Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 880 - Người Chết Nào Có Mạch Nữa.



Chương 880 - Người Chết Nào Có Mạch Nữa.



Chương 880: Người Chết Nào Có Mạch Nữa.Đến chính là người Đỗ gia.Ông cụ Đỗ cùng cha Đỗ Hãn Lương đến đấy."Lão gia tử sao lại tự mình tới?" Diệp Danh khách khí mà mời người vào phòng.Đương nhiên đây đều là mấy lời khách khí bề ngoài, sau lưng anh đã cùng Đỗ gia đánh cho ngươi chết ta sống.Đương nhiên là Đỗ gia chết, anh sống.Bất quá loại "Chết" cùng bọn họ hiện tại phải chết không giống nhau. . . Ai có thể nghĩ đến, Đỗ gia uy phong hiển hách thiếu chút nữa lại để cho Văn Tịnh xử lý luôn một lần.Trong nháy mắt Diệp Danh có chút muốn cười.Chỉ bằng những chuyện Đỗ Hãn Lương làm, cùng Đỗ gia bao che, bọn hắn sẽ không chiếm được một chút đồng tình nào của anh."Chúng tôi tới đây xin lỗi." Ông cụ Đỗ có chút yếu ớt nói: "Chuyện Đỗ Hãn Lương làm xác thực đáng chết! Khục khục khục!"Ông ta dừng lại ho mãnh liệt một hồi, đỏ bừng cả khuôn mặt, cha Đỗ Hãn Lương ở một bên vỗ lưng cho cha già, lại gạt lệ, chính mình thỉnh thoảng cũng ho khan hai tiếng.Hai cha con này, một người đầu đầy tóc trắng, một người tóc hơi bạc, đều có thân hình gầy gò, vẻ mặt suy yếu.Rất thê thảm.Diệp Danh lập tức nhíu mày nói với Hoa Chiêu: "Em cứ đi ăn cơm."Ai biết ho như vậy rốt cuộc là do trúng độc hay là bị viêm phổi? Có lây truyền hay không?Hoa Chiêu nghĩ nghĩ, cũng sợ nhiễm virus, lây bệnh cho đứa nhỏ.Cô đến phòng bên cạnh cũng có thể hóng chuyện được.Cô vừa muốn đi, Đỗ lão gia tử lại giữ người."Thực xin lỗi, cả nhà chúng tôi thay Đỗ Hãn Lương xin lỗi cô, xin cô tha thứ cho!"Ông cụ Đỗ được con trai nâng mà run run rẩy rẩy đứng lên, hướng Hoa Chiêu cúi đầu.Hoa Chiêu cũng không đi nữa, một lần nữa ngồi trở lại trên ghế sô pha, nhận cái cúi đầu này của ông ta.Lúc trước Đỗ Hãn Lương bắt cóc cô, muốn làm gì cô? Cũng không phải phải về 200 vạn đơn giản như vậy!Đừng nói là cung kính cúi đầu với cô, dù là quỳ xuống dập đầu hai cái, cô cũng sẽ không tha thứ đấy.Cô thản nhiên làm cho ông cụ Đỗ sững sờ, đáy mắt lập tức bất mãn, một con nhóc cũng dám nhận lễ của ông ta! Cũng không sợ giảm thọ!Bất quá nâng người lên ra, trên mặt ông ta lại treo đầy áy náy.Tình thế vẫn mạnh hơn người."Hiện tại Đỗ Hãn Lương lại quay trở lại nhà giam tiếp nhận trừng phạt rồi, chúng tôi cũng coi như kịp thời uốn nắn sai lầm, hi vọng các người có thể bỏ qua hiềm khích lúc trước, mọi người biến chiến tranh thành tơ lụa, một lần nữa trở lại làm bạn hữu."Ông cụ Đỗ nói với Diệp Danh.Ông ta là tới cầu hoà đấy.Diệp Danh liếc nhìn Hoa Chiêu, con bé nhất thời không đi được nữa. . . Vậy hãy để cho người Đỗ gia đi."Cầu hoà là giả, xin thuốc là thực a?" Diệp Danh nói ra: "Nhưng cũng thật xin lỗi, nhân sâm ngâm rượu thuốc đã tiêu hao gần như không còn rồi, ngâm không ra rượu thuốc nữa."