Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 253 - Bên Cửa Sổ.



Chương 253 - Bên Cửa Sổ.



Chương 253: Bên Cửa Sổ.Vương Tú Phân cũng không đứng ở bên ngoài gọi người, mà trực tiếp vọt tới trong sân nhà Hoa Chiêu.Kết quả lập tức bị vây công rồi.Một đám đại ngỗng NGAO NGAO NGAO lao tới chỗ bà, cái kia tư thế, giống như muốn ăn luôn bà vậy.Vương Tú Phân giật mình, nhưng bà không dám lên tiếng, vội vàng chạy đến bên cửa sổ nhà Hoa Chiêu.Không cần bà gõ cửa sổ, Hoa Chiêu đã quay đầu nhìn thấy, cô còn chưa ngủ, lúc nghe thấy tiếng ngỗng kêu liền xốc lên bức màn nhìn ra, ánh mắt cô cũng tốt, bên ngoài tối đen như vậy, cô vẫn thấy rõ ràng."Đừng kêu!" Hoa Chiêu lập tức từ trong phòng hô một tiếng.Giọng nói không lớn, nhưng đàn ngỗng bên ngoài lập tức an tĩnh.Làm Vương Tú Phân cũng hoàn toàn sửng sốt.Hoa Chiêu cũng mới phát hiện đấy, những con gia cầm được nhà cô nuôi dưỡng, đặc biệt nghe lời cô..., gọi tới liền tới, muốn ăn thì ăn, nói đừng chạy liền không chạy, làm cô không thể không biết xấu hổ mà giết bọn nó ăn thịt rồi.Hoa Chiêu xuống đất mở cửa, Hoa Cường trong phòng hỏi: "Là ai đến?" Ông nghe thấy tiếng bước chân."Thím tư Ngưu." Hoa Chiêu nói ra.Hoa Cường lập tức mặc quần áo tử tế đi ra.Vương Tú Phân vào nhà cũng không dám nhìn ông, đứng ở trong bóng tối nói: "Hôm nay cha chồng tôi đem lão Tứ lưu lại nói chuyện, không biết nói cái gì, nhưng là….Các người cẩn thận một chút."Nói xong bà quay người liền chạy ra ngoài.Một đường lảo đảo, chạy trở về nhà.Bà cũng không biết đụng phải cái tà môn gì, luôn muốn mật báo cho Hoa Chiêu. Nếu ông chồng ở nhà mà biết, có thể sẽ đánh chết bà…Lại để cho cha chồn biết, bà về sau liền không thể trải qua một ngày tốt lành nào nữa rồi, không, sợ là sẽ không còn mạng để sống nữa.Người một nhà kia, sao lại có thể độc ác như vậy ah!Hoa Đại Ngưu tàn phế, kỳ thật luôn ở phí tây phòng nhà cha chồng, hắn mấy ngày nay mỗi ngày đều mắng, mắng ngày đó sao lại không đem Hoa Cường đánh chết, hoặc là động thủ sớm một ngày, đánh chết Hoa Cường, hắn cũng không cần phải lên núi, cũng không cần đụng phải đoạn cây kia.Ngày đó, hắn thật sự muốn giết Hoa Cường...Vừa nghĩ tới chính mình lại gả vào một gia đình như vậy, bà liền sợ run người.Xưa nay nhà Hoa Sơn loạn lạc, chỉ là đánh nhau chứ không giết ai, bây giờ lại muốn giết chính anh trai và chú ruột của mình. Còn có Hoa Chiêu, còn trẻ như vậy, vẫn đang mang thai một đứa trẻ ...Sao có thể nhẫn tâm như vậy ah!Vương Tú Phân nghẹn nước mắt ở bên trong, kéo quần áo thật tốt, bưng chậu vào nhà rồi."Tại sao lâu như thế mới trở về?" Trong phòng, Hoa Chân Ngưu lập tức hỏi.Vương Tú Phân dừng lại một chút, đặt lại cái chậu vào trong tủ, nói: "Chỉ có 20 phút, lâu gì mà lâu, ngày mai không có chuyện gì, tôi đã hẹn con dâu Lưu đi vào trong núi.""Ân." Hoa Chân Ngưu lên tiếng, đột nhiên nói: "Vừa rồi tôi nghe được tiếng kêu của một đám ngỗng thì phải? Một lần nuôi được nhiều ngỗng như vậy, chỉ có nhà Hoa Chiêu a?"Vương Tú Phân đang cởi quần áo, nghe nói như thế tay cũng không ngừng, vài cái liền thoát hết rồi chui vào chăn: "Tôi cũng nghe thấy rồi, làm tôi sợ nhảy dựng. Hoa chiêu là thực biết sống ah, nuôi được nhiều gia súc, gia cầm như vậy, trước kia sao lại không phát hiện cô ta lợi hại như vậy?"Mọi thứ vẫn bình thường, vợ hắn luôn thích khen ngợi người khác, trong mắt cô ấy, ai cũng là người tốt.Hoa Chân Ngưu tiếp tục ngủ.Đến nửa đêm, hắn đột nhiên mở mắt.Không cần đặt đồng hồ báo thức, chỉ cần trong lòng có việc, hắn muốn tỉnh lúc nào sẽ tỉnh lại lúc đó.Bên cạnh, Vương Tú Phân cùng bọn nhỏ đều đang ngủ rất ngon lành.Hoa Chân Ngưu lặng yên không một tiếng động mà mặc quần áo tử tế, ở trong phòng bếp bận rộn trong chốc lát, liền đi ra ngoài.Rất nhanh liền đi tới nhà Hoa Chiêu.Nhà Hoa Chiêu có vài con ngỗng lớn, vẫn luôn được thả rông, không nhốt lại, hắn cũng biết.Ngỗng lớn lúc nổi điên, so với chó còn lợi hại hơn. Nhưng nó không thông minh bằng chó, ai cho gì nó đều ăn.Hoa Chân Ngưu đã chuẩn bị xong, từ trong túi lấy ra một ít hạt ngô, ném xuống sân. Khi con ngỗng lớn nghe thấy tiếng động, nó đột ngột chạy đến chỗ phát ra tiếng động.Hoa Chân Ngưu không sợ hãi.Động vật chính là động vật, phân không rõ là người hay những động vật khác, bọn hắn buổi tối thấy chồn cùng con chuột, cũng sẽ kêu lên, một lúc sau chúng sẽ không kêu nữa, hơn phân nửa là nhìn thấy con chuột nên chạy lại.Ví dụ như một hồi lúc nãy.Hoa Chân Ngưu nhìn mấy cái ngỗng lớn xông lại, sau đó phát hiện trên mặt đất đầy hạt ngô, vui vẻ mà bắt đầu ăn, hắn lại rắc thêm một ít.Một lúc sau, những con ngỗng này đều bị đánh ngã rồi.Hoa Chiêu cùng Hoa Cường ở trong phòng thấy rõ ràng. Đương nhiên Hoa Chiêu là thấy trực tiếp, Hoa Cường là dựa vào nghe mà đoán.Hoa Chiêu đau lòng mà nhe răng trợn mắt, ngỗng lớn của cô! Cô không nỡ ăn! Vốn định làm ngỗng nướng hun khói cho Diệp Thâm cùng Diệp gia rồi gửi qua bưu điện đây này!Kỳ thật cô vừa rồi nếu ở trong phòng ra mệnh lệnh "Không cho phép ăn", những con ngỗng này sẽ không ăn đấy, nhưng vì không dám đánh rắn động cỏ, cô cắn răng nhịn được."Thật đúng là đến rồi." Hoa Cường nhỏ giọng nói."Làm sao bây giờ?" Hoa Chiêu hỏi.Từ lúc Vương Tú Phân đi, mới mấy giờ đồng hồ, cô cùng ông nội đều chưa thương lượng tốt làm thế nào để đối phó với người tới.Giết chết tại chỗ?Không nên không nên, hiện tại phòng vệ chính đáng ngưỡng cửa rất cao, người bình thường không thể nói đến, người chết ở trong nhà cô, bọn cô phải chịu trách nhiệm.Không giết, còn có thể lấy cớ gì mà bắt hắn đánh một trận bây giờ? Ăn trộm ngỗng? Tội danh không đến nơi đến chốn, không thể giải hận."Nhìn xem hắn muốn làm gì." Hoa Cường nói ra.“Đầu độc trong chum nước?” Hoa Chiêu nói.Thuốc ngủ, người ở nông thôn rất ít có đường để lấy được, người ở ngoài kia dùng thuốc cho mấy con ngỗng, chắc là thuốc trừ sâu.Một lúc sau, người này sẽ vào đổ thuốc trừ sâu vào thùng nước của nhà cô, ngày mai cô lại dùng cho bữa sáng, chắc chắn không tra được trên người hắn.Điều này tránh xung đột trực diện và có tính an toàn cao. Nếu đó là cô... Phi phi phi! Làm sao cô có thể làm một điều như vậy?Hoa Cường ngược lại là khen ngợi nhìn Hoa Chiêu: "Đây cũng là một cách. Bất quá ông đoán hắn là tới để phóng hỏa đấy, hôm nay gió lớn, thế lửa không thể cản được."Nói tới chỗ này sắc mặt của ông trở nên âm trầm: "Tý nữa một khi hắn phóng hỏa, cháu liền chạy ra khỏi đây! Trước cứ mặc kệ hắn, chạy trốn càng xa càng tốt, sau đó gọi người trong thôn tới đây dập tắt lửa!"Với gió mạnh như hiện nay, chỉ cần ngọn lửa bốc lên thì chỉ cần chưa đầy 3 phút là có thể nhấn chìm cả ngôi nhà, đây là một ngôi nhà tranh!Hơn nữa, đang là mùa thu, trời hanh khô, gió lớn, một khi đã có ngọn lửa ở một nơi, đừng nói một hộ gia đình, một thôn xóm, một ngọn núi cũng có thể bị cháy rụi!Như vậy chắc chắn không chỉ có một hoặc hai người chết.Nếu Hoa Sơn thực sự làm ra ý tưởng này, ông sẽ giết chết ông ta khi ông rời đi!Hai người đều không có cởi giày, ngồi ở bên cửa sổ nhìn chằm chằm động tĩnh bên ngoài, thuận tiện chốc lát sẽ hành động.Không có ánh sáng trong phòng, nên sẽ không thể nhìn thấy bên trong từ bên ngoài.Chậm rãi, có tiếng bước chân tiến vào sân nhỏ, người tới thân hình cao lớn, nhưng lại không mạnh mẽ, xem ra giống như là Hoa Chân Ngưu.Tiếng bước chân không có dừng lại ở trước cửa phòng.Củi lửa nhà Hoa chiêu đều đặt ở bên trong nhà kho, nếu đúng như lời Hoa Cường nói, hắn ta nên đến nhà kho lấy một ít củi và đặt dưới mái hiên, để có thể nhanh chóng hoàn thành.Tiếng bước chân lại đi thẳng tới cửa sổ phòng Hoa Chiêu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận