Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 672 - Sợ Điều Gì Sẽ Gặp Điều Đó.



Chương 672 - Sợ Điều Gì Sẽ Gặp Điều Đó.



Chương 672: Sợ Điều Gì Sẽ Gặp Điều Đó.Diệp Thư đi ra ngoài hoạt động bốn phía, lập tức đã bị Mã Quốc Khánh biết.Hắn quả nhiên quấn lên, mỗi ngày chờ ở đầu hẻm Diệp gia.Có một lần đem Diệp Thư ép đến thậm chí lái xe muốn đụng hắn.Đương nhiên là hù dọa hắn.Bất quá Mã Quốc Khánh quả nhiên không vừa, động cũng không động,Cuối cùng ô tô đứng lại cách hắn 5 centimet.Hoa Chiêu cũng thay Diệp Thư đau đầu rồi, người này như một lớp thạch cao trên da chó vậy."Cắt chân đoán chừng cũng vô dụng." Hoa Chiêu không khách khí nói: “Có vẻ như hai người sẽ không thể thoát khỏi nhau nếu một người không chết”."Ah!" Diệp Thư bực bội mà nện cho cái bàn một phát, còn giống như thật sự là có chuyện như vậy."Anh cả, anh đã cùng Mã đại soái nói qua sao? Ông ta không phải đã nói chuyện dừng ở đây sao?" Diệp Thư hỏi.Diệp Danh cũng rất bất đắc dĩ: "Mã đại soái nói ông ta đã quản qua, nhưng là quản không được, ông ta cũng không thể thật sự cắt chân Mã Quốc Khánh, nhưng nếu không cắt, hắn vẫn có thể từ trong nhà chạy đến.""Đổi công tác cho hắn! Điều hắn đi chỗ kác!" Diệp Thư nói.Diệp Danh lắc đầu: "Đoán chừng vô dụng, Mã Quốc Khánh hiện tại đang nghỉ dài hạn, thay đổi công tác, khả năng hắn cũng sẽ không đi."Giống như muốn cùng Diệp Thư sống chết đến cùng vậy."Ah!" Diệp Thư hô to một tiếng, thật sự muốn phiền chết rồi."Em nhiều chủ ý, em phải giúp chị suy nghĩ xem nên làm thế nào chứ?" Diệp Thư đột nhiên hỏi Hoa Chiêu.Gặp được loại đàn ông cố chấp này, Hoa Chiêu cũng rất khó đối phó, cũng không thể thực đem người ta giết chết, hoặc là cắt chân.Trong mắt người ngoài, Mã Quốc Khánh đã cứu Diệp Thư đấy, Diệp Thư nếu đem đùi người cắt mất, thanh danh lập tức không còn.Năm 78, thanh danh của người phụ nữ vẫn rất quan trọng đấy."Chị nhanh chóng tìm đối tượng a, tốt nhất là quân nhân, như vậy nếu hắn tiếp tục dây dưa, có thể quang minh chính đại mà đánh hắn rồi." Hoa Chiêu nói ra.Diệp Thư lập tức nói: "Chủ ý cùi bắp."Cô là không muốn tìm, nhất là tìm quân nhân, cô thật sự có bóng ma tâm lý rồi."Anh sẽ đi tìm người nhà hắn nói chuyện." Diệp Danh đột nhiên nói ra.Mã Quốc Khánh không sợ mất đi công tác, nhưng cha mẹ anh em của hắn, khẳng định là sợ đấy."Được!" Diệp Thư lập tức nói. Trước kia cô sẽ không lấy việc này ra làm phiền anh cả, anh ất mỗi ngày đều bận quá rồi, nhưng hiện tại cô không cố được nữa, Mã Quốc Khánh làm chậm trễ cô kiếm tiền!Hiện tại cô không cần tự mình đi chụp ảnh cho người ta rồi, nhưng cô lại cần quản lý rất nhiều người, hơn mấy chục.Diệp Danh chỉ phụ trách tìm người, không chịu trách nhiệm quản lý, anh không rảnh.Diệp Thư phải tính toán đối chiếu sổ sách mỗi ngày.Hai thứ này cho tới bây giờ cô cũng chưa từng làm qua đấy, loay hoay vô cùng.Hoa Chiêu biểu thị lực bất tòng tâm, trước kia phải ở cữ, hiện tại cô muốn ra ngoài đi học.Nếu không đến trường, trường học sẽ cho cô tạm nghỉ học rồi.Ngày hôm sau Hoa Chiêu đến trường học, bạn học trong lớp vậy mà đều nhớ rõ cô.Cái khuôn mặt thật sự là làm cho người ta khó quên rồi.Tất cả mọi người nhao nhao tới nghe ngóng cô sinh con trai hay gái, nghe nói là bé gái, tất cả mọi người an ủi cô không sao, về sau còn có thể sinh. . . .Tư tưởng trọng nam khinh nữ vào lúc này là hiện tượng bình thường, không có ai cảm thấy có gì không đúng.Thậm chí xã hội cũng vận hành theo loại hiện tượng này, chủ hộ nhất định là nam đấy, nữ nhân kết hôn đều sẽ đem hộ khẩu dời đến danh nghĩa của người đàn ông.Tại sao không nói ngược lại đâu này?Nghe nói Hoa Chiêu đã có con trai rồi, mọi người đều hâm mộ mà nhìn cô.Tuổi còn nhỏ, có trai có gái, có hộ khẩu thủ đô, có thân phận sinh viên, quả thực là người chiến thắng nhân sinh ah.Không giống mấy bạn học nữ đang ngồi ở đây, lúc trước xuống nông thôn, có chút kiên trì chưa lập gia đình, hiện tại đã hai mươi tám hai mươi chín rồi, có thể đạt được cái thân phận sinh viên đã hãnh diện một trận.Nhưng thị trường hôn nhân vẫn không tốt.Hầu hết phụ nữ đều muốn tìm một người đàn ông hơn họ nhiều tuổi, đàn ông cũng không muốn tìm phụ nữ lớn tuổi hơn, mấy người đàn ông hơn 30 vẫn còn độc thân, không phải là bị trừ lại cũng là ly dị đấy.Có một số bạn học nữ đã kết hôn và sinh con ở nông thôn, sau đó để con cái ở nông thôn, tự mình vào thành phố.So sánh như vậy, căn phòng bỗng chốc nồng đậm mùi chanh chua, xung quanh Hoa Chiêu lập tức không còn ai.Bạn học nam không dám cùng cô nói chuyện phiếm nhiều, bạn học nữ cũng không cùng cô nói chuyện phiếm rồi. . . .Hoa Chiêu ngược lại cũng không gấp, chỉ cần cô muốn, có thể cùng bạn học quan hệ hòa thuận.Hiện tại cô đang vội đi gặp Tôn Thượng, không biết hai tháng qua tên nhóc ngốc nghếch này thế nào rồi, có phải đã bị người ta thiết kế đến đuổi học rồi hay không.Hết giờ học, cô đi tìm Phương Vũ cùng Lôi Xuân trước.Nếu cô trực tiếp đi tìm Tôn Thượng, cũng sẽ xảy ra vấn đề.Sau khi trường đại học mở cửa trở lại, vấn đề “nam nữ” đặc biệt chặt chẽ, ai đã có gia đình thì không có cách nào quản được, ai chưa có gia đình thì không được yêu đương! Đặc biệt là với các bạn cùng lớp.Hãy dồn hết tâm sức vào việc học tập!Loại hiện tượng này phải tới sau những năm 90, trường học mới có thể một mắt nhắm một mắt mở cho qua. Sau đó lại qua vài năm, sinh viên mới có thể quang minh chính đại mà nói chuyện yêu thương.Hiện tại, thanh niên nam nữ nói chuyện đều phải chủ ý khoảng cách.Thậm chí không nói lời nào.Phương Vũ cùng Lôi Xuân thấy Hoa Chiêu thật cao hứng, hưng phấn mà hỏi con cô thế nào rồi, các cô có thể đến thăm hay không.Hoa Chiêu tốt bụng, nhưn lại là "giáo viên" của các cô, đối với các cô có đại ân.Nhưng Hoa Chiêu không mời, các cô cũng không dám đến thăm, chỉ sợ ở nhà cô ấy gặp được đại nhân vật nào, chân rung."Nghỉ sẽ tới, tôi sẽ làm đồ ăn ngon cho các cô đấy." Hoa Chiêu nói ra.Hai người Phương Vũ cùng Lôi Xuân lập tức cười."Đúng rồi, Tôn Thượng có liên hệ với mọi người không? Hắn gần đây thế nào rồi?" Hoa Chiêu hỏi."Liên hệ là không chủ động liên hệ qua, nhưng trên đường đến căn tin cũng gặp qua mấy lần, thỉnh thoảng nói vài lời." Lôi Xuân nói ra.Cả ba người bọn họ đều độc thân, cho nên dù là giao tình rất tốt, bên ngoài cũng không dám biểu hiện ra ngoài.Đừng để đến lúc nào đó có miệng nói cũng không rõ."Hắn gần đây không cùng người ta đánh nhau a?" Hoa Chiêu hỏi."Đánh nhau? Không có nghe nói. Hắn tại sao phải cùng người ta đánh nhau?" Phương Vũ hỏi.Các cô còn không biết chuyện của Tôn Thượng.Hoa Chiêu cũng không nhiều lời: "Hắn cùng một người trong trường lúc trước có thù."Nói xong, ba người đã đi tới cửa tòa nhà dạy học của Tôn Thượng.Ở phía xa, có thể nhìn thấy một nhóm người vây xung quanh đó."Tôn Thượng! Anh hơi quá đáng rồi! Anh sao có thể đánh người!"Không đợi mấy người Hoa Chiêu đến gần, đã nghe thấy một giọng nữ la lớn.Bước chân Hoa Chiêu dừng lại một chầu, thật sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó.Phương Vũ cùng Lôi Xuân cũng đã chạy tới, gạt đám người ra.Hoa Chiêu thấy rõ người ở bên trong.Một người đàn ông cao lớn đang lau đi vết máu ở khóe miệng, trầm mặc mà nhìn Tôn Thượng.Hoa Chiêu nhìn bộ dạng của hắn, lập tức hiểu được người nhiều tâm nhãn như Phan Xảo Xảo vì cái gì bỏ rơi người có gia thế khá tốt như Tôn Thượng mà lựa chọn hắn rồi.Người đàn ông này rất tuấn tú.Cao ráo, da trắng, lông mày mảnh, nét mặt rất thanh tú, dáng vẻ thư sinh, giống như một công tử quý tộc bước ra từ thư pháp và hội họa.Người có loại khí chất này, Hoa Chiêu cũng ít thấy.Diệp Thâm cùng Diệp Danh cũng rất tuấn tú, nhưng ba người đẹp trai theo hai hướng khác nhau nên rất khó so sánh.Nhưng hắn cùng Tôn Thượng cũng rất dễ so sánh rồi, Tôn Thượng ở trước mặt hắn, sẽ lộ ra là quá thô ráp rồi."Tôn Thượng, anh chết chắc rồi!" Một cô gái đằng sau người đàn ông hét lên: "Chúng tôi sẽ nói với giáo viên! Anh đánh người!"



Bạn cần đăng nhập để bình luận