Ông cụ Đỗ thở không ra hơi, thân thể lung lay một cái.Người con trai bên cạnh cũng không khá hơn là bao, cả người ngồi sụp xuống sô pha, tức giận đấy."Làm sao có thể không có? Anh chẳng qua là không muốn cho mà thôi!"Ông cụ Đỗ sống an nhàn sung sướng đã quen, hôm nay đã cúi đầu rồi, cũng mất mặt rồi, tự nhận là làm vậy đã quá ổn nhưng lại không có tác dụng nên không thể kìm được sự nóng nảy của mình."Chúng tôi không lấy không, anh muốn cái gì? Đỗ gia chúng tôi mặc dù không như trước rồi, nhưng còn có nhân mạch. . ."Hoa Chiêu đột nhiên cắt đứt lời ông ta: "Nhân mạch? Có người sẽ có mạch, người cũng sắp không còn rồi, còn có mạch nào?"Ông cụ Đỗ trừng lớn mắt, thiếu chút nữa bị tức chết.Diệp Danh nhịn cười, chân thành nói: "Lão gia tử, không phải tôi lừa ông, không cho ông vì thật sự không có rồi, cây nhân sâm kia đã ngâm lấy rượu vài năm, dược hiệu tiêu hao hầu như không còn rồi, chúng tôi đã hơn mấy tháng không có mà đưa ra bên ngoài, ông cũng đã thăm dò được nha?"Bọn họ định thu tay lại rồi, về sau không đưa rượu thuốc ra nữa.Thế đạo thái bình, vui sướng hướng tới quang vinh, không cần dựa vào nó để ổn định nhân mạch rồi.Đỗ gia đã thăm dò được bên ngoài đã không còn, mới đến nhà cầu, bằng không thì xin thuốc trong tay bất cứ lãnh đạo nào đều tốt hơn so với cầu Diệp gia.Bọn hắn cơ hồ đã có tử thù."Bên ngoài không có, chính trong tay các người còn có, mấy ngày hôm trước còn đưa đi bệnh viện cho. . ."Ông cụ Đỗ chưa nói xong, Hoa Chiêu lại cắt đứt lời ông ta: "Nói đến chuyện này, tôi còn chưa kịp tính sổ với Đỗ gia, hôm nay ông đã tới, vừa vặn tính toán a."Tính toán sổ sách gì?Sổ sách của Đỗ Hãn Lương?Cô ta đã lừa đi 200 vạn của nhà bọn hắn! Lại làm cho Đỗ Hãn Lương tàn phế mà vào tù, còn chưa hài lòng?"Con dâu nhà ông hạ độc hại người, đập phá uy tín của tiệm cơm nhà tôi, ảnh hưởng tới danh dự của chúng tôi, làm trễ nãi việc làm ăn kinh doanh, ông phải bồi thường tiền a?"Lần này ông cụ Đỗ cắt đứt lời cô: "Văn Tịnh đã không phải là người nhà chúng tôi rồi, cô ta phạm tội, các người hãy tìm cô ta đi!""Lúc cô ta phạm tội, vẫn là người nhà các người." Hoa Chiêu không để ý tới ông ta, nói tiếp."Cô ta hạ độc những người kia, tiền thuốc men các người phải ra, đặc biệt là tiền rượu thuốc kia, đó là những lọ cuối cùng của nhà chúng tôi, vốn để lại cho mình dùng đấy, kết quả đều bị cô ta làm lãng phí."Hoa Chiêu hỏi Diệp Danh: "Hiện tại ở chợ đêm, rượu thuốc nhà chúng ta một lọ bao nhiêu tiền?"Cái này. . ."Anh đã tầm một tháng không chú ý rồi, bất quá lần trước hỏi, là 2 vạn một lọ." Diệp Danh nói: "Hiện tại có lẽ cao hơn."Vài năm trước, chính là 3000 một lọ, hiện tại đã qua vài năm, kẻ có tiền lại càng nhiều, tự nhiên tăng giá rồi.Đặc biệt là mấy tháng trước đó Diệp gia cắt nguồn cung cấp, quả thực là trở nên cao gấp mấy lần.Điều này Lưu Minh biếtCái này Lưu biết rõ, hắn đứng ở cửa ra vào, nhịn không được chen vào nói: "Ngày hôm qua có người nắm quan hệ tìm được tôi, hỏi tôi 6 vạn có thể mua được một lọ hay không, nếu được, còn có thể cho tôi 5000."Hoa Chiêu hít sâu một hơi, có chút tâm động. . . .Rượu thuốc Diệp gia đưa ra ngoài, đều là loại pha loãng qua đấy.Một lọ 6 vạn, một ngày cô có thể làm mấy thùng!Bất quá ngẫm lại cũng thôi, khoa học kỹ thuật càng ngày càng phát triển, cô muốn ít xuất hiện hơn."Vậy là 6 vạn một bình a." Hoa Chiêu hỏi Diệp Danh: "Chúng ta cho người bệnh tổng cộng bao nhiêu bình?""8 bình." Diệp Danh nói ra.Hầu hết mọi người đều bị trúng độc ở mức độ nhẹ, vì họ chưa ăn được vài miếng, khi thấy người khác nôn ra là họ lập tức dừng đũa.Một lọ rượu thuốc pha loãng chia cho tất cả mấy người trúng độc nhẹ là đủ rồi.Chính hai người bệnh nguy kịch mới tiêu hao lớn.Hơn nữa chai cuối Hoa Chiêu đưa, anh cũng chưa tính vào.Những từng này đã đủ Đỗ gia đền không nổi rồi."Sáu tám bốn mươi tám, hơn nữa phí ngừng kinh doanh, 10 vạn, phí tổn thất danh dự. . Tổng cộng bồi thường 100 vạn thì tốt rồi." Hoa Chiêu nói."Hừ." Ông cụ Đỗ hừ lạnh một tiếng, ông ta đã không tức giận nữa, tức quá mức rồi."Các người, thật sự không cho hả?" Ông ta thâm trầm mà nhìn hai người."Đỗ lão gia tử rất có cốt khí!" Hoa Chiêu cao thấp quét mắt nhìn ông ta: "Hi vọng về sau tiếp tục bảo trì!"Cầu người, còn không chịu cong eo, hơn nữa cũng không thấy rõ tình thế, bác sĩ không nói cho ông ta biết ông ta sắp không được rồi sao?Tất nhiên bác sĩ không nói với ông ta, điều đó sẽ làm tăng gánh nặng tâm lý và khiến ông ta ra đi nhanh hơn.Bác sĩ nói với gia đình.Tất nhiên gia đình không nói cho ông ta biết.Ông cụ Đỗ cảm thấy mình vẫn ổn, trị liệu ba ngày xong, ông ta cảm thấy mình tốt hơn một chút rồi."Hừ!"Hoa Chiêu khiêu khích chọc giận ông ta, ông ta đứng lên phẫn nộ trừng mắt nhìn cô: "Người Đỗ gia còn chưa có chết đâu, tôi muốn cho cô thấy cái gì gọi là nhân mạch!"Ông cụ Đỗ mang theo con trai hầm hừ mà thẳng bước đi.Hoa Chiêu có chút không yên lòng nói: "Không sao chứ? Nhân mạch nhà bọn hắn thật sự rất lợi hại?"Diệp Danh vừa mở cửa sổ thông gió, vừa thuận tiện nói ra: "Em nói đúng, người chết nào có mạch? Nhanh đi rửa tay, thay đổi quần áo, lại đi ăn cơm."Nhưng 2 ngày sau, Diệp gia lại loạn cả lên.Diệp Danh cùng Hoa Chiêu bị gọi đi họp.



Bạn cần đăng nhập để bình luận