Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1499 - Ôm sai đùi



Chương 1499 - Ôm sai đùi



Chương 1499: Ôm sai đùiHoa Chiêu và Diệp Thư đi khỏi, khi không còn người ngoài, Hoa Chiêu nói kết quả điều tra trong nhà cho Diệp Thư nghe.Chất độc có trong sữa dưỡng thể của cô ấy, chỉ có một mình cô ấy dùng sữa dưỡng thể đó, đám nhỏ và Diêu Khôn có chai riêng của mình, vì thế chỉ có một mình cô ấy trúng độc.Người giật dây bảo vệ hạ độc là nhà Địch Luân.“Thế phải làm sao bây giờ?” Diệp Thư không nhịn được ngạc nhiên thốt lên.Cô ấy bỗng chốc biết tính chất nghiêm trọng của vấn đề.“Bọn họ biết quan hệ của chị và Diệp Thâm sao?” Mặt Diệp Thư tái nhợt.Tác dụng của thuốc kích thích thần kinh lại khiến cô ấy quá căng thẳng sốt ruột.“Không, bọn họ nghi ngờ điều khác.” Hoa Chiêu giải thích cặn kẽ cho cô ấy rồi nói tiếp về các sắp xếp khác trong chuyến đi tới Hồng Kông lần này.Giọng cô bình tĩnh, mạch suy nghĩ rõ ràng, kế hoạch hợp ký, lý trí của Diệp Thư cũng dần quay lại.“Được rồi...” Cô ấy nói: “Nếu dẹp được suy nghĩ của bọn họ là tốt nhất, nếu không thì...”Trong mắt Diệp Thư lóe lên sự tàn nhẫn: “Vậy thì nghĩ cách tiêu diệt hết nguồn nguy hiểm!”Bọn hắn muốn hại chết cô ấy! Muốn các con của cô ấy mất mẹ!Nếu như cô ấy phải chết thì phải kéo tất cả bọn hắn chôn cùng!Quyết không để bọn hắn sống sót uy hiếp tới nhà họ Diệp, uy hiếp tới các con của cô ấy.“Em biết.” Hoa Chiêu....Hai người đến Hồng Kông đã là chuyện một ngày sau.Lúc thì máy bay, lúc thì ô tô, lúc lại tàu thủy, đúng là giày vò.Vừa mới sắp xếp ổn thỏa khách sạn xong, báo bình an cho gia đình, Phương Hải Tinh nói: “Trước kia bên nước Mỹ gọi điện thoại đến, hỏi dò tung tích của cô Diệp Thư, người hỏi là vệ sĩ và bảo mẫu bên cạnh cô ấy, hình như bên ấy xảy ra chuyện gì đó, cô biết chuyện gì không?”Phương Hải Tinh nhìn bọn trẻ nô đùa trong phòng, trong đó có cả mấy đứa con của Diệp Thư, cô ấy chưa nói ra chuyện mà đối phương đã nói.Quá dọa người!Cô Diệp Thư thế mà lại muốn ly hôn! Tài sản cũng bị đóng băng rồi! Vậy ba đứa trẻ phải làm sao?Loại chuyện này, cô ấy không dám nhắc tới một chữ nào.“Tôi biết rồi.” Hoa Chiêu nói.Phương Hải Tinh thở phào một hơi, quả nhiên Hoa Chiêu đã biết chuyện, biết là tốt rồi.“Tôi nói với bọn họ là cô Diệp Thư không ở nhà, bọn họ nói sẽ gọi lại, lần sau tôi phải nói thế nào?” Phương Hải Tinh hỏi.“Nói cho họ biết số điện thoại ở đây.” Hoa Chiêu đọc dãy số điện thoại nội bộ trong khách sạn này.Lúc này Phương Hải Tinh mới cúp máy.Chưa tới nửa tiếng sau, điện thoại khách sạn vang lên.Hoa Chiêu và Diệp Thư liếc mắt nhìn nhau, Hoa Chiêu nói: “Ai nhận?”Diệp Thư hít sâu nói: “Để chị nhận cho, chị không vô dụng đến mức một cuộc điện thoại cũng bị lòi đuôi.”Mặc dù bây giờ cô ấy cáu kỉnh muốn nổ tung, muốn trở thành một quả đạn pháo bay đến bên kia, làm nổ tung cả nhà Địch Luân!“Alo.” Giọng cô ấy nghe có vẻ uể oải, tâm trạng không tốt, rất tang thương.Rất phù hợp với trạng thái người phụ nữ muốn ly hôn.Diễn kịch ấy à, Diệp Thư là dân chuyên nghiệp.Lý Lâm thở phào một hơi, nhà bị niêm phong, Diệp Thư muốn ly hôn, chắc chắn không phải vì phát hiện ra điều gì...Anh ta từng xem qua sữa dưỡng thể bị hạ độc, giống y hệt sữa không có độc, không nhìn ra khác biệt gì cả, thần tiên cũng không phát hiện ra được.“Bà chủ, nhà bị niêm phong rồi, cô biết không?” Lý Lâm hỏi với giọng nghẹn ngào.Viên Ngũ ôm vai, cau mày liếc nhìn anh ta.Thế mà trước đây không phát hiện ra Lý Lâm là loại người này! Thấy tương lai xảy ra rủi ro, anh ta lại muốn gạt hắn ra để nói chuyện trực tiếp với bà chủ!Đáng tiếc tên ngu ngốc này không biết mình ôm sai đùi.Cái đùi anh ta cần ôm là Hoa Chiêu chứ không phải Diệp Thư.Tiền lương của bọn họ do Hoa Chiêu phát, đi hay ở đều phải nghe Hoa Chiêu, đồ ngu này còn tưởng là Diệp Thư.“Tôi biết rồi.” Diệp Thư dùng một câu cắt ngang việc khóc lóc kể lể của anh ta: “Chính tôi đã nói người niêm phong lại.”Lý Lâm dừng một chút: “Vậy bà chủ, bao giờ cô về? Bây giờ mấy người bọn tôi nghỉ làm luôn sao? Hay là sắp xếp tới làm ở những chỗ khác?”“Bà chủ, tôi muốn đi theo cô, tất cả mọi người đều muốn! Mọi người phục vụ cô gần mười năm rồi, đều không nỡ xa cô!”“Rời xa cô, chắc chắc bọn tôi sẽ không bao giờ tìm được bà chủ tốt như cô nữa!”Viên Ngữ lập tức vòng tay hừ lạnh một tiếng, nhận tiện xoa cánh tay, tê rần! Hắn nổi hết da gà lên rồi!Diệp Thư dừng một chút nói: “Bây giờ tôi không cần nhiều người bên cạnh, những người khác... Ai muốn ở lại thì đi tìm Diêu Khôn để anh ta sắp xếp, ai không muốn ở lại thì giải tán, tìm luật sư của tôi nhận phụ cấp thôi việc, tôi không muốn tới nước Mỹ nữa.”Lý Lâm lập tức nói: “Bà chủ, chắc chắn sau này cô bận rộn công việc, bên cạnh không thể thiếu người được, bà chủ, cho tôi tiếp tục làm việc cho cô đi! Tôi cũng không muốn ở lại nước Mỹ, tôi không muốn làm việc cho ngài Diêu, ngài ấy vậy mà lại...!”Trung thành tuyệt đối như thế, hơn nữa, chỉ trung thành với một mình Diệp Thư! Tức giận với Diệp Khôn, đứng cùng một phe với cô ấy.Khóe miệng Diệp Thư cong lên, ánh mắt lạnh lùng, lời nói ra lại xúc động lạ thường, tràn đầy tình cảm: “Cảm ơn anh, vậy cũng được, anh tới tìm tôi đi, bây giờ tôi đang ở khách sạn ở Hồng Kông!”“Vâng, bà chủ, tôi tới ngay!” Lý Lâm như sợ Diệp Thư đổi ý, “tút” một phát tắt máy luôn.Viên Ngũ trợn tròn mắt, gì cơ? Bảo bọn họ đi tìm Diêu Khôn?Diêu Khôn và Hoa Chiêu có quan hệ gì với nhau? Hắn không biết mối quan hệ anh em họ này.Hoa Chiêu không cần bọn họ nữa sao? Không, hắn không tin, lời của Diệp Thư không tính.Viên Ngũ quyết định tự mình gọi hỏi Hoa Chiêu.Lý Lâm đắc ý nhìn người xung quanh, dọn dẹp hành lý đi mất. Người xung quanh há hốc miệng, giải tán?Mặc dù câu nói vừa rồi của Lý Lâm hơi khoa trương nhưng bọn họ biết, có rất ít chủ nhà hào phóng, dễ nói chuyện như Diệp Thư và Diêu Khôn.Hầu hết chủ nhà đều muốn bắt ngựa chạy chứ không muốn cho ngựa ăn cỏ!Hay là đi tìm Diêu Khôn vậy...Mọi người giải tán, Viên Ngũ gọi điện, lần này Hoa Chiêu nghe máy.“Bà chủ...” Viên Ngũ cũng không chắc chắn lắm.Hoa Chiêu vẫn nhớ chú em nghe lời này, biết độc không phải cậu ta hạ thì rất vui.“Anh cũng đi tìm Diêu Khôn đi, tôi có sắp xếp, không quên anh đâu, yên tâm.”“À, được!” Viên Ngũ lập tức có sức sống lại.Sau khi cúp máy, Hoa Chiêu kéo Diệp Thư đang sầm mặt đi dạo phố.Mua sắm giúp tâm trạng phụ nữ vui vẻ! Nhất là khi nhìn thấy thứ mình thích, mua mua mua có thể chữa lành tất cả.Từ đầu đường bên này, càn quét tới đầu bên kia, trên người bản thân và vệ sĩ phía sau treo đầy túi lớn túi nhỏ, Diệp Thư cười tươi rói.Hai người càn quyết rất mạnh mẽ, dù ở Hồng Kông đâu đâu cũng là người có tiền, người phóng khoáng thế này cũng không nhiều.Vì đồ bọn họ mua toàn là hàng xa xỉ, nhiều như thế tổng cộng lại giá trị phải tầm trăm vạn, thậm chí là hơn.Người tùy ý đi dạo phố mà tiêu xài nhiều như thế rất ít.Hoa Chiêu và Diệp Thư bỗng thu hút rất nhiều ánh mắt.Một người phụ nữ cũng đang đi dạo phố “Ồ” lên.“Sao thế Lệ Trân, cô quen bọn họ à?” Cô gái đi cùng bên cạnh hỏi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận