Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 418: Kim Đan Đại Yêu

Chương 418: Kim Đan Đại Yêu
Chương 418: Kim Đan Đại Yêu
Giang Hạo nhận nhiệm vụ tại Nhiệm Vụ Đường xong liền xoay người rời đi.
Vẫn là chiêu mộ đệ tử, bồi thường là hai ngàn năm, thời hạn cũng không sửa đổi, vẫn là ba tháng.
Ba tháng.
Dùng tu vi Trúc Cơ của hắn, nếu như đối phương đã tới Huyền Thiên Tông, như vậy vừa đi vừa về sẽ không chỉ là ba tháng?
Giang Hạo không nghĩ những thứ này nữa.
Hắn cũng không muốn hoàn thành nhiệm vụ này.
Mang về càng nhiều người, sẽ ảnh hưởng càng lớn đối với hắn.
Hắn không có ý định trì hoãn trong việc ra ngoài lần này nữa.
Mấy người Tiểu Li vừa đặt chân đến, có lẽ không bao lâu nữa sẽ muốn đi vào Minh Nguyệt Tông.
Nếu như bây giờ không đi qua, sau đó muốn đi qua thì cần thời gian khác, có thể sẽ bỏ lỡ.
Sau khi trở lại Linh Dược Viên, Giang Hạo nói với Trình Sầu chuyện ra ngoài.
Bây giờ chuyện của Linh Dược Viên ngoại môn cũng đã đi vào quỹ đạo, chỉ cần tông môn không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì nơi này sẽ không có chuyện gì lớn.
Người các mạch khi dễ Linh Dược Viên, đều bởi vì chết mà tự giác hơn rất nhiều.
Chỉ là không biết có thể duy trì được mấy năm.
Nhưng mà khi đó Giang Hạo đã tấn thăng Kim Đan, những người này không ai dám đắc tội hắn.
Nguy hiểm trong tông môn trước mắt chắc là chỉ có Hải Vụ Động.
Giang Hạo luôn cảm thấy trong đó không tầm thường.
Nhưng mà đã ba tháng trôi qua, dường như không có tí tiến triển chút nào.
Hiện tại ra ngoài, cũng có thể tránh một chút.
Lỡ như gặp nguy hiểm thì hắn cũng không cần tham dự vào.
Nhưng mà Thiên Đạo Trúc Cơ chắc sẽ nguy hiểm hơn.
"Sư huynh lần này phải ra ngoài bao lâu?" Trình Sầu hỏi.
Không có Giang Hạo ở đây, hắn có chút bất an.
Nhất là Hàn Minh sư huynh không ở, Diệu Thính Liên sư tỷ và Mục Khởi sư huynh đều không ở đây, khiến hắn muốn nhờ vả cũng không tìm được người.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất trong đó chính là Thỏ gia không ở đây.
Thỏ gia ở đây, hắn có thể buông lỏng không ít.
Sau khi dặn dò Trình Sầu, Giang Hạo đi tới chỗ Lâm Tri.
Lần này hắn có thể phải ra ngoài ba tháng, cho nên hắn muốn tới chỉ đạo một chút.
Bây giờ Lâm Tri đã không phải là đứa trẻ năm đó nữa, mà là một thiếu niên mười tám tuổi.
Hắn đang chặt trúc tại rừng trúc.
Nhập môn nhiều năm, hắn vẫn là Luyện Khí tầng một.
"Giang sư huynh." Thấy Giang Hạo, Lâm Tri dừng động tác trên tay lại, cung kính nói.
"Cảm thấy như thế nào?" Giang Hạo hỏi.
"Giống như trước đó." Lâm Tri nói.
"Nghe nói một trong hai người bạn của ngươi đã Trúc Cơ? Một người khác cũng không chênh lệch gì nhiều." Giang Hạo hỏi.
Mười tám tuổi Trúc Cơ, tốc độ này không khác Hàn Minh là bao.
Đáng tiếc, bọn hắn đều không phải là đối thủ của Hàn Minh.
Tốc độ Trúc Cơ có khả năng so sánh với Hàn Minh, nhưng phía sau chắc chắn sẽ theo không kịp.
Đương nhiên, không loại trừ khả năng bọn hắn cũng có đủ cơ duyên cùng với sự nỗ lực.
Chỉ là muốn bắt kịp Hàn Minh thì rất khó.
Năm đó Hàn Minh tham dự cuộc tiến đánh Thiên Thanh Sơn, tham dự tiến đánh Thiên Thánh Giáo.
Chỉ cần nơi nào có giao chiến, hắn liền có mặt.
Hơn nữa, hắn có thể sống sót nhiều lần, đồng thời còn mang theo công tích không nhỏ.
Vận khí, thực lực, tài năng, quyết tâm, năng lực chấp hành, hắn đều có.
"Ta cũng nghe nói, là Lâm…Lâm sư huynh Trúc Cơ trước, Triệu sư tỷ chắc là cũng sắp rồi." Lâm Tri nói.
"Ngươi vội Trúc Cơ không?" Giang Hạo hỏi.
Lâm Tri lắng nghe, sau đó cười tự giễu, nói:
"Gấp, nhưng lại không vội."
Giang Hạo gật đầu, nói khẽ:
"Tu luyện thật tốt, đọc nhiều sách một chút, quan sát những người khác nhiều một chút. Về chuyện đọc sách gì, đọc sách thánh hiền đi."
Lâm Tri ngoại trừ việc bản thân có khổ nạn ra, hắn còn có hai khó khăn lớn.
Một là tu vi tăng lên chậm.
Hai là tu vi tăng lên nhanh.
Cái trước sẽ khiến cho hắn tuyệt vọng mà ngã ở trên đường, cái sau sẽ khiến cho tâm cảnh của hắn không ổn định, vì bành trướng mà đánh mất bản thân.
Trước mắt hắn đã khắc phục chuyện phía trước, cái phía sau cần thời gian nghiệm chứng.
Sau khi chỉ đạo tu luyện một chút, Giang Hạo liền rời đi.
Trong đêm, hắn đưa mắt nhìn về phía bảng.
【 Danh tính: Giang Hạo 】
【 Tuổi tác: Ba mươi 】
【 Tu vi: Luyện Thần sơ kỳ 】
【 Công pháp: Thiên Âm Bách Chuyển, Hồng Mông Tâm Kinh 】
【 Thần thông: Cửu Chuyển Thế Tử (duy nhất), Mỗi Ngày Nhất Giám, Không Minh Tịnh Tâm, Tàng Linh Trọng Hiện, Thần Uy, Khô Mộc Phùng Xuân, Nhật Nguyệt Hồ Thiên 】
【 Khí huyết: 100/100 (có thể tu luyện) 】
【 Tu vi: 100/100(có thể tu luyện) 】
【 Thần thông: 0/3 (không thể thu được) 】
"Ba mươi…”
Nhìn số tuổi của mình, Giang Hạo có chút cảm khái.
Lâm Tri mười tám, Tiểu Li mười chín.
Mà hắn thế mà đã ba mươi.
Thời gian trôi qua, khiến cho hắn có một loại cảm giác không hiểu.
Nhớ lại quá khứ, cuối cùng dừng lại vào lúc mười chín tuổi.
Năm đó là lần đầu tiên nhìn thấy Hồng Vũ Diệp.
Ngoại trừ nửa đường ra ngoài một chuyến thì hắn đều chưa từng ra ngoài.
Hắn vốn còn muốn đi tìm mấy người mẹ kế, bây giờ xem ra cũng không có cơ hội nữa.
Hắn không biết bọn họ đã đi nơi nào, đi khắp tất cả thành thị xung quanh cũng không có bất cứ tin tức gì của bọn họ.
Nếu có em trai em gái, tương lai có lẽ còn có thể nghe ngóng được tin tức tuổi già của bọn họ.
Nếu như không có, tất cả mối liên quan của bọn họ đều sẽ dừng lại ở năm hắn năm tuổi.
Có đôi lúc hắn sẽ nghĩ, nếu như mình không có bị bán thì sẽ như thế nào.
Có lẽ sẽ chết ở trong lần nạn đói kia, cũng có lẽ sẽ tiếp tục sống, sau đó đến tuổi thì mẹ kế sẽ để hắn ra ngoài đi làm việc kiếm tiền.
Lớn hơn chút nữa, hắn chắc sẽ là lựa chọn lập gia đình và rời xa bọn hắn.
Nếu may mắn lấy được một hiền thê thì có thể an ổn cả đời, nếu không may thì chính là tra tấn cả đời.
Có lẽ lúc mình mười tuổi sẽ phản nghịch một chút, cùng người ta chạy đến Thiên Âm Tông, thử gia nhập Thiên Âm Tông hoặc là những tông môn khác để tu luyện thành tiên.
Đáng tiếc…
Không có nếu như.
Giang Hạo không suy nghĩ mấy chuyện này nữa, nhìn về phía tu vi và khí huyết.
Gần hai năm, cuối cùng lại đầy.
Hắn không hề lưỡng lự, bắt đầu tấn thăng.
Đêm khuya ngày kế tiếp.
Giang Hạo dùng Thiên Cơ Ẩn Phù, tan biến tại chỗ.
---
Phía Đông.
Thiên Thắng Châu Phủ.
Bầu trời đêm nơi này đầy sao sáng rực, thỉnh thoảng còn có tiên nhân ngự kiếm mà qua.
Tại một tòa thành cách Minh Nguyệt Tông không xa.
Bên trong thành phồn hoa như gấm, đèn đuốc sáng trưng.
Phần lớn người lui tới đều vô cùng khí thế, giống như không có người bình thường.
Đây là một tòa thành thị mà phần lớn đều là người tu tiên.
Tinh Nguyệt Thành.
Mà khách điếm bên trong thành gần như đều đầy khách.
Trong đó khách điếm tên là Trường Sinh cũng đã sớm đầy khách.
Lúc này, phần lớn người bên trong khách sạn đều đang tu luyện, chỉ có một người đang nằm ngáy o o ở trong một phòng.
Trong phòng bày biện theo lối xưa cũ, chỉ là gian phòng bình thường.
Trên giường có một thiếu nữ đang bĩu môi, dường như gặp được món ngon gì ở trong mộng.
Mà ở trên bàn, một con thỏ cũng đang ngủ.
Nước miếng chảy một bãi.
Ánh sáng nhạt xuất hiện tại mặt đất.
Một bóng người có tử khí vờn quanh thân, yên lặng xuất hiện ở trong phòng khách.
Người tới nhìn qua con thỏ, phát hiện nó đã là một Kim Đan Đại Yêu, mà thiếu nữ trên giường cũng bị hắn nhìn thoáng qua.
Trúc Cơ Đại Yêu.
Quả nhiên, hai người này đều không thể giữ lại lâu.
Hắn yên lặng lắc đầu, sau đó vung tay lên một cái, hai cái vòng vàng bay lên từ mặt đất, rơi vào trong tay của con thỏ và Tiểu Li.
Đã không cần bọn hắn nữa.
Làm xong, Giang Hạo liền muốn rời đi, chỉ là vừa mới cất bước, ngực lại có chút đau đớn.
Giống như có hỏa diễm bùng cháy.
Hắn lật quần áo ra, phát hiện Đồng Tâm Chưởng đang thiêu đốt và tan biến.
Chờ sau khi Đồng Tâm Chưởng hoàn toàn biến mất, một thân ảnh màu đỏ xuất hiện, rơi xuống ở bên cạnh hắn.
Thân ảnh quen thuộc, mùi hương quen thuộc.
Hồng Vũ Diệp?
Trong lúc hắn muốn quay đầu, con thỏ đột nhiên bay lên, ngay sau đó rơi xuống đất. Mặt nó vốn đang bình thường, giờ lại lớn thêm một vòng.
Nhìn con thỏ sưng mặt sưng mũi, Giang Hạo không biết tại sao lại có loại cảm giác đối phương đang giết gà dọa khỉ.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận