Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 295 - Học Tập.



Chương 295 - Học Tập.



Chương 295: Học Tập.Trương Quế Lan thật sự rất vui.Chỉ mới không lâu trước kia, bà cảm thấy đời này cứ như vậy, ở nhà họ Lưu làm trâu làm ngựa, nhìn 4 đứa bé lớn lên thành gia, đời này cũng đã trôi qua rồi.Về sau, mẹ mang đến tin tức Hoa Chiêu kết hôn.Sau đó, bà phát hiện Hoa Chiêu khác hoàn toàn với những gì bà nghĩ.Sau này trở về nông thôn, bà đã có nhà riêng, 4 đứa con chưa từng thân thiết với bà cũng trở nên thân thiết.Thời gian trôi qua giống như đang mơ.Sau đó nhà họ Lưu lại đến gây rối.Sau đó bà ly hôn .....Nhiều chuyện đã xảy ra trong năm nay còn hơn 10 năm qua cộng lại.May mắn thay, có Hoa Chiêu, vấn đề đã được giải quyết, mọi thứ lại yên bình trở lại.Nhưng ngay sau đó, nó lại đảo lộn nghiêng trời lệch đất.Bà đến thủ đô cùng các con, thu nhập hàng năm có thể lên tới mấy nghìn đồng! Sau khi dành dụm một vài năm, bà có thể dánh chính ngôn thuận mà mua một căn nhà, tích góp vốn liếng và để các con có cuộc sống sung túc ...Đây là tâm nguyện lớn nhất của bà trong cuộc đời này.“Hạt dưa hôm nay đã bán hết rồi!” Trương Quốc Vinh vui vẻ nhìn Hoa Chiêu."Mọi chuyện ổn chứ? Có ai tìm phiền phức không?" Hoa Chiêu hỏi."Thuận lợi, thuận lợi!" Trương Quế Lan vuốt tóc Đại Cần: "Hôm nay may mắn mà có Đại Cần, bán được thật nhiều đều nhờ con bé đấy."Đại Cần thẹn thùng lại đắc ý cười cười.Đại Vĩ cùng Tiểu Vĩ ở bên cạnh có chút xấu hổ, bọn hắn vừa rồi biểu hiện xác thực không bằng em gái, bọn hắn có chút trương không dám mở miệng.Trước đây, họ rất tích cực lên núi hái nấm, nhưng họ chưa bao giờ cùng mẹ đi bán nấm. Bây giờ đột nhiên phải chào hàng nên có chút xấu hổĐại Cần tuổi còn nhỏ, gan lớn, ngược lại không xấu hổ.Hoa Chiêu cũng phát hiện, Đại Cần nếu dạy dỗ tốt một chút, là người có khiếu làm kinh doanh."Về sau nhìn thấy tiền, các em sẽ không thấy xấu hổ nữa." Hoa Chiêu cười nói với Đại Vĩ Tiểu Vĩ, sau đó lại nói với mọi người: "Chúng ta tới đếm tiền a!""Tốt quá! ~" mấy đứa nhỏ đều hoan hô lên.Trương Quế Lan cũng cười, cởi một cái túi nhỏ cột chặt trên ngực, đổ ra ở trên bàn.Tất cả đều là tiền, giá trị lớn nhất là 1 đồng đấy."Em đến tiền 1 đồng, em đếm 5 mao, em đếm 2 mao, em đếm 1 mao." Hoa Chiêu phân phối nhiệm vụ cho mấy đứa bé. Xem phim đều là nam nữ trẻ tuổi, ai cũng xấu hổ nếu cầm một xấp phiếu vé mua đồ.Tiền trên mặt bàn rất nhanh đã được đếm xong, 75 đồng, một mao cũng không thiếu.Trương Quế Lan hôm nay mang đi 15 cân hạt hướng dương."Nhiều như vậy ah!" Đại Cần hoảng sợ nói. Cô bé đến trường không được vài ngày, còn không có tính toán được một cân 5 đồng, 15 cân có thể bán được bao nhiêu tiền.Nhưng Đại Vĩ trong lòng cũng đã tính trước được rồi, nhưng là cho tới bây giờ, cậu bé mới dám tin tưởng, thật sự có nhiều như vậy.Trước kia, một tháng tiền lương của mẹ cũng chỉ hơn 20 đồng a! Đây cơ hồ là 3 tháng tiền lương của bà ấy, kết quả là bọn họ chỉ trong một đêm đã kiếm được."Một ngày 75, 10 ngày 750, một tháng là…." Cậu bé cũng muốn chết lặng rồi.Hoa Chiêu cười nói: "Không cần tính toán như vậy, nhà chúng ta chỉ có hơn 1000 cân hạt hướng dương, em muốn bán được cả đời cũng là không thể nào đấy.""Ai!" Bốn đứa bé lập tức bị giội cho một gáo nước lạnh, thanh tỉnh rồi.Trương Quế Lan vẫn kích động: "Hơn 1000 cân, đó cũng là hơn 5000 đồng tiền đấy, trước đây mẹ không ăn không uống để dành 20 năm mới được chừng ấy!" Bà cảm thấy rất mãn nguyện."Ừ!" Đại Cần cũng kịp phản ứng: "Sang năm chúng ta còn có thể tiếp tục trồng hạt hướng dương, tiếp tục bán!""Chúng ta đi đâu trông hạt hướng dương? Quay trở lại thôn Kháo Sơn sao?" Đại Vĩ hỏi.Mấy đứa nhỏ lập tức buồn rồi, bọn hắn không muốn quay trở lại thôn Kháo Sơn.Kỳ thật ở chỗ đó rất tốt, bọn chúng ở đó mấy tháng trôi qua cũng rất vui vẻ, nhưng là, chị ở thủ đô cũng không quay về rồi, ông nội Hoa cũng ở thủ đô rồi, bọn hắn cũng thích thủ đô.Đây là thủ đô đây này...Bên cạnh đó, có một gia đình Hoa Sơn khủng khiếp ở trong thôn, nên chúng càng không muốn quay trở lại."Vấn đề này chị sẽ giải quyết." Hoa Chiêu nói ra: "Mùa xuân sang năm cam đoan cho các em trồng hạt hướng dương, trời thu tiếp tục bán.""Vạn tuế! ~ ""Nói nhỏ chút, nói nhỏ chút!" Trương Quế Lan nhanh chóng ngăn bọn nhỏ lại: "Tại đây hàng xóm đều ở gần, bên cạnh ho khan một tiếng chúng ta đều có thể nghe thấy! Về sau ở nhà nói chuyện cũng nói nhỏ chút, chuyện ngày hôm nay, ai cũng không thể nói ra ngoài biết không? Tiền tài không thể lộ, coi chừng trộm nhớ thương!""Dạ!" Mấy đứa nhỏ liên tục gật đầu, đạo lý này mẹ thường xuyên dặn dò, bọn chúng đều hiểu.Sáng sớm hôm sau, Trương Quế Lan tự mình đến ga xe lửa, Hoa Chiêu và bọn nhỏ ở nhà, học bài.Theo lý có lẽ nên lập tức đưa bọn nhỏ đến trường học đấy, Diệp gia cũng nói, trường học không cần cô quan tâm, bọn hắn sẽ an bài tốt, chính là trường tiểu học kề bên này, chất lượng dạy học còn rất tốt.Nhưng Hoa Chiêu không để cho bọn nhỏ đi.Nơi này chính là thủ đô, bình thường đứa trẻ sáu bảy tuổi đều học năm nhất rồi, Đại Vĩ 10 tuổi mới lên lớp 2, Tiểu Vĩ 8 tuổi miễn cưỡng có thể, Đại Cần ngược lại là vừa vặn, Tiểu Cần lại phải đi nhà trẻ.Lập tức bước sang năm mới rồi, bọn chúng lại lớn thêm một tuổi.Mấu chốt là Hoa Chiêu sợ bọn nhỏ theo không kịp tiến độ học tập, chút tự tịn thật vất vả mới bồi dưỡng lên lại thoáng cái bị đả kích mà không còn nữa.Cho nên cô định mượn sách tiểu học ở đây, lại hỏi thăm một chút bọn hắn sẽ học cái gì, ở nhà dạy bổ sung một khoá trước.Về phần chính cô, nâng cao cái bụng cũng đừng hòng chen vào bất luận trường học nào, vậy thì bại hoại phong cách trường học rồi... Dù sao cô đã có bằng trường cấp 3 trên danh nghĩa rồi, liền an tâm chờ sang năm kỳ thi Đại Học mở a.Đến gần buổi trưa, Trương Quế Lan vui rạo rực mà trở về rồi.Buổi sáng bà cũng mang 15 cân hạt dướng hương đi ra ngoài giống hôm qua, hiện tại cũng bán xong rồi. Tuy mất thời gian gấp đôi buổi tối.Người mua hạt hướng dương ở nhà ga so với rạp chiếu phim ít hơn, hỏi 10 người mới có một người mua đấy, người khác đều chê đắt, bà vẫn bị mắng vài câu. Nếu không phải cho ăn thử hạt hướng dương mới có thể ngăn chặn miệng của bọn hắn, bà hiện tại không chừng còn chưa trở về ra, còn sẽ bị đánh.Nhưng bà vẫn vui, vui hơn cả ngày hôm qua."Mẹ thấy bán bánh trứng cũng không tệ. Tuy lãi ít, một đồng cũng được vài mao, nhưng là góp gió thành bão, cũng là tiền." Như vậy khi hạt hướng dương được bán hết, bà vẫn có thể có thu nhập.



Bạn cần đăng nhập để bình luận