Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 406: Không Hăng Hái

Chương 406: Không Hăng Hái
Chương 406: Không Hăng Hái
Trước khi danh sách được thông báo, Giang Hạo vốn muốn để con thỏ mang theo Sở Xuyên đi tới phía Đông.
Nhưng mà làm như này quá nguy hiểm.
Cho nên hắn muốn để Tiểu Li đi tìm sư phụ, thỉnh cầu đi Minh Nguyệt Tông.
Sau đó mang theo Sở Xuyên.
Tiểu Li không phải đệ tử bình thường, mà là chân truyền tiếp theo.
Ngay từ đầu hắn dự định chờ Tiểu Li tấn thăng Trúc Cơ, sau đó mới thực hành.
Không nghĩ tới danh sách lại có nhanh như vậy .
Đồng thời hắn cũng ở trong đó.
Tiểu Li đi là chuyện tốt, nhưng hắn tuyệt đối không thể đi ra ngoài.
Hắn hiện tại ít nhất là đang ở trong mắt của "Tinh ".
Đi Minh Nguyệt Tông chính là tự chui đầu vào lưới.
Hơn nữa hành động tiếp theo sẽ bị hạn chế cực lớn.
Không nhắc đến mấy chuyện này, một khi có chút công lao nào đó trong chuyến đi này, sau này muốn có tên trong danh sách của Chấp Pháp Đường sẽ vô cùng khó khăn.
Hắn đã biết được mấy nằm vùng, có thể giữ lại để lợi dụng.
Không cần thiết phải khiến bọn hắn bị bại lộ.
Cho nên Tiểu Li có thể đi đã đủ rồi, mà Sở Xuyên là bản thân hắn muốn đi, dù không đi cùng tông môn thì cũng có thể tự mình đi qua.
Dự tính xấu nhất chính là để con thỏ mang theo hắn.
Cho đủ linh thạch cùng với pháp bảo, dùng bản tính của con thỏ thì khả năng an toàn đến nơi là rất cao.
Hiện tại đúng là đã bớt đi không ít phiền toái, nhưng mà vẫn nên cho mấy người con một ít linh thạch, để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn.
Còn có phù lục nữa.
Đi phía Đông, những thứ này rất khó có ích, mang theo luôn là tốt.
Sau khi dạy cách dùng Tử Hoàn, Giang Hạo liền bảo bọn hắn tự chơi.
Chỉ là trước khi đi hắn vẫn dặn dò một câu, nhất định phải sử dụng lúc ở ngoài Minh Nguyệt Tông.
Nếu thực sự không có cơ hội thì mới có thể sử dụng ở bên trong Minh Nguyệt Tông.
Bên ngoài sẽ tương đối an toàn hơn một chút.
Bên trong Minh Nguyệt Tông quá nguy hiểm.
Dù sao đây cũng là Tiên tông chân chính, ai mà biết được bên trong có cường giả thị sát thường xuyên hay không.
Không cẩn thận bị phát hiện, ngay cả cơ hội chạy trốn đều không có.
"Sư đệ sao lại không đi?" Bên trong Linh Dược Viên, Diệu Thính Liên tò mò hỏi.
"Chuyện của Linh Dược Viên tương đối nhiều." Giang Hạo bất đắc dĩ nói.
"Chỉ có một số việc ngoại môn, nhưng mà ta không rảnh giúp các ngươi, nhiệm vụ tông môn để cho ta truy xét Thiên Thánh Giáo. Bọn hắn không biết ta trước kia làm gì sao?" Diệu Thính Liên tức giận nói.
“Có lẽ vì biết, cho nên mới để ngươi đi?” Giang Hạo nghĩ thầm nhưng không có mở miệng.
"Không nói, ta đi Chấp Pháp Phong đòi người." Diệu Thính Liên nói xong liền xoay người rời đi.
Nhìn thân ảnh của vị sư tỷ này biến mất, Giang Hạo quyết định đi tới ngoại môn.
Cần phải mau chóng đi xem linh dược khô héo là đã xảy ra chuyện gì.
Hắn một đường đi vào ngoại môn.
Phát hiện rất nhiều người đang thảo luận chuyện đi tới Minh Nguyệt Tông, dường như đều vô cùng hâm mộ những người có thể đến Tiên tông.
Càng hâm mộ những người có thực lực được đi.
Thậm chí cảm thấy sau khi mình tấn thăng nội môn, lần sau sẽ có cơ hội đi.
Giang Hạo chỉ lắng nghe, cũng không cảm thấy hài hước.
Kỳ ngộ của con người có đôi khi chính là không thể tưởng tượng nổi như thế, nhưng hễ tiến lên một bước, đều có thể gặp được cơ hội thay đổi cả đời.
Hoặc là phóng lên tận trời, hoặc là rơi xuống vực sâu.
Đi Minh Nguyệt Tông cũng là như thế đối với hắn.
Mà hắn lựa chọn đứng yên tại chỗ.
Hắn, không cần quá nhiều kỳ ngộ.
Đi vào Linh Dược Viên ngoại môn, đập vào mắt là tu sĩ Trúc Cơ và Luyện Khí.
Có đôi khi Giang Hạo sẽ nghĩ, một tu sĩ Luyện Thần tại sao ngày ngày đều phải trộn lẫn cùng một chỗ với bọn hắn.
Luyện Thần là cảnh giới gì?
Thủ tịch thứ mười mới Nguyên Thần viên mãn.
Thực lực cùng với điều kiện của mình có thể truy đuổi thủ tịch thứ chín.
Loại suy nghĩ này chính là tai hại của việc cảnh giới tăng lên.
Tâm cảnh không ổn định.
Khinh thị bất cứ người nào, cũng có thể nếm phải quả đắng.
Những người khác bởi vì khinh thị hắn, cho nên bị hắn đánh lén.
Bây giờ nếu như hắn cũng như thế, sẽ có khả năng theo gót người khác.
Giang Hạo loại bỏ suy nghĩ dư thừa, đi đến Linh Dược Viên của Đoạn Tình Nhai.
Bây giờ nơi này trồng một lượng lớn linh dược.
Linh khí nồng nặc hơn rất nhiều, thế nhưng đất đai vẫn còn có chút khiếm khuyết.
Cần bồi dưỡng trong thời gian dài.
"Sư huynh." Một đệ tử ngoại môn của Đoạn Tình Nhai cung kính nói.
Giang Hạo gật đầu, đơn giản nhìn xuống, phát hiện phần lớn linh dược khô héo là của mình.
Kiểm tra một chút, phát hiện chỉ là vấn đề cơ bản nhất.
Chất dinh dưỡng của đất đai không đủ, linh khí xung quanh không đủ.
Một bình linh dịch liền có thể giải quyết vấn đề.
Thế nhưng nhiều linh dược như vậy, một gốc một bình, hao phí lớn biết bao.
Sau khi do dự một chút, Giang Hạo nói khẽ:
"Vùi tất cả linh dược sắp khô héo vào trong linh điền, xem như chất dinh dưỡng."
Lời này khiến người khác hơi kinh ngạc, nhưng mà vẫn nghe theo Giang Hạo.
Nhìn từng cây linh dược của mình bị chôn, Giang Hạo cảm thấy một đống linh thạch đang rời hắn mà đi.
Nhưng mà đây là chuyện không còn cách nào.
Đất đai nơi này không cung cấp nổi nhiều linh dược như vậy, hi sinh linh dược sắp khô héo, khiến cho những cây khác có thể kiên trì sống sót, là chuyện tất nhiên.
Nếu không quyết đoán, sẽ chỉ tổn thất càng nhiều.
Không ít người hiểu đạo lý này, thế nhưng không có mấy người dám đưa ra quyết định này.
Trình Sầu không dám, những người trông coi khác cũng không dám.
Giang Hạo dám, không chỉ là không sợ sư huynh sư tỷ chất vấn, phần nhiều hơn chính là vì có không ít là của hắn.
Bên trong quá trình, Giang Hạo lại hỏi một vài vấn đề, chủ yếu là hỏi có người tới gây chuyện với bọn hắn hay không.
Nhận được được đáp án là không có.
Người phụ trách của Chúc Hỏa Đan Đình vẫn còn tương đối chiếu cố đối với bọn hắn.
Giang Hạo nhìn xuống, vẫn là vị sư huynh trước đó, xem ra hắn ít nhiều cũng có chút năng lực.
Đến nay hắn đều là người chịu trách nhiệm.
Nhìn bọn hắn dùng thủ pháp đặc biệt chôn linh dược xuống, Giang Hạo cũng cáo từ rời đi.
Trên đường đi, hắn dùng tu vi Luyện Thần, bắt được một chút thanh âm.
"Đây là người Đoạn Tình Nhai tu luyện Nguyện Huyết Đạo sao? Hắn đối xử với người khác tốt, có phải đều vì máu của bọn hắn hay không?"
"Có lẽ vậy, nhưng mà nghe nói Nguyện Huyết Đạo cực kỳ máu me,l. Ta lúc đầu may mắn đọc qua một chút nội dung, giới thiệu vắn tắt đã là cực kỳ tàn ác rồi. Vị sư huynh này thoạt nhìn ôn hòa chính phái, không nghĩ tới sau lưng lại tàn nhẫn như vậy."
"Trong tông môn thấy sư huynh ôn tồn lễ độ, vẫn nên cẩn thận nhiều hơn."
"Ngẫm lại cũng đúng, loại người này không hiếm thấy ở trong tông môn chúng ta, chỉ là lần đầu tiên biết đến cảm thấy có chút chấn động, lúc trước ta cũng cho rằng hắn là một người tương đối chính phái. Ta còn vô cùng hâm mộ một số sư huynh sư đệ làm việc dưới tay hắn, bây giờ… đúng là bên vui vì mình không phải."
Giang Hạo không thèm để ý tới những lời nói này, dù sao cũng là thật sự phát hiện được .
Như thế cứ cõng cái nồi này đi.
Hơn nữa một khi chuyện Nguyện Huyết Đạo được chứng thực thì không có gì là không tốt cả.
Lúc trước chính là bởi vì mình là người tốt, cho nên bị người các phương lợi dụng.
Vân Nhược sư tỷ là thế, mấy người Bách Cốt Lâm cũng là như thế.
Bây giờ bọn hắn nên cân nhắc một chút.
Còn về thanh danh…
Trăm năm về sau, ngàn năm về sau, vạn năm về sau.
Lại có thể như thế nào đây?
Chỉ cần mình có thể sống sót, tất cả đều là mây khói quá khứ.
Ngày kế tiếp.
Quản lý xong linh dược.
Giang Hạo liền đi bày quầy bán hàng bán phù lục.
Mấy người con thỏ sắp ra ngoài, mình cần chuẩn bị chút gì đó, rất cần linh thạch.
Vừa bày quầy bán hàng không bao lâu, một vị sư huynh Kim Đan trung kỳ liền đứng ở trước mặt hắn.
"Chậc, mới có năm không thấy mà đã Trúc Cơ viên mãn, vậy ngươi có phải là đã có thể vẽ phù Kim Đan rồi hay không?" Đoàn Quan cười lạnh nói.
Giang Hạo nhìn lên vị sư huynh trước mắt, thấp giọng nói:
"Sư huynh nói đùa, còn chưa biết."
Đúng thật là vẫn chưa vẽ.
"Này cũng không biết? Uổng cho ngươi là Trúc Cơ viên mãn, không biết cầu phát triển một chút nào." Đoàn Quan tiếp tục trào phúng:
"Ngự Lực Phù không phải là vẫn còn chưa học được đó chứ?"
"Đã học xong." Giang Hạo đáp.
"Học xong? Vậy tại sao ngươi không bán? Ai mà không biết khoác lác chứ ai? Ta còn nói ta cũng biết đây." Đoàn Quan hừ lạnh một tiếng:
"Thái độ của ngươi như vậy, quả thực là lãng phí thiên phú chế phù."
Nói xong, hắn đặt ba ngàn linh thạch xuống rồi lấy đi tất cả phù lục của Giang Hạo.
Giang Hạo nhìn mà có chút kinh ngạc.
Ba ngàn, sư huynh này đúng là rất có tiền?
Hắn không phải cũng là Luyện Đan Sư đó chứ?
Thật ra hắn có không ít Ngự Lực Phù, chỉ là muốn để cho vị sư huynh này trào phúng mà thôi.
Như thế đối phương sẽ mua hết phần lớn số phù.
Nếu như không mua, lần sau hắn sẽ lấy Ngự Lực Phù ra, ăn đối phương một chút.
Không nghĩ đến, đối phương lại trực tiếp hỏi phù lục Kim Đan.
Hắn còn chưa mua tài liệu để chế phù nữa.
Đúng là không biết nên nói gì.
Nhưng mà lần này đối phương vẫn mua hết toàn bộ, đúng là khiến cho người ta bất ngờ.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận