Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 837: Nhân Duyên Phổ

Chương 837: Nhân Duyên Phổ
Chương 837: Nhân Duyên Phổ
Giang Hạo ngự kiếm trở lại Cổ Thành.
Nơi này rất lớn, hắn vẫn muốn đi xem những chỗ khác một chút.
Có lẽ còn có một số nơi bị mai một.
Sau khi tụ hợp với Hồng Vũ Diệp ở cửa thành, bọn họ liền bắt đầu tiếp tục đi dạo.
Đi từ ban ngày đến ban đêm.
Lúc này sao trời sáng rực, trăng sáng tỏ rõ.
Giang Hạo đi ra từ trong một ngõ nhỏ, đi tới bên cạnh dòng sông trong thành.
Nơi này giăng đèn kết hoa, ven đường có mấy cặp nam nữ đồng hành.
"Hôm nay là ngày lễ gì sao?” Giang Hạo rất là tò mò.
Hồng Vũ Diệp liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt bình thản không nhìn ra được gì.
Giang Hạo cũng không thèm để ý, chỉ là mình không có điều tra tốt chuyện nơi này, đối phương đúng là có thể sẽ không biết.
Chỉ là hôm nay vừa mới đến nơi đây, không rõ có hoạt động gì cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Đáng tiếc là, lần này không có bất kỳ thu hoạch gì.
Thật sự là rất sạch sẽ, mình không có bất kỳ biện pháp nào.
Cơ duyên duy nhất lại bị ba người Đào tiên sinh phá hủy, thật sự có chút đáng tiếc.
"Con sông này lại có ánh sáng." Giang Hạo nhìn nước sông, có chút ngoài ý muốn.
Lúc này dưới đáy sông có ánh sáng nhạt xuất hiện.
Đây là một con sông được phòng ốc vây quanh, con đường hẹp hai bên có không ít người bày quầy bán hàng, còn có nam nữ đi lại.
Hồng Vũ Diệp nhìn thoáng qua phía dưới, nói:
"Nước nơi này có chút thanh tịnh."
"Thanh tịnh?” Giang Hạo nhìn xuống, gật đầu nói:
"Đúng là có chút thanh tịnh."
Bên trong thế mà cũng có hạo nhiên chi khí, hơn nữa phía dưới cũng không đơn giản chút nào.
Không hổ là chỗ của Thiên Văn Thư Viện.
Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, lại nhìn thấy một pho tượng.
Lần này cũng không phải là người, mà là một quyển sách.
"Phía trước thế mà cũng có pho tượng. "Giang Hạo đi vào trước gian hàng, mua hai cái bánh ngọt, giữ lại trở về ăn.
"Tộng cộng hai mươi văn tiền." Ông chủ trung niên nói.
"Hai mươi?" Giang Hạo kinh ngạc.
Cái này ở bên ngoài chính là ba năm văn tiền.
"Đây là bánh ngọt vĩnh kết đồng tâm.” Ông chủ trung niên chân thành nói: "Bên ngoài muốn mua cũng không được.”
"Vĩnh, vĩnh kết đồng tâm?" Giang Hạo một mặt kinh ngạc, có chút không hiểu.
Ông chủ trung niên cũng cảm thấy kinh ngạc, sau đó như nghĩ tới điều gì, cười nói:
"Cầm vật này đi đến phía trước quyển sách kia cung phụng một chút, sẽ có chuyện tốt xảy ra."
"Hả?" Giang Hạo có chút không hiểu.
Nhất là sau khi ông chủ nói xong còn nháy mắt ra hiệu với hắn.
"Dù sao cũng đã tới r ồi, đi xem một chút cũng không có gì." Ông chủ lại nói.
Giang Hạo thì lại càng cảm thấy kinh ngạc.
Sau đó, hắn vẫn là trả tiền, sau đó mang theo bánh ngọt đi về phía trước.
"Tiền bối muốn đến xem một chút không?” Hắn thuận miệng hỏi.
Hắn tò mò nên một đường đi về phía trước.
Càng chạy, càng cảm thấy không thích hợp.
Sao tất cả đều là nam nữ, hơn nữa còn có đôi có cặp.
Khi hắn đi đến con đường này thì mới phản ứng được. Nơi này hình như không phải là nơi hắn nên tới.
Lúc này, một số cặp nam nữ đứng ở trước tượng đá thư tịch, thành kính dâng bánh ngọt lên, không biết là vì sao.
Nhưng mà đoán cũng có thể đoán được.
Bánh ngọt này tên là vĩnh kết đồng tâm.
Hắn lén nhìn Hồng Vũ Diệp, nhìn không ra bất kỳ thứ gì.
Sau đó, hắn mới thở phào nhẹ nhõm nói:
"Tiền bối, chúng ta vẫn nên chuyển sang nơi khác xem đi, nơi này dường như cũng không có cái gì đặc thù.”
Hồng Vũ Diệp nhìn thoáng qua thư tịch, cũng không mở miệng trả lời.
Sau đó, Giang Hạo liền dẫn đường rời đi.
Bọn hắn đêm nay ở lại Cổ Thành, vẫn là khách sạn cho người bình thường, nhưng mà trong đó thế mà có giấu đạo uẩn, khiến cho người ta hơi kinh ngạc.
Tu chân giả bình thường không thể cảm giác ra, nếu không đã một mực ở lại nơi này rồi.
Ít nhiều đều sẽ có trợ giúp đối với việc tu luyện.
Trong khách sạn Hồng Vũ Diệp để Giang Hạo pha trà, là trà một tiền năm trăm linh thạch.
Hai người thuận tiện ăn bánh ngọt.
"Ngươi cảm thấy pho tượng thư tịch dùng để làm gì?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi.
"Chắc là dùng để cầu cái gì đó. "Giang Hạo thành thật trả lời.
Hồng Vũ Diệp không tiếp tục hỏi, sau đó Giang Hạo nói mình ra ngoài nghe ngóng trang sách Tiên Hiền rồi rời khỏi khách sạn.
Bên trong phòng lớn như thế liền không còn thanh âm nào nữa.
Cho dù là tiếng hít thở đều nhỏ đến mức không thể nghe được.
Soạt!
Tiếng đổ nước trà truyền đến.
Là Hồng Vũ Diệp rót cho mình một chén trà.
Chén trà bị nàng nâng ở trong lòng bàn tay, dường như đang chờ đợi nhiệt độ thích hợp để uống.
Qua một lúc sau, nàng để chén trà lại trên mặt bàn rồi đứng dậy đi ra phía ngoài.
Bước đi của nàng rất chậm, nhưng mà rất nhanh đã đi ra khỏi quán trọ.
Không ai phát hiện ra sự tồn tại của nàng, cũng không có người ngăn cản đường đi của nàng, trong lúc vô hình giống như còn có người tránh ra một con đường.
Nàng tùy ý đi tới, chẳng có mục đích.
"Ngươi nói bên trên nhân duyên phổ sẽ có tên của chúng ta sao?" Giọng nói của một nữ tử truyền tới.
Bước đi của Hồng Vũ Diệp bỗng chậm lại, nhìn qua.
Là một nam một nữ, nắm tay.
"Sẽ có, chúng ta cầu xin thành kính như vậy, Thánh Hiền sẽ cảm động." Nam tử chân thành nói.
"Nhưng trong nhà không đồng ý chuyện hôn sự của chúng ta, nếu như lần này trở về bọn hắn vẫn không gả ta cho ngươi thì sao?" Nữ tử lo lắng nói.
"Chúng ta đi trên con đường thiên trường địa cửu, dâng bánh ngọt vĩnh kết đồng tâm, cung phụng nhân duyên phổ, nhất định sẽ thuận lợi.” Nam tử nói nghiêm túc.
"Nghe nói đi trên con đường nhân duyên cạnh bờ sông thì sẽ thiên trường địa cửu, nếu như là thật thì tốt biết mấy." Nữ tử do dự một chút rồi nói:
"Nếu như sau khi trở về bọn họ vẫn không đồng ý thì chúng ta liền bỏ trốn đi."
Nam tử gật đầu, chân thành nói: "Được."
Hồng Vũ Diệp nhìn bọn hắn, cất bước rời đi.
Chỉ là đi được chốc lát liền dừng lại, đôi mắt bình thản nhưng lại giống như chứa suy nghĩ bách chuyển thiên hồi.
Cuối cùng thân ảnh của nàng dần dần biến mất tại chỗ.
---
Một bên khác.
Giang Hạo lần nữa quay về chỗ tấm bia đá của đại tiên sinh.
Muốn nhìn một chút xem còn có thể lau hay không.
Nhưng mà, khi đi tới, nơi này không chỉ có không có người mà ngay cả tro bụi đều không có.
Hắn thử lau bia đá một cái, không có cái gì.
Còn về chữ ở phía trên, hắn cũng không thèm để ý.
Hắn không thèm đến ý đến chuyện có cơ duyên hay không, hắn chỉ để ý cơ duyên của mình đã bị hủy.
Lần này ra ngoài có chút không thuận.
Có lẽ là do vòng xoáy khí vận.
Hắn thở dài một tiếng, cảm thấy có khí tức nguyền rủa đang hướng về phía hắn.
Thiên Cực Ách Vận Châu bị hắn đem ra, sau đó nguyền rủa vỡ vụn.
Nhưng sau khi nguyền rủa phát hiện ra hắn, lại vọt tới như nước biển vô tận khiến hắn cực kì kinh ngạc.
"Thật là lợi hại”. Hắn không khỏi cảm khái.
Loại thủ đoạn này khiến hắn nhớ tới Quỷ tiên tử, nhưng rất nhanh hắn liền biết không phải là nàng.
Chắc là Khô Phát bà bà trước đó.
Đợi không ít thời gian, đối phương cuối cùng cũng bắt đầu hành động, chỉ là không biết bản thể đối phương lúc nào mới tới.
Cảm nhận được nguyền rủa, Giang Hạo cuối cùng cũng hiểu tại sao lại có người sợ hãi Khô Phát bà bà.
Lực lượng nguyền rủa này quả thật có chút không tầm thường.
---
Hải Thiên Thụ Lâm.
Lúc này, một vị lão nhân đi ra từ bên trong.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua, không khỏi cười nói: "Chuyện ta đồng ý đã làm xong, các ngươi còn muốn đi theo ta?"
Lúc này hai cường giả Vũ Hóa xuất hiện sau lưng hắn, nói:
"Có thể làm việc vì tiền bối là vinh hạnh của chúng ta."
"Vinh hạnh?" Thi Hải lão nhân mỉm cười nói:
"Người của Vạn Vật Chung Yên sao lại thích chằm chằm vào một xú lão đầu như ta vậy?" Nói xong, hắn liền đưa tay chộp về phía hai người.
Oanh!
Lực lượng cường đại oanh kích hai người.
Nhưng mà lực lượng lập tức bị tan rã, công kích của Thi Hải lão nhân cũng không có mang đến thương tổn trí mạng.
Nam tử trẻ tuổi trong đó cúi đầu chân thành nói:
"Phân thân của tiền bối chỉ có thực lực Vũ Hóac, hành tẩu Tây Bộ chắc chắn là không tiện. Chúng ta có thể trợ giúp cho tiền bối trong bất kỳ trường hợp nào.”
"Thật là ngây thơ." Thi Hải lão nhân nhếch miệng lên.
Sau đó bên trong Hải Thiên Thụ Lâm xuất hiện một vùng nước biển, hai cỗ thi thể đi ra từ bên trong.
Lấy thế sét đánh không kịp bưng tai xuất hiện ở bên cạnh hai người, sau đó chém ra một đao.
Oanh!
Hai người bị đánh cho trọng thương.
Bọn hắn kinh ngạc không thôi, muốn thi pháp chạy khỏi nơi này.
Nhưng mà, thi thể không cho bọn hắn cơ hội, bắt bọn hắn vào trong Thi Hải.
"Tiền bối, hiểu lầm rồi." Hai người lớn tiếng giải thích.
Nhưng mà Thi Hải lão nhân lại lắc đầu cười nói:
"Hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi."
Sau đó, hắn cất bước rời đi.
Sau khi hắn rời đi không bao lâu, toàn bộ Hải Thiên Thụ Lâm xuất hiện kinh đào hải lãng, bắt đầu quét sạch bốn phương tám hướng.
Dãy núi hoàn toàn bị nước biển bao trùm.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận