Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1007: Sư Tỷ Được Giới Thiệu Từ Chối

Chương 1007: Sư Tỷ Được Giới Thiệu Từ Chối
Lộ Nguyên Lập, đệ tử chân truyền Đoạn Tình Nhai.
Sau trận chiến giữa các tông môn, hắn đi làm nội ứng Thiên Thanh Sơn, gần đây hoàn thành nhiệm vụ mới trở về.
Đối mặt với người cùng cấp, hắn có thể quan sát sát khí, nhạy cảm phát hiện ra nguy hiểm. Năng lực như vậy đã giúp hắn sống sót qua mấy lần.
Nhưng mà lúc quan sát Giang Hạo, hắn không có cảm giác nào, bình thản, tĩnh lặng. Mặc dù người như này cũng lợi hại, nhưng không đủ tạo thành nguy hiểm đối với hắn.
Nếu như muốn nói về đối phương, vậy chỉ có thể nói là có tài nhưng không gặp thời.
“Hắn đã đi sai cửa, nếu như thật sự không có hành động gì, hiện tại hắn không thể ngăn cản con đường của ta." Lộ Nguyên Lập thở dài một tiếng rồi quay đầu rời đi.
Hắn vốn cho rằng Thiên m Tông xuất hiện nhân vật lợi hại nào đó, đáng tiếc là hoàn toàn khác với tưởng tượng.
Ngược lại là Hàn Minh kia có chút nguy hiểm. Khí tức quanh người cực kì bất phàm, chỉ là không cùng một cảnh giới với hắn. Nhưng mà, cho dù là cùng một cảnh giới thì hắn cũng không sợ hãi.
Cường giả mới có thú vị.
Hắn chưa từng sợ thất bại, chỉ sợ nội tâm khiếp đảm.
Ninh Tuyên tiên tử cũng không thèm để ý, mặc cho đối phương tự tin.
Chỉ là…
Nàng nhìn về phía Giang Hạo.
Nàng từng tiếp xúc với người này lúc hắn nhỏ yếu, gần như là quan sát hắn phát triển, tốc độ nhanh chóng đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Nguyện Huyết Đạo…
Có lẽ thật sự là Nguyện Huyết Đạo, nhưng hắn không giống bình thường.
Hiện nay, nàng rất ít khi nhúng tay vào chuyện Linh Dược Viên.
Không chỉ là không cần thiết, phần lớn chính là người này vẫn luôn ở trong Linh Dược Viên không chịu đi ra.
"Hắn đúng là không thích hợp với Ma Môn."
Đối phương dường như không muốn tranh đoạt bất cứ thứ gì. Nhưng mà cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
---
Bên trong Linh Dược Viên, Giang Hạo xử lý linh dược, thuận tiện xem xét chuyện bản thân cần để ý phía sau.
Cho đến trước mắt, người Đọa Tiên tộc vẫn chưa tới tìm hắn, cũng không có dấu hiệu gì.
Thiên Cực Mộng Cảnh Châu còn không cần để ý.
Tứ đại dị thú thì càng không có tin gì.
Chuyện duy nhất cần nghĩ biện pháp chắc là trứng rồng, thế nhưng không vội.
Suy nghĩ cẩn thận thì cũng không có chuyện gì cần xử lý khẩn cấp.
Chỉ cần an tâm ứng đối thủ tịch dự tuyển là được.
Hắn đã đến bên phía Mục Khởi sư huynh, thuận tiện thực hiện Sơn Hải Ấn.
Sơn Hải Ấn hiện tại đã không giống như lúc trước nữa, lực trấn áp cực mạnh, nhất là nhằm vào thần hồn Thánh Chủ.
Nhưng mà hắn đã quan sát qua, trên người Diệu sư tỷ không có khí tức của thần hồn Thánh Chủ.
Vậy là ai đưa tới?
Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, nếu đã không phải Diệu sư tỷ thì những người khác cũng không có quan hệ gì với hắn cả.
Chạng vạng tối, Giang Hạo nhìn thấy trong sân của sư phụ có kiếm ý trùng thiên.
Vừa thuần túy lại to lớn.
Có sơn hà nặng nề, bàng bạc.
"Hàn sư đệ đúng là lợi hại, nhất là sau khi đi trên con đường kiếm tu." Giang Hạo nhìn rõ ràng.
Đây cũng không phải là kiếm tu bình thường.
Theo lý thuyết thì sư phụ sẽ không cách nào chỉ đạo.
Ít nhất là không thể thuần túy và mênh mông giống như vậy.
"Chắc là có liên quan tới Kiếm Đạo Tiên." Giang Hạo lập tức nghĩ tới việc sư phụ ở bên phía Kiếm Đạo Tiên hơn một năm, chắc là vì Hàn sư đệ.
Nghĩ tới đây, Giang Hạo có đôi lúc sẽ hồi tưởng, dường như chưa từng có người nào đối xử với hắn tốt như vậy.
Đương nhiên, hắn cũng không hâm mộ, cũng không thèm để ý.
Không có gì là không công bằng cả, người người đều có kỳ ngộ của mình.
Một người sao có thể chiếm hết chỗ tốt trên đời được.
"Là Hàn sư huynh xuất quan." Bên cạnh có một ít người hưng phấn nói.
Hàn Minh.
Là tồn tại chói mắt nhất Đoạn Tình Nhai, danh vọng cực cao.
Tư chất thủ tịch.
Mặc kệ là thực lực, công tích, hay là thân phận địa vị, đều là thứ mà những người khác không cách nào với tới.
Giang Hạo lắc đầu, tiếp tục quản lý linh dược.
Không biết cuộc sống an ổn này của hắn còn có thể qua bao lâu.
Có thể qua được ngày nào thì hay ngày đó.
Đầu tháng một.
Ngày sàng chọn đầu tiên đối với từng cảnh giới trong Đoạn Tình Nhai.
Hàn Minh ngồi dưới tàng cây, lau sạch kiếm trong tay.
Chuôi kiếm này chính là chuôi kiếm mua được từ chỗ Giang sư huynh, lợi hại hơn dự đoán của hắn rất nhiều lần.
Có thanh kiếm này, con đường của hắn sẽ càng thêm thông thuận, lĩnh ngộ cũng cực nhanh.
Cộng với sự chỉ đạo của sư phụ, hắn giống như đã mở ra một cánh cửa hoàn toàn mới. Mà hắn chính là thiên kiêu chi tử của cánh cửa này. Bước tiến của hắn sẽ nhanh hơn trước đó rất nhiều.
"Từ sự tôn kính đối với sư huynh, ta sẽ đánh bại hắn trong trận so tài."
Hàn Minh cảm giác bản thân đã Kim Đan hậu kỳ, lần này hắn có niềm tin tuyệt đối sẽ đánh bại được Giang sư huynh.
Không đến mấy năm nữa, hắn sẽ tiến vào viên mãn, sau đó bước vào Nguyên Thần, sẽ vượt xa sư huynh.
Đến lúc nhìn lại quá khứ hắn có lẽ sẽ cảm khái rằng, đã từng có một vị sư huynh để lại một dấu ấn trên con đường tu luyện của hắn. Nhưng cũng chỉ là một cái dấu ấn mà thôi.
"Hàn sư huynh, so tài sắp bắt đầu rồi, người cùng cấp sẽ tụ lại một chỗ. Đại khái cần khoảng ba ngày để chọn ra người mạnh nhất. Năm ngày sau, tông môn sẽ mở ra trận chiến đọ sức giữa những người mạnh nhất, chọn ra hai thủ tịch dự tuyển sau đó tiến hành phân phối tài nguyên." Một đệ tử Trúc Cơ đi tới, nói.
Hàn Minh thu hồi kiếm trong tay, toàn bộ như là danh kiếm sắp ra khỏi vỏ.
Năm ngày sau, chính là lúc hắn dương danh.
Đương nhiên, điều hắn mong đợi nhất vẫn là trận so tài với Giang sư huynh.
Hắn đã chờ đợi ngày này hai mươi năm rồi.
Sắp đạt được ước muốn.
Trận đầu là mười người hỗn chiến, chọn ra một người.
Ngày mai chọn ra tám người.
Ngày cuối cùng, ba trận quyết định người đứng đầu.
Hàn Minh quan sát đám người, không để ý tới mấy chuyện khác.
Kim Đan hỗn chiến.
Những người khác có chút lo lắng, một người khống chế không tốt thì sẽ có thể xảy ra vấn đề.
Nhưng mà Hàn Minh cũng không thèm để ý.
Không ai là đối thủ của hắn cả.
Một bên khác, Giang Hạo nhìn bốn Kim Đan viên mãn xung quanh mình.
Chỗ của hắn là hỗn chiến năm người.
Xem ra số lượng Kim Đan viên mãn cũng không phải là rất nhiều.
Hoặc là có một số người đang cố gắng tấn thăng.
Lúc bốn đồng môn kia nhìn về phía hắn, bên trong đôi mắt đều mang theo một chút khinh thường.
"Nguyện Huyết Đạo mà cũng tới, nhìn dáng vẻ của ngươi, là tới củng cố tu vi sao? Nghe nói tuổi thọ của Nguyện Huyết Đạo rất ngắn, ngươi có thể sống được bao lâu đâu?" Một vị tráng hán hỏi.
Giang Hạo chỉ thi lễ, sau đó nói: "Sư huynh, đắc tội."
"Đắc tội?" Tráng hán cười lạnh nói: "Chỉ dựa vào ngươi?"
Trong nháy mắt, tráng hán bộc phát lực lượng cường đại, công kích qua.
Giang Hạo cầm Bán Nguyệt số năm trong tay, toàn lực phản kích.
Oanh!
Ầm ầm!
Tốc độ của hai người cực nhanh, một chiêu một thức, có đến có về.
Thân ảnh di chuyển nhanh chóng, có thuật pháp chảy ngang, đánh nát lôi đài dưới chân.
Tráng hán bạo phát lực lượng công kích, nhưng mà có một khe hở trong đó.
Vào lúc khe hở xuất hiện, Bán Nguyệt đã nằm trên bờ vai của hắn.
"Sư huynh, đã nhường rồi."
Tráng hán kinh hãi không thôi, nhưng cuối cùng vẫn phải đi xuống lôi đài.
Hồi lâu sau.
Giang Hạo cũng đi xuống lôi đài, hắn đã được vào vòng trong.
"Tiên tử thấy không? Đây chính là sư đệ của ta, ta nói đúng không? Ung dung không vội, tự tin lạnh nhạt, phất tay thôi đều có phong phạm của cường giả." Diệu Thính Liên nói với một tiên tử lãnh đạm ở bên cạnh.
Nhưng mà đối phương lại lắc lắc đầu:
"Trong mắt không có ánh sáng tiến về phía trước, ta thích cường giả được ngưỡng mộ chứ không phải là ẩn giả không có tiếng tăm gì."
Diệu Thính Liên thở dài một tiếng, chuyện này thì nàng không có biện pháp.
Tính cách của sư đệ chính là ẩn giả.
Muốn hắn trở thành cường giả chói mắt căn bản là chuyện không có khả năng.
Nếu không, hắn cứ ở mãi trong Linh Dược Viên làm gì?
Làm ruộng sao?
Chính là vì ngày tháng bình an.
"Đa tạ sư muội, hắn quả thật không tệ, chỉ là không phải là người mà ta muốn." Tiên tử lãnh đạm khách sáo nói.
Diệu Thính Liên gật đầu rồi đưa tiễn đối phương.
"Lại thất bại?" Mục Khởi đi tới.
"Đừng bảo là lại, đây là người đầu tiên từ chối công khai." Diệu Thính Liên quật cường nói.
"Sư đệ càng ngày càng mạnh, ánh mắt của người mà ngươi giới thiệu cũng sẽ càng ngày càng cao." Mục Khởi nói.
"Hắn có thể tấn thăng nhanh thế nào? Ta sắp Nguyên Thần, hắn còn phải mất bao năm nữa mới tới được Nguyên Thần? Đủ cho ta tìm." Diệu Thính Liên tự tin nói
Mục Khởi lắc đầu, cũng không thèm để ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận