Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 447: Tử Khí Đông Lai, Vô Cùng Quyết Đoán

Chương 447: Tử Khí Đông Lai, Vô Cùng Quyết Đoán
Chương 447: Tử Khí Đông Lai, Vô Cùng Quyết Đoán
Phía Nam Minh Nguyệt Tông.
Một số người xâm lấn hóa thành dòng máu, chết tại chỗ, có một số còn đang sợ hãi giãy dụa.
"Ta đã viết ở bên ngoài là nơi này nguy hiểm rồi, tại sao các ngươi lại không tin chứ?" Bích Trúc tiên tử ngồi ở trên nhánh cây, vẻ mặt vô tội.
"Ta thật sự không muốn xảy ra xung đột với các ngươi."
Những người còn lại nhìn nữ tử trước mắt, nằm mơ cũng không nghĩ tới, những gì bên ngoài viết là thật.
Hơn nữa vừa tiến vào thì trúng nguyền rủa, khó lòng phòng bị.
Cuối cùng bọn hắn há to miệng, dường như muốn chửi một câu.
Nhưng mà cuối cùng lại không thể phát ra âm thanh gì.
Bích Trúc tiên tử có chút bất đắc dĩ: "Nơi này thế mà cũng có người tiến đến, cũng may đều không mạnh."
Sau đó nàng ngẩng đầu nhìn về hướng đi Minh Nguyệt Tông một chút, nơi đó có sương mù bao trùm, lực lượng bên trong cực kỳ cường đại, cho dù là nàng cũng không dám tới gần một chút.
Bởi vì nó có thể muốn mạng nhỏ của nàng bất cứ lúc nào.
Ảnh hướng mà Thiên Đạo Trúc Cơ mang tới đúng là vô cùng lớn.
Bây giờ nàng ở trong đó, nếu thành công thì cũng sẽ có được một chút chỗ tốt.
Nhưng chỗ tốt này lại không thể cảm nhận được, cũng chạm không tới.
Nhưng tương lai sẽ hiển lộ rõ ràng.
"Không biết có thành công hay không." Bích Trúc nhìn thiếu nữ bên trong đại thế thiên địa, cảm giác có chút khó tin.
Một tiểu nữ hài sao có thể dung nạp đại thế thiên địa này được đây.
Nàng còn cảm thấy, bên trong thậm chí có khí tức nguyền rủa.
Rất nhiều người đều ước gì Thiên Đạo Trúc Cơ chết.
"Cho dù có thể thành công thì cũng quá gian nan đối với nàng."
Thở dài một tiếng, Bích Trúc chỉ có thể tiếp tục thủ ở nơi này.
Nàng không giúp được gì khác, chỉ có thể tận chút sức mọn.
---
Phía Đông Minh Nguyệt Tông.
Sau khi Tự Bạch đánh chết người, không có mừng rỡ chút nào, ngược lại còn cảm thấy có chút không đúng.
"Người hơi ít."
Hắn lập tức để người đi điều tra một chút.
Một vị tiên tử lập tức đi tới, nói:
"Sư huynh, tra ra được bọn hắn đã tách ra, một bộ phận người có lẽ đã đi về phía Bắc."
"Phía Bắc?" Tự Bạch có chút kinh ngạc:
"Là chỗ nào?"
"Chắc là Song Thành phong." Tiên tử nói.
Nghe vậy Tự Bạch không chần chờ nữa:
"Để một phần người ở lại đây, những người khác đi với ta một chuyến."
Còn về chuyện trong tông môn, bọn hắn không thể can thiệp.
Cấp độ quá cao.
Không bao lâu sau, bọn hắn chạy tới Song Thành Phong, sau đó tìm kiếm bóng người theo dấu vết.
Chỉ là qua không bao lâu, đám người Tự Bạch cũng có chút ngoài ý muốn.
Bởi vì ở phía trước có một số người ngã trên mặt đất, không rõ sống chết.
Một người trẻ tuổi dùng pháp bảo cảm nhận một hồi rồi nói:
"Chắc là hôn mê."
Sau khi đám người Tự Bạch dùng thuật pháp khống chế đối phương lại, mới đi lên thăm dò.
Là người Đọa Tiên Tộc, trong tay bọn họ còn cầm một tấm bản đồ, là con đường lẻn vào.
"Là người nào đã vô thanh vô tức kích choáng bọn hắn?" Một vị tiên tử kiểm tra bốn phía, phát hiện nơi này không có bất kỳ dấu vết gì.
"Ta cảm giác như là bọn hắn đang hành tẩu thì đột nhiên bị ngất. Cho dù bọn hắn tỉnh lại, đều có thể không biết đã xảy ra chuyện gì."
Lúc này đúng là đã có người tỉnh lại, hắn cảm thấy có chút mờ mịt đối với việc mình bị khống chế lại.
"Xảy ra chuyện gì rồi?" Hắn vô thức hỏi.
Đang còn tốt, tại sao lại bị người của Minh Nguyệt Tông bắt?
Tự Bạch có chút khiếp sợ mà nhìn về phía Song Thành Phong, thủ đoạn này có chút cao minh.
"Trở về thôi." Hắn mở miệng nói.
Những người khác cũng không nói thêm gì, bọn hắn cũng cảm nhận được.
Có cao nhân ra tay.
Ầm ầm.
Đột nhiên bầu trời truyền đến tiếng nổ ầm vang.
Bọn hắn mơ hồ nhìn thấy đại thế thiên địa có chút không ổn định.
"Tiến độ của Sở Tiệp trở nên chậm?" Tiên tử trẻ tuổi có chút lo lắng.
"Là do những hắc khí kia, không có cách nào đuổi đi sao?" Có người hỏi.
Tự Bạch yên lặng.
Chuyện này phải xem những tiền bối kia.
Chuyện bọn hắn có thể làm chính là ổn định xung quanh, không mang đến áp lực cho người bên trong.
Chỉ là vào lúc mọi người muốn rút lui, Song Thành Phong đột nhiên xuất hiện chấn động.
Mấy người quay đầu nhìn lại, phát hiện một đạo tử quang bay vào mây trời, tử khí khuấy động bốn phương.
Mọi người rung động, thậm chí không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Tự Bạch nhìn đạo tử khí này, không biết đang suy nghĩ gì.
---
Lúc này, bên trong Minh Nguyệt Tông.
Một số lão giả đang giúp ổn định đại thế thiên địa, thế nhưng hắc khí trong đại thế càng ngày nghiêm trọng, nếu như không làm chút gì đó thì khó nói được thành bại sẽ như thế nào.
"Không thể đợi thêm nữa, đi mời Thượng An của Hạo Thiên Tông thôi, mượn nhờ tâm thánh hiền của hắn, khai thông đại thế thiên địa, chúng ta có thể ra bất cứ giá nào."
Những người khác cũng nghĩ như vậy.
Lúc này, người đứng phía sau lập tức nhích người, dự định chấp hành.
Nhưng mà đúng vào lúc này, một đạo tử quang xông vào mây trời, một điểm tử khí dẫn động thiên địa.
Mọi người chấn kinh.
Thậm chí không rõ vì sao lại như này.
Ngay sau đó, giữa thiên địa giống như xuất hiện chuyển biến, hướng đi của tử khí vốn là phía Bắc, nhưng lại giống như đã biến thành phía Đông.
Giờ khắc này, tử khí bộc phát sáng rực.
Tử khí đông lai.
Trong nháy mắt, mấy người ngồi xếp bằng đều hô một tiếng rồi đứng lên.
Bọn hắn nhìn chằm chằm tử khí, có chút khó có thể tin nổi.
"Tử khí đông lai, điềm lành thiên địa, rốt cuộc là dạng tồn tại gì, lại cam nguyện làm vật làm nền? Khí độ như thế… Khí độ như thế…"
Tử khí xuất hiện, kinh động đến tất cả mọi người.
Vạn Hưu cùng với Tư Trình đang động thủ đều có chút rung động.
Tử khí đặc thù, khí tức mạnh mẽ, khiến cho bọn hắn trong lúc nhất thời hơi nghi hoặc một chút.
Rốt cuộc là cường giả như nào mới có thể ảnh hưởng được như này?
Mà trong nhận thức của bọn hắn, ngoại trừ Minh Nguyệt Tông cùng với cực ít bộ phận cường giả bên ngoài, thì chỉ có hai người không nằm trong nhận thức của bọn hắn.
Trong thoáng chốc, Tư Trình nhớ lại câu “Phải thành” kia của Giang Hạo.
"Giúp đại ân rồi." Tư Trình uống rượu cười nói.
Lúc này tử khí tiến vào đại thế thiên địa, bắt đầu quét ngang tất cả hắc khí.
Mà đối mặt với sự gia nhập của tử khí, cái tay kia bắt đầu lui bước, không còn dám liên quan đến.
Đại thế thiên địa và tử khí đều không tầm thường, hắn dám tiếp xúc một cái, nhưng không dám đụng vào hai cái.
Đó là tự chịu diệt vong.
"Thật sự là hảo khí phách, thân có tử khí, lại cam tâm làm vật làm nền."
Tiếng nói vừa dứt, hắn bắt đầu thối lui.
Lúc này, trên không trung chỉ có một người trẻ tuổi, máu me khắp người, khí tức mỏng manh.
Xem như ngăn cản được.
Tử khí xuất hiện khiến cho tất cả mọi người đều không nghĩ tới.
Thế nhưng bọn họ cũng đều biết một chuyện, Thiên Đạo Trúc Cơ sắp thành công.
Có tử khí gia nhập, hắc khí trong đại thế thiên địa bắt đầu lui bước.
Cũng không phải là tan biến, mà là nhường cho khí khác chiếm thế chủ đạo.
Khí tức hoàng kim bắt đầu hiện ra, một giọng nói bay tới.
"Các ngươi có phải là hồ đồ rồi hay không? Hại các ngươi là đám ác nhân kia mà? Có liên quan gì đến Thiên Đạo Trúc Cơ?"
"Các ngươi không nhìn rõ sao? Bọn hắn đang e ngại Thiên Đạo Trúc Cơ xuất hiện, các ngươi hiện tại đang tiếp tay cho kẻ ác."
"Người chết không thể sống lại, ta không cam tâm, những người này rõ ràng đang sợ Thiên Đạo Trúc Cơ, bọn hắn không muốn để cho Thiên Đạo Trúc Cơ xuất hiện, ta đây càng muốn duy trì Thiên Đạo Trúc Cơ."
"Các ngươi tỉnh lại đi, Thiên Đạo Trúc Cơ, Thiên Đạo là cái gì, là lão thiên gia, nếu như muốn hại chúng ta tại sao phải phiền toái như vậy?"
"Chúng ta nơi này khổ cực nhiều năm, nếu như ngươi cần ta dùng mệnh đổi, có thể đổi một lần bội thu."
Từng giọng nói truyền vào trong tai Sở Tiệp.
Mày nàng cuối cùng cũng giãn ra, tiếng nỉ non vang lên: "Tạ ơn!"
Lúc này, hoa sen vốn đang bị hắc khí bao trùm bắt đầu sáng lên.
Hắc khí thối lui, kim quang hiện ra.
Đại thế thiên địa được tử khí dẫn dắt, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được tiến vào thân thể Sở Tiệp, hóa thành căn cơ Trúc Cơ.
Sau khi đại thế thiên địa hoàn toàn được thu nạp.
Sở Tiệp mở mắt ra.
Khí tức Trúc Cơ xuất hiện, mà quanh thân nàng có ánh sáng nhiều màu nở rộ.
Thiên Đạo Trúc Cơ, thành.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận