Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 716 - Cướp Nhẫn.



Chương 716 - Cướp Nhẫn.



Chương 716: Cướp Nhẫn."Vấn đề này, mẹ trở về phòng sẽ trả lời các con." Hoa Chiêu nói ra.Hiện tại trong tay cô đang ôm Vân Phi, dọc theo con đường này, cô đã đem Vân Phi dỗ ngủ, hơn nữa dùng chăn mền che ở trên mặt của thằng bé.Bằng không thì vấn đề của Thúy Vi cũng không cần giải thích.Tiểu Vân phi càng ngày càng giống Diệp Thâm, thậm chí là khí chất của thằng bé, đều rất giống.Rõ ràng cơ hồ là theo chân Diệp Danh lớn lên đấy, nhưng lúc còn rất nhỏ còn đỡ, trông vô hại với cả con người và động vật, tính tình tốt, và cười rộ lên rất ngọt ngào ấm áp.Nhưng càng ngày càng lớn, Vân Phi trông không còn "ngây thơ" nữa, khi bắt đầu trầm mặc không nói chuyện, lại có ba phần khí chất của Diệp Thâm.Không giống Diệp Danh, Diệp Danh dù là lúc trầm mặc, khóe miệng khóe mắt đều mang ý cười, cho dù là biểu hiện giả dối.Vân Phi không giống vậy, mặt nhỏ trầm xuống, mười phần đủ mười là Tiểu Diệp Thâm, khí thế rất đủ.Mà thằng bé cùng Diệp Thâm căn bản không có thời gian dài ở chung, Hoa Chiêu không thể không cảm thán, cái này là huyết thống mạnh mẽ.Lưu lại mấy người vệ sĩ còn đang mờ mịt, Hoa Chiêu trở về phòng ngủ.Diệp Thư cũng lập tức hỏi: "Đây là nơi nào? Nhà ai?"Nhà lớn như vậy, nhiều người như vậy, vừa rồi nhìn vẻ mặt của bọn họ, những thứ này hiển nhiên không phải do Hoa Chiêu tự mình sắp xếp.Vậy. . . . Là dựa vào ai?Nam hay nữ vậy?"Chờ bọn chúng ngủ rồi nói sau." Hoa Chiêu nói với cô ấy.Cẩm Văn coi như xong, nhưng Vân Phi cùng Thúy Vi đều đã 2 tuổi, đã rất thông minh, cái gì cũng nghe hiểu rồi, còn có thể học theo lời nói.Cô sợ bọn nhỏ truyền đi."Tốt." Diệp Thư gật gật đầu không hỏi lại.Vân Phi sớm đi ngủ, thay đổi giường cũng không tỉnh, chỉ cần xung quanh có khí tức của mẹ, thằng bé sẽ nằm ngủ rất an ổn.Thúy Vi cũng mệt nhọc, bị Hoa Chiêu dỗ dành một chút, chưa đến vài phút liền ngủ mất rồi.Cẩm Văn từ đầu đến cuối đều như chú heo con, ngủ được vù vù đấy.Con bé so với anh chị càng dễ nuôi hơn.Lũ tiểu gia hỏa đều ngủ rồi, Hoa Chiêu lúc này mới duỗi cái lưng mỏi, thư giãn một chút thân thể cứng ngắc."Đến cùng chuyện gì đã xảy ra?" Diệp Thư lại hỏi."Chủ nhân nơi này gọi là Tô Hằng, một người Hoa." Hoa Chiêu nói ra."Bao nhiêu tuổi?" Diệp Thư lập tức hỏi."29." Hoa Chiêu nói ra.Diệp Thư lập tức nhíu mày, muốn hỏi hắn cùng Hoa Chiêu có quan hệ gì, lại cảm thấy hỏi như vậy có chút làm tổn thương.Hoa Chiêu hướng cô ấy nháy mắt mấy cái, không cùng cô ấy nói giỡn nữa."Chị có biết Diệp Thâm đi đâu làm nhiệm vụ không?" Cô hỏi.Diệp Thư không biết vì sao cô đột nhiên thay đổi chủ đề, nhưng vẫn lắc đầu.Trong nhà biết rõ hơn phân nửa chính là Diệp Danh, biết một chút chính là Diệp Mậu, cái gì cũng không biết là Miêu Lan Chi cùng Diệp Thư."Ở chỗ này." Hoa Chiêu chỉa chỉa mặt đất, nhỏ giọng nói ra: "Anh ấy hiện tại gọi là Tô Hằng, thân phận cùng bối cảnh của anh ấy, người khác cái gì cũng không biết, chờ khi nào chị gặp anh ấy, chính mình hỏi là tốt rồi, đừng để bại lộ.""Cái gì!" Diệp Thư thoáng một phát trừng lớn mắt, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Hoa Chiêu.Bất quá cô ấy rất nhanh đã tiếp nhận, hơn nữa tuyệt đối tín nhiệm Hoa Chiêu."Ai nha, làm chị sợ nhảy dựng!" Cô ấy ngã ra giường, nhẹ nhõm nói.Cô ấy vừa rồi, thực sự cho rằng Hoa Chiêu đội nón xanh cho em trai mình đây này. . . .Ai bảo Hoa Chiêu sau khi đến nơi đây biến hóa thật lớn, nhà cũng không để ý, bọn nhỏ cũng không cần, cứ thích chạy ra ngoài."Em đi ra ngoài là tìm. . . Tô Hằng a? Trước đó em đã biết rõ?" Diệp Thư cẩn thận nói.Đổi tên đổi họ, vừa nghĩ cũng biết là nhiệm vụ gì! Phải tuyệt đối cẩn thận."Đúng vậy a." Hoa Chiêu gật gật đầu, bắt đầu thay quần áo."Ai nha, chị mặc kệ, chị muốn đi ngủ." Diệp Thư nói xong cũng bắt đầu thay quần áo.Ngày hôm nay, lặn lội đường xa vài ngàn dặm, vừa đến nơi lại đi tham gia hội đấu giá, sau đó nhìn Hoa Chiêu ném 200 nghìn, tâm còn không có rơi xuống đất liền tranh thủ thời gian chạy trốn, chưa chạy rất xa lại bị người ta tìm được.Sau chạy trốn lại là đua xe, đã quá kích thích! Cô ấy chịu không được rồi.Diệp Thư đổi hết quần áo căn bản không có tinh lực rửa mặt, gục ở bên cạnh ba đứa bé, chưa đến vài giây hô hấp đãvững vàng rồi.Mà Hoa Chiêu cũng đổi xong quần áo, mà cô thay lại không phải là áo ngủ, mà là một bộ đồ thể thao màu đen.Cô nhìn ra ngoài cửa, Lưu Minh và bốn người rất ăn ý, đều biết đây là địa bàn của người lạ, cho dù Hoa Chiêu hành động rất tin tưởng bọn hắn cũng không thể tin được.Hai người đang canh cửa, hai người còn lại đi xuống lầu giả vờ ngủ không được, thực ra là quan sát xung quanh.Bởi vì bọn họ là vệ sĩ của Hoa Chiêu, mấy người Viên Ngũ cũng không ngăn cản.Cũng không có tâm trạng để ngăn cản, họ đang cùng nhau thảo luận xem có nên gọi cho ông chủ hay không.Phương tiểu thư đã có con lớn như vậy rồi, ông chủ có biết hay không?"Việc này chúng ta đừng nên quan tâm." Viên Ngũ nói ra: "Không chừng ông chủ nguyện ý đây này. Không khí ở đây khác với ở Trung Quốc. Ly hôn mang theo con không phải là vấn đề gì cả”.Những người khác cũng gật đầu.Chỉ dựa vào ngoại hình của Phương tiểu thư, chuyện ly hôn và có con thì sao? Người đàn ông nào có thể chịu đựng được?“Hơn nữa, chúng ta cũng không tìm được ông chủ.” Viên Ngũ nói ra.Diệp Thâm sau khi trở về nước cũng không gọi cho bọn họ, bọn họ cũng không biết làm sao liên hệ với anh.Vừa nói như vậy, trong lòng mọi người liền an tâm rồi, một nhóm người tản ra quay trở lại đi ngủ, một nhóm người tuần tra xung quanh.Kể từ khi chuyện lần trước xảy ra, họ đã tăng cường an ninh, và họ không được chuyện như vậy xảy ra một lần nữa!Huống chi, hiện tại Phương tiểu thư hình như còn chọc phải phiền toái.Hoa Chiêu nhìn thấy động tĩnh của mọi người liền lặng lẽ mở cửa sổ, vẫn như trước thả hạt tạo thành thang rồi leo xuống.Khi cô tiếp đất, những dây leo cứng cáp đã khô héo và biến thành những sợi mảnh, biến mất khi gió thổi.Cô nhanh chóng lách qua tất cả mọi người, sau đó im ắng mà đẩy một chiếc xe, đẩy ra rất xa, mới lên lái xe đi.Chiếc xe này vẫn luôn là Diệp Thâm chuyên dùng, chìa khóa xe cô tất nhiên có.Hoa Chiêu một đường lái xe đi đến nhà Lý Thế An.Cô vốn không biết Lý Thế An đang ở nơi nào đấy, nhưng năng lượng nhàn nhạt trên mặt nhẫn, chỉ dẫn cô đi.Lý Thế An còn chưa ngủ, ông ta đang tại nghe quản gia báo cáo."Chủ nhân của căn nhà kia gọi là Tô Hằng, một người nhập cư trái phép hơn 1 năm rồi. . . ." Hắn đem tất cả thông tin về Diệp Thâm đều nói tới.Có một số thông tin mà ngay cả Hoa Chiêu cũng không biết đấy.Nghe xong, Lý Thế An gật đầu: "Tôi biết hắn, nghe nói hắn cùng Dương Lập Dân đi lại rất gần, hiện tại Dương Lập Dân chết rồi, hắn cũng không có chỗ dựa rồi."Lý Thế An cười: "Thu thập cũng là thuận tiện.""Đúng." Quản gia lập tức nói: "Hơn nữa hắn hiện tại vừa vặn về nước rồi, không ở chỗ này.""Rất tốt." Lý Thế An gật đầu: "Chỉ cần cô ta cùng nhóm người kia dám đi ra ngoài, lập tức bắt lấy cô ta! Trong vòng 3 ngày, nếu cô ta không đi ra, anh là mang thêm người đi vào, đem cô ta bắt lại!"Ông ta là một người đã chiếm giữ nơi đây gần 50 năm, còn không sợ Tô Hằng một nhân tài mới xuất hiện.Cứng đối cứng thì như thế nào? Ông ta sẽ đem nhà của hắn nổ tung, đem người phụ nữ của hắn đoạt đi, cũng không ai có thể làm gì ông ta.“Ừ.” Quản gia cũng nghĩ như vậy, bình tĩnh xoay người rời đi an bài.Lý Thế An đã nhịn một ngày cũng mệt mỏi rồi.Hơn nữa tuổi của ông ta đã lớn như vậy rồi, hôm nay cũng không có tâm tư lại đến phòng nào rồi, ông ta ngủ ngay ở thư phòng.Chờ ông ta hô hấp vững vàng, tiếng ngáy vang lên, Hoa Chiêu theo dây leo bò tới ngoài cửa sổ.Cửa sổ đóng chặt, khoá lại từ bên trong.Nhưng cũng không cần mật mã khóa lại, dây leo hết sức nhỏ lại cứng cỏi với vào đi, rất dễ dàng liền mở ra.Cô lặng lẽ nhảy vào, nhẹ nhàng rơi xuống đất, tiến vào phòng ngủ của Lý Thế An như một con mèo.Trong lúc ngủ mơ Lý Thế An đột nhiên bừng tỉnh, mặt của ông ta bị một tấm vải phủ lên, cổ, tứ chi bị cái gì đó trói lại, không thể động đậy.Ông ta muốn hét lên, nhưng thứ trên cổ lại càng quấn càng chặt, ông ta căn bản không phát ra được bất kỳ âm thanh gì.Sau đó ông ta cảm giác, chiếc nhẫn trên ngón tay, bị người ta hung hăng kéo xuống.Không! ! !Đó chính là mạng của ông ta! ! !



Bạn cần đăng nhập để bình luận