Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1390 - Rất Hay.



Chương 1390 - Rất Hay.



Chương 1390: Rất Hay.Cả nhà Hoa Sơn chạy tới chạy lui, phát hiện “Chân tướng”, những con vật phiền phức kia chỉ nhìn chằm chằm Hoa Hổ và Hoa Báo mà cắn.Những người khác thay đổi lộ trình, đằng sau không còn ong bắp cày đuổi theo nữa.Lúc này người một nhà mới tới tìm Mã Thu Bình gây chuyện.Hoa Long bị phế, một nhà Đại Ngưu càng không muốn buông tha cho Mã Thu Bình, muốn bắt cô ấy chăm sóc cho Hoa Long.Kết quả lại tự đưa mình đến bệnh viện.Mà Hoa Hổ và Hoa Báo chạy một đường đến chân núi, nhảy vàodòng suối nhỏ, thỉnh thoảng lại ngoi đầu lên hít thở.Khỏi phải nói, biện pháp này lập tức có hiệu quả. Ong bắp cày không thể đốt bọn hắn nữa. Sau hai tiếng đồng hồ, ong bắp cày đã bay gần hết.Nhưng vẫn còn một ít, bọn chúng y hệt như bị bệnh thần kinh không chết thì không ngừng, cứ ở lì trên đầu bọn hắn bay vo ve.Bọn hắn vừa ngẩng đầu sẽ thấy đám ong bắp cày kia ở đó!Nước suối càng ngày càng lạnh, Hoa Hổ và Hoa Báo không chịu được đã bò ra ngoài. Kết quả vừa mới ngoi đầu lên đã bị đốt. Đau đến mức hai người kêu lên một tiếng rồi lại chui vào trong nướcNhưng không biết nước suối chảy ra từ chỗ nào trên núi mà rất lạnh, một lúc sau bọn hắn lạnh cóng đến mức không thể không nổi lên.Lộ mặt thì đốt mặt, lộ tay thì đốt tay.Những con ong bị Hoa Chiêu chỉ huy cần cù chăm chỉ, chỉ đâu đánh đó.Hoa Hổ và Hoa Báo mạo hiểm chạy lên, sau đó liền thấy đàn ong vốn dĩ đã rời đi, giờ lại bu lại, bay về phía bọn hắn.Một đám đông nghịt, nếu bị chúng đốt còn có thể sống sao?Hai người lại trốn vào dòng suối. Thà rằng chết cóng, còn hơn chết vì đau.Sau đó phải chịu lạnh nguyên một đêm.May là nước suối tháng 8, nếu mà là thang 9, 10, bọn hắn nhất định sẽ lạnh chết.......Sáng sớm tinh mơ, bà Hoa bị túm đến căn phòng cách vách thoáng thấy Hoa Diệp đang thở thoi thóp, bà lập tức khóc lóc nói: “Được, được rồi, tôi lập tức đi tìm Hoa Chiêu, lừa mấy đứa con của con bé đến suối nước nóng! Nếu tôi làm được, đến lúc đó các người nhất định phải thả chúng tôi đi! Bằng không, bằng không nếu để chồng Hoa Diệp đến, các ngươi cũng không giải thích được!”Khương Cần hiếu kỳ nói: “Hoa Diệp đã kết hôn? Chồng cô ta làm cái gì?”“Chồng con bé là quân nhân! Chức khá lớn!” Bà Hoa khoác lác, hù dọa bọn họ.Nhưng bà không nghờ rằng, như vậy ngược lại hoàn toạn phản tác dụng.Ánh Hoa Sơn và Hoa Nhị Ngưu trầm xuống.Bọn họ xem như đã đắc tội Hoa Diệp, còn để mẹ đi làm chuyện này, nếu thả hai mẹ con bà rời đi, để bọn họ ra ngoài nói bậy, tìm tới người Diệp gia hoặc chồng Hoa Diệp, nhất định sẽ không có gì tốt lành.Hoa Nhị Ngưu liếc nhìn cha mình, ánh mắt cha con hai người giao nhau.Trước đây bà Hoa chưa từng nghĩ về con mình theo chiều hướng tệ nhất, bây giờ nghĩ lại, ngay lập tức đã hiểu ánh mắt của Hoa Nhị Ngưu.Lòng bà lập tức run rẩy, đồng thời cũng hạ quyết tâm.“Tôi sẽ không nói ra ngoài! Sẽ không tố giác các người, tôi cũng tham gia vào chuyện này, nếu tôi nói ra, cũng không có gì tốt!” Bà Hoa nói.“Bà biết thì tốt.” Hoa Sơn nhìn Khương Cần nói: “Cô đi theo bà ta, cùng đi tìm Hoa Chiêu.”Bà Hoa hơi há mồm, định nói không cần, nhưng lại sợ làm bọn hắn nghi ngờ, chỉ có thể câm miệng.Khương Cần kéo bà Hoa đi đến nhà Hoa Chiêu.Hoa Chiêu đang chỉ huy ong bắp cày tản đi, nếu không hai người ở trong suối nhất định sẽ chết.Như vậy sao được?Nhắm hai mắt lại, giẫm chân một cái, giải thoát cho bọn hắn.Ong bắp cày đã tản đi, Hoa Hổ còn sót một tia ý thức cuối cùng lập tức phát hiện, túm Hoa Báo kéo lên bờ.Hai anh em nằm trên mặt đất thở hổn hển như chó, cảm thấy ngay cả tảng đá lạnh lẽo cũng ấm áp.Bọn hắn một đêm không ngủ, còn chịu lạnh như vậy, lúc lên bờ lại bị ánh sáng mặt trời chiếu, thoáng cái đã hôn mê.Sau đó một đám hơn hai mươi con ong vò vẽ bay qua tới, cũng không làm bọn hắn chú ý.Nhưng giây tiếp theo, chân núi vang lên tiếng kêu thảm thiết của hai người.Gần như đã hấp dẫn tất cả mọi người thôn Kháo Sơn đi qua.Khương Cần và bà Hoa đang bước đi cũng dừng lại, Khương Cần nghe ra đó là giọng Hoa Hổ và Hoa Báo, lúc này bà ta mới nhớ tới hai người đêm qua không về nhà.Có chuyện gì vậy? Bà ta rất muốn đi nhìn xem.Nhưng chuyện bên Hoa Chiêu quan trọng hơn.Bà ta kéo bà Hoa tới trước cửa nhà Hoa Chiêu.Trong sân hương thơm đồ ăn bay bay, buổi sáng hôm nay ăn mì sợi.Nhưng Khương Cần ngửi thấy được mùi thơm của mỡ heo, mỡ heo xào hành lá, trứng gà xào tương, thơm đến nỗi Khương Cần cũng không để ý đến mặt mũi mà muốn đến ăn chực.“Tiểu Hoa à, bà nội ba tới thăm cháu.” Khương Cần đứng ở ngoài sân gọi.Bà ta liếc mấy người trong sân, có mấy người vệ sỹ cao lớn mạnh mẽ, cũng có mấy đứa nhóc nhà Hoa Chiêu.Nhìn mấy đứa nhóc xinh đẹp đáng yêu giống tiểu thiên sứ, trong lòng Khương Cần lại bắt đầu ghen ghét.Mấy đứa cháu trai của bà ra, đều bị dạy thành bạch nhãn lang, không thân với bà ta.Chờ về sau có tiền, bà ta sẽ cho con trai đổi vợ! Đổi đến khi có thể sinh ra cháu trai nhỏ tri kỷ mới thôi!Hoa Chiêu đi ra, nhìn bà Hoa một cái, cười nói: “Bà nội ba tới, mời vào.”Bà Hoa cúi đầu đi vào trong sân.Khương Cần cũng muốn đi theo.Hoa Chiêu ngăn bà ta lại.“Tôi chỉ mời bà nội ba vào, bà thì miễn đi.” Cô nói.“Dựa vào cái gì? Bà ấy là bà nội ba của cô, tôi chính là thím ba của cô, tôi, tôi không phải tới cọ cơm, tôi chính là...muốn cùng mẹ chồng thân thiết hơn một chút!” Khương Cần nói.Bà ta không nhìn chằm chằm, chỉ sợ bà Hoa lại nói lung tung.“Vậy các người về nhà mà thân thiết đi, tìm tôi làm gì?” Hoa Chiêu xoay người trở về.“Ai, cô!” Khương Cần muốn đi theo vào, Tiểu Thận Hành không biết từ nơi nào nhảy đến trước mặt bà ta, nhìn bà ta như hổ rình mồi.Khương Cần hoảng sợ, đột nhiên lui về sau.Bà ta hận không thể để hai chân cách xa mặt đất, miễn cho tên nhóc này dẫm!Ngày hôm qua bà ta đã thấy chân của chị dâu cả rất dọa người.Bà Hoa cũng đã vào sân, vẻ mặt đau khổ liếc nhìn Khương Cần một cái, lắc đầu, rồi xoay người đi theo Hoa Chiêu.Khương Cần không đuổi theo nữa.Bà ta cảm thấy bà Hoa sẽ làm theo lời bọn họ nói, bằng không Hoa Diệp sẽ phải chết.So với con nhà người khác, đương nhiên con nhà mình quan trọng nhất.Nhưng, chẳng may......Dưới chân núi, Hoa Đại Cẩu đột nhiên chạy đến.“Bà nội! Mau đi xem một chút đi, cha hổ và cha ba của cháu bị ong mật đốt chết!” Hoa Đại Cẩu hô.Tổ tiên người thôn Kháo Sơn đều từ bốn phương chạy nạn tới đây, khẩu ngữ và xưng hô rất loạn.Có người gọi bác cả là cha, bác hai bác ba cũng có người gọi là cha hai, cha ba.Nhưng Hoa Đại Cẩu không biết là bị ai dạy, luôn thích gọi Hoa Hổ là cha Hổ.Nghe luôn quái quái.Trước kia mỗi lần nghe thấy Khương Cần sẽ sửa một chút, bằng không Hoa Hổ lại mất hứng.Nhưng hiện tại bà ta không có tâm tình: “Mày nói gì? Bọn họ đã chết?”“Không chết.” Hoa Đại Cẩu lập tức nói.Khương Cần tức giận: “Vậy vừa rồi mày đánh rắm cái gì vậy!”“Nhưng người trong thôn đều nói còn không bằng đã chết đâu.”Hoa Đại Cẩu duỗi tay khoa tay múa chân một quả cầu lớn: “Của quý của bọn họ bị ong mật đốt, hiện tại lớn như vậy! So với đầu cháu còn lớn hơn, bà mau đi xem một chút đi, rất hay!”



Bạn cần đăng nhập để bình luận