Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 720 - Cô Bé Này Thật Ngây Thơ.



Chương 720 - Cô Bé Này Thật Ngây Thơ.



Chương 720: Cô Bé Này Thật Ngây Thơ.Dù sao cũng là người sắp chết, Lý Thế An thống khoái nói: "Năm đó là lỗi của tôi, lúc tôi cùng Tề Hiếu Trinh ngoại tình bị bà ấy bắt gặp, bà ấy muốn cùng tôi giải trừ hôn ước."Giải trừ hôn ước không đáng sợ, đáng sợ chính là bà ấy muốn thu hồi chiếc nhẫn đã đưa cho ông ta!Mà khi đó, ông ta đã mơ hồ đã biết tác dụng thần kỳ của chiếc nhẫn, làm sao có thể trả lại?Đành phải xuống tay hạ sát thủ rồi.Bất quá chuyện này, ông ta sẽ không nói ra đấy.Ông ta nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu, trực giác nói rằng cô ta cũng biết bí mật của chiếc nhẫn.Năm đó, là Diêu Nga phát hiện trước, cảm thấy chiếc nhẫn có chút quái dị, ông ta mới lục lọi ra đến đấy.Bà ấy nhất định đã đem điểm ấy nói cho hậu nhân của mình!Mà cô ta cố ý lấy được vòng cổ cùng vòng tai như vậy, xem ra hai món đồ kia cũng không bình thường.Còn có năm đó cây trâm cài ngực bị Tề Hiếu Trinh đưa ra ngoài. . . Đồ đàn bà phá của!Cũng may hiện tại thiết lập quan hệ ngoại giao rồi, trong nước cũng không phong tỏa nũa, ông ta sẽ phái người đi đòi trở về.Lý Thế An nắm chắc thắng lợi trong tay, vậy mà có chút thất thần."Mày tên súc sinh này!" Diêu Lâm đã giận điên lên, dốc sức liều mạng mà giãy dụa.Nhưng ông ấy đã già, không thể thoát khỏi người vệ sĩ cao lớn.Lý Thế An căn bản không thèm nhìn ông."Đi, đem cô ta bắt đến đây." Ông ta nói với những vệ sĩ khác.Lập tức có hai người đi về phía Hoa Chiêu.Một cô gái nhỏ gầy yếu, bọn họ hoàn toàn không để ý tới, hai người đi đã là rất cẩn thận rồi.Lập tức Hoa Chiêu đem tay vươn vào trong túi quần, bọn hắn còn khẩn trương một chút, vừa muốn móc súng, lại phát hiện Hoa Chiêu từ trong túi quần móc ra hai quả bóng thép cỡ quả óc chó, lập tức không để ý rồi.Thứ đó đánh vào trên người, với thể lực của bọn họ, tối đa cũng chỉ hơi đau.Cô bé này thật ngây thơ.Cả hai vệ sĩ đều cười.Nhưng ngay sau đó nụ cười đã tắt lịm trên gương mặt họ.Ở khoảng cách hai ba mét, Hoa Chiêu ném ra quả cầu thép lập tức đập vào ngực hai người bọn họ, lập tức truyền đến hai tiếng "rắc rắc".Hai vệ sĩ cao lớn sững sờ tại chỗ trong giây lát, rồi từ từ ngã xuống."Ra tay!" Hoa Chiêu đột nhiên hô.Viên Ngũ cùng những người khác đang trốn ở góc hành lang, lao ra ngay lập tức và chiến đấu với những vệ sĩ còn lại.Hoa Chiêu cũng không đến đây một mình đấy, đi ra ngoài cô đã dẫn theo ba người.Vốn không dẫn bọn hắn lên lầu, chỉ để cho bọn hắn ở dưới lầu chờ.Nhưng xuất phát từ thói quen, Hoa Chiêu mang theo bộ đàm.Ở thời đại không có điện thoại di động, cầm cái này hành động trong lòng cũng được an ủi một chút…Ít nhất lúc cần gọi bọn họ, cũng không cần tự mình xuống lầu đi một chuyến rồi.Không nghĩ tới, thật sự phải dùng đến rồi.Cũng may mấy người Viên Ngũ cũng thông minh, nghe thấy Lý Thế An bắt đầu nói đến chuyện chính mình giết người, đã biết rõ đối phương không có ý định buông tha những người ở đó, lập tức dẫn người vọt lên, mai phục trong góc, chờ đợi thời cơ thích hợp.Ngay từ đầu 6 chọi 3, bọn hắn cũng không nắm chắc tuyệt đối sẽ bảo vệ tốt Hoa Chiêu.Hiện tại 4 chọi 3, lại có Hoa Chiêu ở đó, bọn hắn liền dám lao tới rồi.Hoa Chiêu xác thực cũng có thể sử dụng vũ lực, cho dù là đánh nhau trực diện, cô cũng vượt qua được Lý Thế An 70 tuổi.Lý Thế An bị cô một quyền đánh ngã, đau đến nói không ra lời, sau đó bị Hoa Chiêu nhanh chóng kéo vào phòng bệnh của Diêu Khôn.Cô cũng không biết bệnh viện này là của Lý Thế An đấy, nhưng cô biết trong hành lang đánh đập tàn nhẫn, kéo bác sĩ ra, không tiện khai báo.Diệp Thâm không ở đây, Lý Thế An rất có thế lực ở đây, cô không muốn đem chuyện náo đến bên ngoài, vậy đối với cô rất bất lợi."Đều dừng tay, bằng không thì tôi giết ông ta." Hoa Chiêu giẫm vào Lý Thế An nói ra.Cái khí thế kia, vừa nhìn cũng biết không phải là người tốt. . . .Mấy người Viên Ngũ đương nhiên sẽ không dừng tay, mà người của Lý Thế An xác thực do dự.Kết quả ba đến hai chiêu đã bị người chế ngự rồi, cũng kéo vào trong phòng bệnh."Để bọn hắn câm miệng." Vào phòng, Hoa Chiêu chỉ vào mấy người vệ sĩ của Lý Thế An nói với Viên Ngũ.Mấy người tiến lên, BA~ BA~ vài cái, đối phương lập tức ngất luôn.Lý Thế An lúc này mới sợ rồi, hoảng sợ mà nhìn Hoa Chiêu."Cô muốn làm gì? Bệnh viện này là của tôi đấy! Vừa rồi rất nhiều người đều trông thấy tôi đi vào đây, nếu như tôi không ra được, các người cũng đừng nghĩ sẽ đi ra ngoài!" Ông ta uy hiếp nói.Hoa Chiêu không có phản ứng gì.Diêu Lâm lại đột nhiên nóng nảy: "Bệnh viện này là của ông?"Diêu gia cùng Lý gia chênh lệch càng lúc càng lớn, bọn hắn đã không biết Lý Thế An đang có những sản nghiệp gì rồi, Lý Thế An cũng sẽ không nói cho bọn hắn biết."Vậy. . ." Diêu Lâm cùng Diêu An đột nhiên nhìn Diêu Khôn trên giường bệnh, hai người không hẹn mà cùng nghĩ đến, Diêu Khôn cứu chữa không tốt lên, có lẽ cũng không phải do thuốc đặc trị không có hiệu quả.Rất có thể là do Lý Thế An không muốn cho hắn khoẻ lên!Thậm chí. . . ."Nói! Khôn nhi có phải là do mày làm hại hay không!" Diêu Lâm đi lên tát một cái vào mặt Lý Thế An phẫn nộ nói."Tôi đã nói, Khôn nhi căn bản không phải là người sẽ phí hoài bản thân mình!" Diêu An cũng hô.Con của ông, ông rõ ràng nhất, có đảm đương có trách nhiệm, hơn nữa vẫn muốn chấn hưng gia tộc, bị chia tay, tuy thương tâm, nhưng tuyệt sẽ không phí hoài bản thân mình!Lý Thế An buông xuống suy nghĩ, hiện tại không dám hung hăng càn quấy mà nói thật.Nếu như ông ta nói cho bọn hắn biết, Diêu Khôn xác thực là bị ông ta phái người rót thuốc hạ độc, vậy ông ta thực sự không ra khỏi gian phòng này rồi.Nhưng nét mặt của ông ta đã nói rõ hết thảy.Diêu Lâm điên rồi muốn xông lên, một chầu quyền đấm cước đá không ngừng.Hoa Chiêu không ngăn cản.Cô thấy Diêu Lâm kỳ thật vẫn còn lý trí, ông ấy chỉ đánh vào người Lý Thế An, không đánh mặt ông ta, cũng không đánh chỗ hiểm.Hơn nữa vài phút sau, Diêu Lâm đã thu tay rồi."Không thể để cho ông ta chết ở chỗ này." Diêu Lâm thẳng người lên, đã khôi phục bình tĩnh: "Chúng ta dẫn ông ta đi."Lý Thế An càng sợ rồi, vừa muốn há mồm nói chuyện, Diêu Lâm liền nói với Viên Ngũ: "Đem ông ta đánh ngất xỉu."Viên Ngũ nhìn Hoa Chiêu, Hoa Chiêu gật đầu.Viên Ngũ nghe theo."Cháu đi trước." Diêu Lâm lại nói với Hoa Chiêu.Trên mặt ông rốt cuộc đã có chút tươi cười.Đây là hậu nhân của chị gái!Diêu gia bọn họ vẫn còn có hậu.Chuyện của Lý Thế An ông sẽ giải quyết, quyết không thể liên lụy đến Hoa Chiêu."Bà nội của cháu, hiện tại như thế nào rồi?" Diêu Lâm cẩn thận từng li từng tí mà hỏi thăm.Hoa Chiêu có chút không đành lòng, nhưng vẫn lắc đầu: "Bà nội đã qua đời từ nhiều năm trước.""Ai!" Diêu Lâm thở dài, ánh sáng dưới đáy mắt lại dập tắt.Hoa Chiêu không đành lòng làm ông ấy quá bi thương, hỏi: "Ông định làm như thế nào?""Cháu lưu lại một người một chiếc xe cho ông sử dụng." Diêu Lâm giữ vững tinh thần, nhìn vệ sĩ của cô nói: "Giúp ông đem những người này từ cửa sổ chuyển ra ngoài, kéo đến nhà ông, sau khi chuyện thành công, Diêu gia tất có cảm tạ!"Nơi này là lầu hai, đưa một người ra ngoài, nếu như phía dưới có người hay có cái gì đón lấy, không chết được.Mà lúc này không có máy giám sát gì, chỉ cần không có người tận mắt nhìn thấy vừa rồi đánh nhau, ai biết Lý Thế An ở nơi nào? Hay đã đi ra ngoài?Bất quá việc này đến cùng cũng có nguy hiểm, một khi có việc, người ở lại đó sẽ gặp phiền toái."Tôi ra 100 nghìn đô, các người ai nguyện ý lưu lại?" Diêu Lâm trực tiếp hỏi.Ba người vốn có chút do dự, lập tức có chút vội vàng. . . . .100 nghìn, thật không ít rồi.Đáng giá cho bọn hắn chấp nhận một tí hiểm nguy.Hơn nữa chỉ là mạo hiểm, cũng không phải là chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì."Tôi đến!" Người đứng phía sau Viên Ngũ mở miệng trước."Cháu đi nhanh đi, đợi sau khi chuyện này qua đi, nếu như hết thảy đều thái bình, cháu hãy tới tìm ông. Nếu như xảy ra chuyện, cháu ngàn vạn lần đừng đến."Diêu Lâm nhìn Hoa Chiêu, lộ ra một nụ cười hiền lành: "Nhìn thấy cháu, ông thật cao hứng, cháu nhất định phải sống thật tốt."Hoa Chiêu nhìn ông ấy nửa ngày, khuyên nhủ: "Ông cũng đừng xúc động, loại người như Lý Thế An này, nhiều năm như vậy khẳng định đã làm không ít những chuyện ác khác, không bằng hãy thu thập chứng cớ, có thể quang minh chính đại mà cho ông ta chết, không cần phải hi sinh chính mình.""Đúng vậy, cha! Cha đừng xúc động!" Diêu An ở bên cạnh cũng khuyên nhủ.Hiểu cha không ai khác ngoài con, trạng thái hiện tại của Diêu Lâm, làm cho ông rất sợ hãi."Cha, Khôn nhi đã như vậy, nếu cha lại xảy ra chuyện gì, con cũng không cần phải sống!" Diêu An đánh lên chân của mình, nức nở nói.Diêu Lâm cũng đỏ tròng mắt, nhưng chuyện tuyệt đối không đơn giản như Hoa Chiêu nói như vậy.Bọn hắn một khi để Lý Thế An tỉnh lại rời đi, ông ta nhất định sẽ có biện pháp làm cho chính mình vô tội, còn có thể cắn ngược lại bọn họ một ngụm!Hoa Chiêu đột nhiên nhìn Diêu Khôn trên giường bệnh nói: "Ta biết một lão Trung Y, rất lợi hại, chuyên môn trị các loại bệnh lạ, còn có thể giải độc, có lẽ có thể cứu hắn."Diêu Lâm cùng Diêu An trong mắt lập tức tóe ra ánh sáng hi vọng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận