Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 427: Cười Chết Ta Rồi

Chương 427: Cười Chết Ta Rồi
Chương 427: Cười Chết Ta Rồi
Tiến vào Minh Nguyệt Tông.
Giang Hạo cảm thấy có chút kỳ quái.
Người của Minh Nguyệt Tông thật sự mạnh như thế ư?
Giữ cửa mà mạnh thành dạng này, luôn cảm thấy người đứng đầu một phái bình thường đều không nhất định là đối thủ của hai vị kia
Minh Nguyệt tông như thế, Hạo Thiên Tông chắc là cũng gần như vậy, khó trách sư phụ của Thượng An ngay cả cửa lớn đều không thể vào được.
Lúc này trời đã hơi sáng.
Giang Hạo nhìn xem bên trong Minh Nguyệt Tông, đạo uẩn vờn quanh, Tiên Hạc xoay quanh không trung.
Linh khí nồng đậm vượt xa Thiên Âm Tông.
Trước đó hắn cảm thấy Thiên Âm rất khá, nhưng so với nơi này, có vẻ hơi nghèo kiết hủ lậu.
Thiên Âm Tông căn bản là không thể nào so sánh được với nội tình của Minh Nguyệt Tông.
Tại chỗ của bọn hắn, không thấy nhiều đệ tử Luyện Thần, nhưng tại nơi này đệ tử Phản Hư có lẽ đều vô cùng phổ biến.
"Nơi này quả thật có chút không tầm thường." Hồng Vũ Diệp lườm Giang Hạo một cái, nói:
"Ngươi lấy ngọc bội kia ở đâu ra?"
"Một vị tiền bối tặng, chính là người say rượu trên Tinh Hà trước đó." Giang Hạo đáp.
"Vậy ngươi không thuận thế ở lại chỗ này sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Giang Hạo lắc đầu.
Bản thân mình được coi trọng, phần lớn là do bài thơ kia.
Nguyên nhân chân chính là có Hồng Vũ Diệp ở bên cạnh.
Làm cho đối phương coi trọng mấy phần, như thế bọn hắn mới có thể trao đổi bình đẳng với hắn.
Cho nên, nếu muốn dùng ngọc bội này để ở lại Minh Nguyệt tông thì Hồng Vũ Diệp không thể rời đi.
Mà hắn lại không thể rời khỏi Hồng Vũ Diệp, dù đi đâu cũng không khác nhau là bao.
Hơn nữa làm thế sẽ đắc tội Thiên Âm Tông, dù cho đi tới đông hay tây thì bọn hắn cũng sẽ giết tới.
Được không bù mất.
Qua một lúc sau, bọn hắn nghe thấy tiếng đọc sách.
Giang Hạo nhìn qua, phát hiện tại vị trí cách nơi này khá xa có thư sinh đang đọc sách vào sáng sớm.
Trên người bọn họ có chính khí.
"Đúng là không thể chịu nổi mất thư sinh này nữa, ngày ngày chỉ biết ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của chúng ta. Bọn hắn không thể đi đến chỗ xa hơn một chút để đọc sao?" Giọng nói của một vị tiên tử đột nhiên truyền đến.
Giang Hạo tò mò tới gần phía bên kia.
Hồng Vũ Diệp đi theo, dường như cũng muốn nhìn những thư sinh kia một chút.
Chỉ là càng đến gần, càng cảm thấy ghét bỏ người ta.
"Lại tới, lại tới, càng ngày càng lớn tiếng, sợ người khác không biết bọn hắn đang đọc sách vào sáng sớm vậy." Một thanh niên thở dài, nói:
"Mỗi ngày ta đều phải dậy vào lúc, nghe bọn hắn đọc sách. Ban đầu đúng là có chút ly kỳ, bây giờ thì rất ồn ào."
"Ta đã phản ánh với người của Minh Nguyệt Tông, thế nhưng bọn hắn hình như không có trả lời." Một vị tiên tử bất đắc dĩ nói.
"Tại sao lại không dùng trận pháp cách âm?" Giang Hạo hỏi.
"Không có cách nào khác, chính khí hạo nhiên quá mạnh, trận pháp bình thường căn bản vô dụng, hơn nữa ảnh hưởng của chuyện này cũng không lớn, không ai muốn tốn quá nhiều sức để bày trận. Nhưng mà đúng là vô cùng phiền phức, có vài người đã bắt đầu mắng chửi, thế nhưng những thư sinh này đều không nói tiếng nào." Thanh niên oán trách trả lời Giang Hạo.
"Thì ra là thế." Giang Hạo gật đầu.
Vậy đúng là không có biện pháp gì.
"Vậy tại sao lại không chuyển sang nơi khác?" Hắn hỏi.
"Ai chuyển? Bọn hắn hay là chúng ta?" Một vị tiên tử Nguyên Thần hỏi.
"Bọn hắn không chuyển, tại sao chúng ta phải đi? Bọn hắn có thể đọc sách, chúng ta có thể nói bọn hắn, xem ai chịu không được." Có người tức giận nói.
"Vậy sao? Xem ra oán khí của các ngươi đối với thư sinh của Thiên Văn Thư viện không nhỏ, nhưng mà hạo nhiên chính khí có thể gột rửa tà khí thiên địa. Nếu như dùng tâm nghe, vẫn là có chỗ tốt." Lúc này, một người trung niên đi tới.
Hắn chính là tiền bối của thư viện Thiên Văn, Thường Tự Tại, bởi vì nghe thấy có người oán khí không nhỏ, cho nên tới xem một chút.
Muốn nhìn xem có thể thuyết phục những người này hay không.
"Nói thì là như vậy, nhưng mà lần thứ nhất đã gột rửa xong, phía sau còn gột rửa cái gì nữa? Đó không phải là tìm phiền toái cho mình sao?" Có người đứng ra phản bác.
"An tâm lắng nghe, có thể hiểu rõ sách thánh hiền, cùng với tâm cảm ngộ thánh hiền." Thường Tự Tại phản bác lần nữa.
"Đó là thư sinh của thư viện, bốn phía thiên hạ cũng không phải là Thiên Văn thư viện. Cái gì mà tâm thánh hiền, có vài người chỉ có thể là Ma môn. Đây không phải là tự tìm đường chết sao?" Một vị tiên tử tức giận nói.
"Lão đạo, ngươi thật sự đúng là càng sống càng đi lùi, đạo thiên hạ cũng không chỉ có một Thiên Văn Thư viện. Mỗi người đều có con đường thuộc về mình, lý niệm của riêng mình. Nếu như Thiên Văn Thư viện bởi vì mình mạnh liền cho rằng mình đúng, vậy ngươi xem Hạo Thiên Tông là gì đây?" Một nam tử chất vấn.
Thường Tự Tại đứng tại chỗ, sau đó mỉm cười, phát hiện đúng là như thế.
Giang Hạo chỉ đứng lắng nghe, không có tham dự vào cuộc tranh luận.
Loại chuyện này không có gì hay để phân đúng sai cả.
Dù sao cũng không ai có khả năng phân ra.
Có người cho rằng đọc sách vào sáng sớm là chuyện bình thường, dù sao thiên hạ rộng lớn, trăm hoa đua nở, một nhà sao có thể độc đại?
"Vị đạo hữu này cũng cảm thấy đọc sách vào sáng sớm là quá đáng sao?" Thường Tự Tại hỏi Giang Hạo.
"Không có." Giang Hạo lắc đầu nhìn về phía thư sinh của thư viện Thiên Văn.
Tiếng đọc sách lanh lảnh khiến cho hắn nhớ ra cái gì đó.
Thường Tự Tại nghe vậy thì vui vẻ, cuối cùng cũng có người không nói xấu bọn họ.
Mà mấy người kia liền cảm thấy không phục, bọn hắn chất vấn: "Tại sao? Bởi vì ngươi cũng là người của Thiên Văn Thư viện? Hay là cũng như bọn hắn?"
Nhìn những người này chất vấn, Giang Hạo nhìn bọn hắn, chỉ chỉ bầu trời hơi sáng, nhẹ giọng nói:
"Canh ba lên đèn canh năm gà gáy, chính là lúc nam nhi đọc sách."
Thường Tự Tại vốn chỉ muốn nghe lý do đột nhiên sững sờ tại chỗ.
Trong miệng vẫn luôn lặp lại câu nói kia của Giang Hạo.
"Canh ba lên đèn canh năm gà gáy, chính là lúc nam nhi đọc sách."
"Hay, hay, quá thay."
Sau khi tỉnh lại, hắn lập tức muốn thỉnh giáo Giang Hạo vế sau của câu thơ này.
Nhưng mà ngẩng đầu nhìn lên lại không thấy đạo thân ảnh kia.
Người đâu?
Hắn nhìn bốn phía, vẫn không nhìn thấy đạo thân ảnh kia.
Không có?
Đi đâu rồi?
Hắn vừa rồi bị chấn động, lại bỏ lỡ mất cơ hội kết giao.
"Các ngươi thấy người kia đi đâu không?" Thường Tự Tại hỏi thăm người bên cạnh.
Nhưng mà bọn hắn hình như cũng bị câu thơ này làm cho kinh ngạc.
Bọn hắn đều không nhìn thấy Giang Hạo đi về phía nào.
Thường Tự Tại tức đến nổ phổi, chỉ đành rời đi.
Hắn cần phải đi tìm người này.
Mà hai người Vạn Hưu đi dạo khắp nơi vừa lúc đi đến nơi này.
Bọn hắn cũng nghe nói có người mắng Thiên Văn Thư Viện, cho nên tới tham gia náo nhiệt.
"Đợi chút nữa ta mắng, ngươi ném mấy linh thạch rồi lớn tiếng khen hay. Người khác nhất định học theo ngươi, kiếm lời linh thạch, mời ngươi uống rượu." Vạn Hưu nói.
"Ngươi thật không biết xấu hổ." Tư Trình lộ ra ánh mắt khinh bỉ, sau đó nói:
"Trừ khi đêm nay uống Hoa Thanh Nguyệt."
"Hoa Tửu đều được." Vạn Hưu cười nói.
Hai người nghe thấy tiếng đọc sách, nhanh chóng đi vào đám người, phát hiện những người này hình như không phải đang mắng người.
Bầu không khí không đúng cho lắm.
Vạn Hưu lập tức tìm người hỏi một câu.
"Tức giận? Không, ta không còn tức giận?"
"Tại sao?"
"Bởi vì: Canh ba lên đèn canh năm gà gáy, chính là lúc nam nhi đọc sách."
Nói xong, hắn lấy một quyển sách ra, dự định cảm thụ bầu không khí này một chút.
Vạn Hưu kinh ngạc: "Đây là thơ ngươi làm?"
"Không phải, là của một người không quen biết, không biết đã đi đâu." Người thanh niên kia nói.
Sau đó, Vạn Hưu hỏi thăm dáng vẻ của đối phương.
Bình thường không có gì lạ, đi cùng là một nữ tử bình thường không có gì lạ.
Trúc Cơ hậu kỳ và Trúc Cơ viên mãn.
Vạn Hưu ngẩn người.
Mà Tư Trình lại đột nhiên cười ha ha:
"Ngươi lại bị lừa, hắn nói hắn đã còn không nhớ rõ, hiện tại đảo mắt lại tới một câu. Đó chính là đang lừa dối ngươi, ha ha ha ha! Cười chết ta rồi."
Tư Trình ôm bụng cười.
Vạn Hưu nhìn bốn phía, khi nhìn thấy có một cái hồ lớn liền lập tức đá người xuống.
Bịch một tiếng, Tư Trình bắt đầu cầu cứu.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận