Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1408: Nại Hà Thiên: Vẫn Là Nói Chuyện Với Ngươi Vui Vẻ Hơn 2

Chương 1408: Nại Hà Thiên: Vẫn Là Nói Chuyện Với Ngươi Vui Vẻ Hơn 2
Nam Bộ.
Trong một động phủ nào đó.
Hắc ưng lông trắng ngồi tại vị trí cao nhất.
Giọng nói hắn ta mang theo một chút trào phúng: "Nhân loại kia chắc là sắp ra ngoài rồi, toàn bộ đồ của hắn đều là của chúng ta, đến lúc đó lại để cho hắn đi chỗ khác, có được thứ gì đều phải nộp lên. Đây chính là số mệnh của hắn. Không có bối cảnh gì, tu vi lại yếu, hắn cho rằng chỉ dựa vào nhiệt huyết liền có thể sống sót được sao? Ngây thơ, quá ngây thơ rồi. Tu tiên cũng khồng nhìn sự nhiệt tình của hắn, mà là nhìn bối cảnh, nhìn thực lực."
Đám người phía dưới đều gật đầu, nói thủ lĩnh anh minh.
"Nhưng mà, hắn không phải có một người sư huynh sao? Có nên để cho hắn đi tìm viện binh hay không? Lấy bối cảnh của hắn thì sư huynh hắn khẳng định cũng là một nhân loại phế vật không có thực lực. Gọi hắn ta tới, chúng ta sẽ nhiều thêm một nô lệ bán mạng." Phía dưới có người lên tiếng.
"Ý kiến hay." Hắc ưng lông trắng gật đầu.
Hắn cảm thấy chủ ý này rất không tệ, chờ người ra ngoài sẽ bắt đầu thực hiện, đến lúc đó hai người kia sẽ phải làm việc cho bọn hắn.
Chỉ là, lúc bọn hắn đang thảo luận thì đột nhiên có tiếng bước chân xuất hiện. Trong lúc nhất thời, đám người có chút ngoài ý muốn.
Tiếng bước chân ở đâu ra?
"Người nào?" Lập tức có người lên tiếng và nhìn ra phía ngoài.
Trong lúc nhất thời, rất nhiều hắc ưng đều nhìn về phía bên ngoài cửa hang.
Quả nhiên, tiếng bước chân truyền tới từ chỗ kia. Chỉ trong chốc lát, một bóng người chậm rãi xuất hiện.
Đám người bắn khí tức ra, muốn áp chế. Nhưng mà, bất kỳ khí tức gì đều không có tác dụng với người kia, bước tiến của hắn không có chút biến hóa nào. Thậm chí là ngay cả tiết tấu cũng chưa từng có chút thay đổi nào.
Điều này khiến cho đám hắc ưng kinh ngạc.
Rất nhanh, đối phương đi tới trước cổng.
Một nam tử không thấy rõ mặt mũi, yên tĩnh đứng thẳng, quan sat hắc ưng bên trong.
"Yêu tộc Phản Hư?" Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Lúc nghe Sở Xuyên nói, hắn đã cảm thấy hắc ưng hẳn là sẽ không quá mạnh. Thế nhưng, tận mắt nhìn thấy lại phát hiện còn yếu hơn dự đoán của mình, đây cũng quá khoa trương rồi.
Rất nhanh, hắn liền phát hiện ra phía trên hắc ưng lông trắng và phía sau còn có một ít khí tức.
Khí tức Tiên nhân.
Như thế, Giang Hạo mới gật đầu, như này mới bình thường.
Đại thế đến, không có tiên nhân tọa trấn, nào có thể có được địa bàn lớn như vậy. VIPtruyenfull.com - ebook truyện dịch giá rẻ
Nhưng mà, để Phản Hư tọa trấn, đúng là có chút khiến người ta khó hiểu.
"Một nhân loại như ngươi há có thể phỏng đoán được cảnh giới của Yêu tộc chúng ta. Những gì ngươi thấy không nhất định là thật, ngươi nhất định phải thử một chút?" Hắc ưng lông trắng lên tiếng.
Giang Hạo lắc đầu: "Không thử."
"Biết vậy thì tốt."
Hắc ưng nhẹ nhàng thở ra, nghe vậy thì có vẻ như đối phương cũng không có lợi hại như vậy: "Ngươi là ai?"
"Các vị có biết Sở Xuyên không?" Giang Hạo hỏi.
"Nhân loại kia?" Có người hỏi.
Giang Hạo gật đầu: "Đúng vậy."
"Ngươi là gì của hắn?" Hắc ưng hỏi.
"Ta là sư huynh của hắn." Giang Hạo nói.
Nghe vậy, rất nhiều hắc ưng đều có chút ngoài ý muốn. Không nghĩ tới, bọn hắn còn đang muốn dẫn người tới, ý nghĩ chỉ vừa xuất hiện thì đối phương đã đến rồi.
Đúng là chuyện vui lớn.
"Trong nhà có cường giả gì? Sư phụ ngươi mạnh cỡ nào? Bọn hắn đối với ngươi như thế nào?" Hắc ưng lông trắng hỏi.
"Ta không có người thân, sư phụ rất mạnh nhưng không chào đón ta, trong tông môn cũng chỉ có một sư tỷ một sư huynh là đối xử với ta không tệ, những sư huynh sư tỷ khác thì không tốt không xấu." Giang Hạo đáp.
Cuối cùng, hắn lại bổ sung một câu: "Nhưng mà, bọn họ hình như đều không mạnh bằng các ngươi."
Nghe vậy, hắc ưng nở nụ cười: "Xem ra ngươi cũng không tốt hơn tên sư đệ phế vật kia là bao."
Giang Hạo gật đầu: "Cuộc sống của chúng ta đều tương đối khổ."
"Nếu đã như vậy, ngươi bây giờ tới đây là muốn làm nô lệ của chúng ta?" Hắc ưng lông trắng hỏi.
Giang Hạo lắc đầu: "Cũng không phải."
"Không phải?" Nghe vậy, hắc ưng lông trắng cười ha hả.
Những hắc ưng khác cũng cười theo, giọng nói của bọn hắn cực kì phách lối: "Còn tới lượt ngươi nói có phải hay không sao?"
Giang Hạo quan sát bọn hắn, bước ra một bước, đi từng bước một về phía vị trí cao nhất.
Trên đường đi, có hắc ưng giận dữ: "Làm càn!"
Giọng nói vừa rơi xuống, công kích liền hướng về phía Giang Hạo.
Thấy thế, Giang Hạo quyết định tôn trọng đối phương.
Sau đó, Bán Nguyệt xuất hiện, chém ra một đao.
Thức thứ nhất Thiên Đao, Trảm Nguyệt.
Nguyệt Luân hiện ra, ánh trăng xẹt qua chân trời, đao ảnh to lớn chém về phía trước.
Oanh!
Một đao rơi xuống, trực tiếp chém hắc ưng làm hai. Ngay sau đó, đao quang rơi vào trong sơn động, trực tiếp chém cả sơn động. Một đao kia chặt đứt hắc ưng, chặt đứt sơn phong, ánh trăng bên ngoài bởi vậy mà rơi vào trong sơn động.
Lúc này, Giang Hạo mới chậm rãi thu đao.
Lúc này, trong sơn động yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Tất cả hắc ưng đều nhìn chằm chằm vào Giang Hạo. Bọn hắn cảm nhận được một cỗ áp bách không gì sánh nổi, giống như chỉ cần đối phương muốn liền có thể quét sạch bọn hắn bất cứ lúc nào.
Đạp!
Đạp!
Giang Hạo đi từng bước một tới trước mặt hắc ưng lông trắng, nói: "Ta có thể ngồi một chút không?"
Hắc ưng lông trắng liền sợ hãi đứng dậy, còn phủi phủi chỗ ngồi.
Giang Hạo ngồi xuống, giọng nói bình tĩnh truyền ra ngoài: "Ra đi, nếu không ra thì vĩnh viễn không cần ra nữa."
Rất nhiều hắc ưng không biết đối phương có ý gì.
Nhưng rất nhanh, khí tức cường đại xuất hiện, có ba con hắc ưng lông trắng bay ra từ chỗ sâu.
Vừa xuất hiện, một trong ba đã đạp cho hắc ưng lông trắng trước đó một cái.
Phịch một tiếng.
Đối phương bị đập bay ra ngoài.
"Lớn mật." Hắn giận dữ mắng mỏ một tiếng, sau đó quỳ gối ở trước mặt Giang Hạo: "Dạ Lâm bái kiến tiền bối."
Hai hắc ưng còn lại cũng là như thế.
Giang Hạo nhìn bọn hắn, bình tĩnh nói: "Sư đệ ta đến chỗ của các ngươi, các ngươi có biết không?"
"Không, không biết, là chúng ta không có tiếp đón từ xa." Dạ Lâm lập tức nói.
"Ừm, xem ra là hiểu lầm." Giang Hạo gật đầu nói.
"Vâng, chính là hiểu lầm." Dạ Lâm lập tức nhìn về phía hắc ưng lông trắng kia, nói: "Nhanh nói cho tiền bối biết, các ngươi đã hiểu lầm cái gì."
Giang Hạo dựa vào sau, cũng không đánh gãy lời của bọn hắn, mà là an tĩnh nghe xem rốt cuộc là hiểu lầm cái gì.
"Là, là hiểu lầm."
Hắc ưng lông trắng quỳ trên mặt đất khóc lóc kể lể: "Chúng ta thấy Sở Xuyên Sở thiếu gia tuấn tú lịch sự, khí chất bất phàm, khí tức trên người kinh người, thiên phú vang dội, nên muốn để hắn tiến vào bí cảnh để thí luyện một chút. Tộc hắc ưng chúng ta vốn đang muốn tìm một chủ nhân, sau đó phụ tá đối phương, để cho tộc mình có thể sinh tồn dễ dàng hơn. Chúng ta đây không phải là coi trọng Sở Xuyên thiếu gia, không nghĩ tới lại xảy ra hiểu lầm như này."
Hắc lưng lông trắng chảy cả nước mắt nước mũi, muốn có bao nhiêu tủi thân liền có bấy nhiêu tủi thân.
Dạ Lâm cũng nói theo: "Tiền bối, chuyện chính là như thế, thật sự chỉ là hiểu lầm mà thôi."
Giang Hạo nhìn qua bọn hắn, cười nói: "Thì ra là thế, Tu Chân Giới mà, chỉ nhìn bối cảnh và thực lực. Các ngươi là đang muốn làm bối cảnh cho Sở Xuyên sao?"
"Đúng vậy, chúng ta rất xem trọng hắn, nguyện ý dốc hết tất cả để giúp đỡ hắn." Hắc ưng lông trắng nói với vẻ chắc chắn.
Giang Hạo nhìn qua đối phương, không có nói gì.
"Ta nguyện ý thề với Thiên Đạo." Hắc ưng lông trắng lập tức nói.
Sau đó, hắn liền bắt đầu thề.
Giang Hạo thu hồi tầm mắt, lại nhìn về phía ba tiên nhân còn lại. Trong lúc nhất thời, ba người tê cả da đầu, cuối cùng bọn hắn đều thề với Thiên Đạo. Những người khác cũng thề theo.
Thấy thế, Giang Hạo mới hài lòng gật đầu: "Người trong nhà cả, hiểu lầm thôi."
Lúc này, tất cả hắc ưng mới nhẹ nhàng thở ra.
Còn sống.
Nhưng mà bọn hắn lại có chút tức giận, ngươi có loại bối cảnh này sao không nói sớm một chút, sao đến mức để cho sư huynh của ngươi tự mình đến chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận