Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1038: Hiểu Lầm Sư Huynh

Chương 1038: Hiểu Lầm Sư Huynh
Trong bóng đêm, Giang Hạo cảm giác con đường phía trước rất gian khổ.
Dù bản thân hắn có rất nhiều bảo vật, tâm trí cũng có chút kiên định.
Nhưng bước đi trong hắc ám như này vẫn liên tục gặp phải khó khăn.
Không chỉ như thế, chỉ cần hơi không cẩn thận thì sẽ bị lạc ở trong đó, hoàn toàn lâm vào trạng thái ngơ ngơ ngác ngác.
Trong lúc nhất thời, hắn hơi nghi hoặc một chút, chẳng lẽ chỉ có ngơ ngơ ngác ngác mới có thể tiến vào thế giới mới sao?
Mộng Cảnh Châu, có lẽ chính là cần ngơ ngơ ngác ngác đi.
Không biết năm đó Nhân Hoàng đã từng đi vào hay chưa.
Lúc này, bước chân của Giang Hạo càng ngày càng nặng nề, cảm giác bản thân dù sao cũng có cực hạn.
Vào lúc hắn muốn dừng lại thì đột nhiên nhận ra biến hóa phía sau, một vệt ánh sáng chiếu tới từ trên cao.
Nó soi sáng vị trí hắn đứng, cũng chiếu sáng con đường phía trước. Cũng chính vào lúc này, hắn mới phát hiện thì ra mình đã đi rất xa, đã đi tới giữa cầu thang.
Mặt khác, xung quanh thế mà lại có nhiều tượng đá Chân Long như vậy, uy áp kinh khủng tản ra từ trên thân chúng. Giống như chỉ cần tới gần thì sẽ có tai hoạ ngập đầu.
Nhưng mà, nhìn ánh sáng chiếu đến khiến hắn có một loại cảm giác quen thuộc.
Một lát sau, hắn liền nghĩ đến cái gì.
Thiên Nguyên Tố Thần Kính.
May mà không có cảm giác bị nhìn trộm bí mật.
Ngay sau đó là một giọng nói truyền đến, là Bạch Trưởng lão.
Nghe được giọng nói, trong lòng Giang Hạo nhẹ nhàng thở ra.
Hình như chỉ là đến trợ giúp bản thân đi về phía trước.
Bất kể như thế nào, tình huống hiện tại đang có lợi đối với mình.
Sau đó, Giang Hạo tiếp tục hướng về phía trước.
Phía trên là một màn đen kịt, cũng không biết phần cuối ở đâu.
Giang Hạo đi không nhanh, xung quanh kèm theo áp lực quá lớn.
Bước đi liên tục rất khó khăn.
Nhưng hắn không dám chần chờ, lại không dám nghỉ ngơi.
Thiên Nguyên Tố Thần Kính nhất định không cách nào duy trì trong thời gian dài. Hiện tại, hắn phải đi lên với tốc độ nhanh nhất, đi xem biện pháp áp chế Thiên Cực Mộng Cảnh Châu.
---
Bên ngoài Nhân Hoàng Điện.
Bích Trúc nhìn Cửu Khúc Hoàng Hà, cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Nàng lại ra ngoài rồi.
Chủ yếu là trước đó Nhân Hoàng Điện chấn động một cái.
Nói rõ mọi chuyện đã bắt đầu. Cho nên, nàng không thể không ra.
Bởi vì không biết phải mất bao lâu để phát lực, cần chuẩn bị thật đầy đủ.
Tư Trình uống rượu, quan sát nước sông bị tinh quang bao trùm, nói:
"Nhân Hoàng Điện đã được tu bổ khá ổn, không biết đối phương có thể dùng đến hay không. Lại có người có thể dẫn động Nhân Hoàng Điện, thật sự là khó lường."
"Đúng vậy, chưa từng nghe nói trên đời này có ai có loại năng lực này." Vạn Hưu nói theo.
Bọn hắn không có ý định truy đến cùng việc này.
Bọn hắn nhìn về phía Bích Trúc, cảm thấy rất là tò mò:
"Tiên tử trước đó có phải là bị lực lượng của người nào đó bao trùm hay không?"
Bích Trúc nhìn hai người, uể oải nói:
"Đúng vậy, bị một vị cường giả để mắt tới, đời này cũng không biết có cơ hội thoát khỏi hay không.”
Hiện tại đã là đầu tháng năm, mấy ngày trước Cố Trường Sinh đã tới.
Vào lúc nàng nói Thiên Cực Mộng Cảnh Châu sắp bộc phát, đối phương liền đi.
Cũng không quay đầu lại, không có một chút lưu luyến nào.
Hắn giống như đã cắt đứt ý nghĩ muốn trở về.
Thì ra, muốn ngăn cản dạng người như này trở về, không nhất định phải tới đọ sức, chỉ cần nói cho hắn biết có hạt châu nào đó sắp bộc phát là đủ.
Quá đắng.
Ngăn cản được Cố Trường Sinh, sao hạt châu lại bạo phát.
"Không có việc gì, đây là phúc khí của ngươi. "Tư Trình vừa cười vừa nói.
"Ta vô phúc tiêu thụ." Bích Trúc uể oải mở miệng.
Xảo Di đứng ở một bên, hoàn toàn không rõ tại sao lại thủ ở chỗ này.
Đây chính là chênh lệch giữa Kim Đan và Nguyên Thần.
Cách xa vạn dặm.
---
Mà ở trong một thành thị khác, một nam tử trung niên đứng ở trên không, nhìn về phương xa, như đang đợi cái gì.
"Pháo hoa?" Hắn vô cùng tò mò:
"Người kia thật sự có biện pháp để cho các thành lớn của Nam Bộ bắn pháo hoa sao? Thủ đoạn nhìn như bình thường, nhưng thực ra có năng lực thẩm thấu toàn bộ Nam Bộ."
Hắn thở dài một tiếng rồi nhắm đôi mắt lại.
Thiên Cực Mộng Cảnh Châu bộc phát, đây là chuyện hắn không ngờ tới.
Nhưng đã tới rồi, liền không thể đi.
"Vốn muốn đi xem vùng đất Thượng An thành tiên, nào nghĩ đến Nam Bộ lại nhiều tai nạn."
"Vô số năm trước đều không xảy ra vấn đề gì, nhưng trong vài chục năm gần đây lại liên tục xảy ra ba vấn đề."
"Thật sự là kỳ quái."
Bất kể nghĩ như thế nào, hắn cũng không thể nghĩ rõ ràng.
Thiên Cực Ách Vận Châu, Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu, Thiên Cực Mộng Cảnh Châu, ba hung vật có thể hủy diệt vạn vật sinh linh này lại lần lượt bộc phát trong vòng hai mươi năm ngắn ngủi.
Đúng là không thể tin nổi.
---
Một bên khác.
Hiên Viên Thái cuối cùng cũng biết được vấn đề.
Hồ nước bên ngoài Thiên m Tông.
Trực giác nói cho hắn biết, tất cả vấn đề đều ở nơi đó.
Cho nên hắn một mình ra ngoài, muốn đi xem tình huống bên kia.
"Sư huynh, như này có phải là quá nguy hiểm rồi hay không?" Hiên Viên Hòa có chút lo lắng.
"Cứ ở mãi trong tông môn, không nhất định là có lợi cho sự phát triển của ta." Hiên Viên Thái nói.
Lúc này, một con rồng nhỏ màu xanh đang quay xung quanh.
Khí tức Đăng Tiên khuếch tán bốn phía.
Trời sinh đã gần tiên.
"Vậy ngươi mang theo tiểu long đi, bọn hắn sắp điên rồi." Hiên Viên Hòa thở dài nói.
Thanh Long ghé vào và trốn ở trên đầu Hiên Viên Hòa, dáng vẻ lười biếng, không hề để tâm.
"Không ngại, bọn hắn đã đi theo ở phía sau." Hiên Viên Thái nói.
Hiên Viên Hòa nhìn về sau một chút, không có bất kỳ phát hiện nào.
Nhưng mà lời sư huynh nói chắc là thật.
Bởi vì có rồng trợ giúp, bọn hắn chỉ mất mấy ngày đã đi tới gần hồ nước.
Trong lúc nhất thời, loại áp lực không gì sánh kịp kia khiến cho Hiên Viên Thái rung động.
Thân là Đại Địa Hoàng Giả, hắn hiểu rõ nơi này nguy hiểm cỡ nào hơn so với ai khác đều.
Hắn chưa từng do dự, lập tức mang người lui về sau.
Nơi này rất nguy hiểm.
Nguy hiểm trước nay chưa từng có.
Nước hồ giống như đang lăn lộn.
---
Phía trên ngọn núi nơi xa, Trịnh Thập Cửu nhìn về phương xa, Liêu Kim cũng là như thế.
Mặc dù một số người có chút lời oán giận, nhưng mỗi ngày đều vẫn quan sát hồ nước.
"Không có gì cần quan sát cả, dù có nguy hiểm thì cũng không cần ở chỗ này." Hoành Lưu Bộc Lộc Đông nói.
Trình Ngữ Thần cũng đồng ý.
Chỉ là bọn hắn vừa dứt lời, Trịnh Thập Cửu và Liêu Kim một mặt hoảng sợ, sau đó phát ra cảnh báo, thông báo cho tất cả mọi người xung quanh.
Ngay sau đó bắt đầu lui về sau.
"Rút lui, nhanh." Trịnh Thập Cửu lớn tiếng gọi.
Lộc Đông và Trình Ngữ Thần còn có chút mờ mịt.
Chỉ là lúc bọn hắn nhìn về phía trước đều lập tức ngây ngẩn cả người.
Sóng lớn ngập trời đang ầm ầm kéo đến, thôn phệ tất cả.
Nhật nguyệt không còn ánh sáng, sơn hà bị đắm chìm.
Loại lực lượng mênh mông bàng bạc kia trấn áp xuống, khiến cho bọn hắn cảm thấy hoảng sợ.
Cảm giác khủng bố lan khắp cơ thể.
Trong lúc nhất thời, bọn hắn lại có chút run chân.
Nếu không phải vì khoảng cách đủ xa, bọn hắn đã bị bao phủ hoàn toàn rồi.
May mà, bọn hắn kịp lấy lại tinh thần và ngự kiếm rời đi.
Chỉ là, trên đường đi bọn hắn không ngừng nhìn thấy có người bị cuốn vào trong đó.
Bị hắc ám thôn phệ.
Giờ khắc này, bọn hắn cảm thấy bản thân mình vô cùng may mắn vì đã cách xa như vậy, cũng hiểu rõ nhãn lực của Giang sư huynh hoàn toàn khác với bọn hắn.
Trước đó là bọn hắn vô tri.
Quả nhiên có đại nạn xuất hiện.
Mà đệ tử Huyền Thiên Tông đi theo Tư Đồ Kiếm rời đi vẫn còn cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Nếu như không phải rời đi sớm, bọn hắn đã dữ nhiều lành ít rồi.
Thế giới mới bắt đầu bao trùm xung quanh.
Cùng lúc đó, Giang Hạo cuối cùng cũng đi đến trước cầu thang.
Nơi này có một cánh cửa khắc Chân Long. Trước cửa có một tảng đá khắc hoạ thư tịch.
Nơi đó có sức mạnh cộng hưởng với Hiên Viên Kiếm và Nhân Hoàng Điện.
Đồng thời, ánh sáng của Thiên Nguyên Tố Thần Kính cũng biến mất.
Bên trong Bách Hoa Hồ.
Hồng Vũ Diệp đặt mu bàn tay trắng nõn lên cạnh miệng, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận