thưởng mà nhìn Hoa Chiêu: "Cô dạy dỗ rất tốt."Đứa nhỏ hơn 2 tuổi có thể giữ kín như bưng, đề phòng người xa lạ, rất khó gặp.Hoa Chiêu nhìn mấy bảo bảo cười nói: "Cảm ơn đã khen."Hạ Kiến Ninh nhìn cô, lại nhìn Thúy Vi, bật cười: "Hoá ra là học mẹ mình."Hoa Chiêu cười cười không lên tiếng nữa, đây là tất nhiên, con của cô không giống cô thì giống ai?Hành trình sau đó rất yên tĩnh, Hạ Kiến Ninh không tiếp tục nói chuyện với cô nữa.Chỉ thỉnh hoảng hắn sẽ cùng mấy bảo bảo tâm sự.Không, kỳ thật cũng không phải nói chuyện, người ta căn bản không phản ứng hắn.Phần lớn thời gian, là Hạ Kiến Ninh nhìn Hoa Chiêu cùng các bảo bảo ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại, nghe Thúy Vi kể chuyện xưa cho Cẩm Văn.Hiện tại kể chuyện xưa phần lớn là Thúy Vi, Vân Phi đã không lên tiếng nữa rồi, hắn phát hiện mình bịa chuyện không bằng em gái.Hạ Kiến Ninh vậy mà nghe rất chân thành, hắn phát hiện câu chuyện của Thúy Vi cũng không phải là không có Logic, hơn nữa chuyển hướng rất thú vị thần kỳ."Cô phải bồi dưỡng con bé thật tốt, con bé sẽ trở thành một tài năng lớn trong tương lai." Trước khi xuống máy bay, Hạ Kiến Ninh nói với Hoa Chiêu.Hoa Chiêu nở nụ cười đẹp nhất từ khi họ biết nhau đến nay: "Cảm ơn, tôi biết rồi."Nói xong cô vui sướng mà thu thập hành lý, dẫn 3 bảo bảo xếp hàng đi đến cửa ra vào.Lần này ngồi đúng vào máy bay của các lãnh đạo, cô không mang theo vệ sỹ, chỉ một mình mang 3 đứa bé.Máy bay hạ cánh cũng đã có người đón, không cần vệ sỹ.Mà mấy người vệ sỹ qua vài ngày nữa sẽ tới.Hạ Kiến Ninh đi theo sau lưng Hoa Chiêu, nhìn ba tiểu gia hỏa im lặng, ngoan ngoãn mà đứng ở bên người cô, quy củ từ khi máy bay hạ cánh.Hơn 20 giờ đồng hồ đồng hành, làm cho đáy lòng hắn phi thường xúc động.Trẻ con đáng yêu như thế sao?Trước kia, hắn phi thường chán ghét trẻ con.Vừa khóc lại náo loạn, bướng bỉnh, bẩn thỉu, không hiểu chuyện, nói lung tung. . . Vân vân và vân vân, những gì hắn có thể nghĩ về trẻ con, tất cả đều là khuyết điểm!Nhưng những khuyết điểm này, hắn không thấy một chút nào trên người ba đứa bé.Cả một chặng hành trình dài, ngồi suốt hơn 20 giờ đồng hồ, không thể lộn xộn, người lớn cũng chịu không được, đều phàn nàn đau lưng, nhưng ba tiểu gia hỏa này lại không khóc náo, càng không phàn nàn một câu.Bướng bỉnh? Không hiểu chuyện? Nói lung tung?Đặc biệt là chuyện nói lung tung này, hắn cảm thấy ba đứa bé rất cẩn thận, nhiều người lớn khác cũng không so được.Hiện tại có một số người, chỉ đi bộ cùng nhau trên một đoạn đường, chỉ cần mấy giờ, liền hận không đủ thì giờ để nói hết ra phần mộ tổ tiên chôn cất ở đâu.Nhưng đến tận khi xuống máy bay, hắn dùng mấy câu chuyện đổi khuôn mặt tươi cười của ba tiểu gia hỏa, lại không hỏi được tên của bọn hắn.Nếu như trẻ con có thể đáng yêu như thế, hắn cũng không phải. . . . .Hạ Kiến Ninh dừng lại một chầu, nhìn theo bóng lưng Hoa Chiêu.Không phải tất cả trẻ con đều đáng yêu như thế, là mẹ của bọn hắn lợi hại.Có thể đem bọn nhỏ dạy được tốt như vậy, hắn cũng chỉ biết một người là Hoa Chiêu.Cô ấy hiện tại đã sắp sinh đứa thứ tư rồi. . . .Hắn phải tăng tốc độ thôi, tránh khỏi cô ấy không có việc gì lại sinh con!Hoa Chiêu ở lối ra liền cùng người đồng hành tách ra, tìm kiếm một thân ảnh cao lớn.Nhưng cô chỉ nhìn thấy Diệp Thư.Hoa Chiêu sửng sốt một chút nhưng cũng vui mừng mà bổ nhào qua."Chậm một chút chậm một chút! Em bây giờ là hai người! Sao còn không cẩn thận như vậy!" Diệp Thư nhanh chóng nói.Hoa Chiêu dừng chân lại, nhìn cô ấy mặc một bộ quần áo rộng thùng thình liền sững sờ.Diệp Thư rất ít khi mặc quần áo quá rộng rãi, cô ấy không thích loại phong cách này, cô ấy thích phong cách gọn gàng, thoải mái, hiên ngang.Đây là lần đầu tiên cô thấy cô ấy mặc một chiếc áo khoác bông lớn như có thể chứa được hai người như vậy.Hơn nữa Diệp Thư đem mình bao bọc như một con gấu."Lạnh như vậy sao?" Hoa Chiêu nhìn chính mình, cô chỉ mặc một cái áo khoác.Được rồi. . . Thể chất cô đặc thù không sợ lạnh, không thể so sánh.Cô nhìn về phía mọi người xung quanh.Cũng chỉ mặc nhiều hơn cô có một chút."Đừng nói nữa, nóng chết rồi." Diệp Thư muốn cởi bỏ cái khăn quàng cổ, lại thò tay muốn lấy cái mũ cầm xuống.Diêu Khôn nhanh chóng ngăn cản: "Đừng đừng đừng, em đã toát mồ hôi, coi chừng bị lạnh!"Diệp Thư lập tức trừng hắn: "Anh cũng biết là em toát mồ hôi! Còn bắt em mặc nhiều như vậy! Anh muốn em bị cảm lạnh sao?""Anh có thể như vậy sao?” Diêu Khôn đau lòng mà giúp cô ấy đội lại mũ.Diệp Thư ủy ủy khuất khuất miễn cưỡng mà mặc hắn đội vào.Hoa Chiêu: "Tôi đây đã tạo cái nghiệt gì vậy? Vừa xuống máy bay đã bị đút một miệng thức ăn cho chó."Diệp Thư cùng Diêu Khôn đều sững sờ."Em lại bị người ta đút thức ăn cho chó? !""Ai to gan như vậy? !""Mấu chốt là hắn còn thành công!""Người nào lợi hại như vậy ah?"Hoa Chiêu. . . ."Được rồi, em sẽ nhét trở về đấy." Hoa Chiêu nói.Ba tiểu gia hỏa đã đợi không kịp, thấy mẹ và cô cô đã chào hỏi xong, lập tức bổ nhào qua Diệp Thư.Diêu Khôn nhanh chóng ôm lấy Diệp Thư, khẩn trương nói: "Các bảo bảo động tác nhẹ chút, trong bụng cô cô các cháu có em trai nhỏ rồi!"Ah!Hoa Chiêu lúc này mới chợt hiểu, thì ra là thế!Cô kinh ngạc và vui vẻ mà nhìn Diệp Thư.Diệp Thư thẹn thùng cười cười, nhưng mặt mũi đều tràn đầy hạnh phúc."Cái gì mà em trai nhỏ, em gái nhỏ không được sao?" Cô ấy lại quát Diêu Khôn: "Anh trọng nam khinh nữ?""Không không không, được được được, anh không trọng nam khinh nữ, em nói cái gì đều được!" Diêu Khôn đẩy cô ấy: "Bà cô của tôi ơi, bên ngoài lạnh lẽo, em cùng Hoa Chiêu còn có bọn nhỏ, cũng không thể đông lạnh lấy, chúng ta lên xe trò chuyện được không?"Tất nhiên là không có gì không được.Lên xe, Hoa Chiêu hỏi: "Lúc nào có? Mấy tháng rồi?""Vừa mới biết, mới hơn một tháng." Diệp Thư nói."Tốc độ đáng kinh ngạc." Hoa Chiêu khen. Đây là vừa kết hôn chưa đến vài ngày thì có."Không so được với em." Diệp Thư liếc cô.Hoa Chiêu một lần thì có.Hoa Chiêu cười cười, thay đổi chủ đề: "Hai người sao lại tới đón em vậy? Không phải nói không cần sao? Tự em trở về."Cô đã gọi điện thoại cùng Diệp Thư từng nói qua hôm nay sẽ tới, nhưng cô cũng báo là không cần đón.Cô nói cho Diệp Thư, là để cho Diệp Thư nói cho Diệp Thâm, để cho Diệp Thâm tới đón mấy mẹ con bọn họ, như vậy trên đường đi, bọn hắn còn có thể thân cận một chút.Diệp Thư có lẽ cũng hiểu, trong điện thoại cũng ám chỉ chính mình sẽ chuyền đạt."Anh ấy bề bộn nhiều việc?" Hoa Chiêu trực tiếp hỏi.Hai người phía trước vậy mà đều không trả lời.Diêu Khôn giả bộ như chuyên tâm lái xe, cái gì cũng không nghe thấy.Diệp Thư giả bộ như uống nước, không rảnh trả lời.Nhưng hai người đều từ kính chiếu hậu liếc nhìn Hoa Chiêu, đáy mắt đều là chột dạ, bị Hoa Chiêu nhìn thấy."Làm sao vậy?" Cô lập tức hỏi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận