Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 295: Thân Pháp Nhanh Hơn Ta, Tu Vi Mạnh Hơn Ta

Chương 295: Thân Pháp Nhanh Hơn Ta, Tu Vi Mạnh Hơn Ta
"Lại tới."
Một tháng triệu hoán một lần sao?
Giang Hạo cẩn thận cảm nhận, phát hiện hiện tại chẳng qua là triệu hoán một chút, không cung cấp con đường.
Nhưng mà hắn cũng có thể cảm nhận được, vị trí triệu hoán hình như không phải là Vạn Thạch Lâm.
Chắc là ở chỗ khác.
"Không biết thứ kêu gọi ta có phải là cùng một vật hay không."
Trong lúc nghi hoặc, hắn nhìn xuống mấy người bên cạnh, vẻ mặt của bọn hắn như thường, không có bất kỳ thay đổi nào.
"Là bọn hắn không nghe được triệu hoán, hay là đang ngụy trang?"
Giang Hạo lắc đầu, không để ý nữa.
Hắn bỏ qua triệu hoán, vẫn nên tiếp tục chăm sóc linh dược và đào quáng thì hơn.
Vừa có thể tăng cao tu vi, vừa có thể kiếm linh thạch.
——
Vạn Thạch Lâm.
Thiên Bia Sơn.
Vân Kỳ nhìn bia đá, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, nói:
"Thời gian sắp đến?"
"Ừm, sắp tới, nên rời đi." Lan Thiên tiên tử gật đầu:
"Phải chờ đến lần xuất hiện sau đó. Nhưng không biết được cụ thể là ở đâu. Chắc là sẽ xuất hiện lần nữa sau khoảng từ nửa tháng đến một tháng. Trong một năm ít nhất sẽ xuất hiện sáu lần."
"Một tháng có thể lĩnh ngộ ra được cái gì?" Vân Kỳ hỏi.
"Thiên Bia Sơn chính là như thế, nếu như không thể lĩnh ngộ trong một tháng thì chỉ có thể từ bỏ bia đá trước mắt. Ngươi không buông bỏ, nó sẽ thay người." Lan Thiên tiên tử nói.
"Nếu như ta không đi thì sao?" Vân Kỳ hỏi.
"Không biết." Lan Thiên tiên tử lắc đầu, tim có chút đập nhanh, nói:
"Ta chỉ biết là, những người không rời đi đều chưa từng xuất hiện. Dù sao Thiên Bia Sơn tan biến trong hơn nửa tháng, không ai biết được nó đi nơi nào."
Xoạt!
Đột nhiên bia đá lại phát ra ánh sáng.
"Lại tới." Vân Kỳ nhìn về phía nữ tử bên cạnh.
"Vẫn là triệu hoán." Lan Thiên tiên tử cau mày:
"Triệu hoán lần nữa, nói rõ đã qua lâu như vậy, người kia vẫn không tới. Mà tan biến trước triệu hoán, nói rõ là đã xác định được vị trí. Người nhận được triệu hoán, có lẽ đã biết được vị trí từ sớm rồi."
Nàng cũng là lần đầu thấy loại chuyện này, mặc dù chỉ là suy đoán, thế nhưng nàng cảm thấy có khả năng cực cao.
"Nếu như người kiểu này tiến vào Thiên Bia Sơn có dẫn tới dị tượng gì không?" Vân Kỳ hỏi.
"Theo lý thuyết thì sẽ không." Lan Thiên tiên tử suy tư chốc lát rồi nói:
"Chỉ khi lĩnh ngộ ra thứ gì đó khủng khiếp, mới có thể dẫn động thiên địa. Chẳng qua là người kiểu này thường sẽ rất dễ lĩnh ngộ ra mấy thứ kia."
Nói xong, hai người liền đi ra khỏi Thiên Bia Sơn.
Lúc bọn hắn đi xuống, một nam tử hai mươi bảy hai mươi tám tuổi đi ngang qua bên người các nàng.
Cũng không thèm nhìn bọn hắn một cái.
Vân Kỳ quay đầu nhìn sang, không khỏi kinh ngạc:
"Người này thật là kỳ quái."
Lan Thiên tiên tử quay đầu nhìn một cái rồi nói:
"Khí tức Nguyên Thần viên mãn không ổn định, có chỗ nào kỳ quái?"
"Thân thể này không phải là của hắn, người này là đoạt xá tiến vào nơi này, hơn nữa thần hồn của hắn cực mạnh." Vân Kỳ nói.
Nghe vậy, Lan Thiên tiên tử nhướng mày.
Nhưng không có mở miệng.
"Đi thôi sư tỷ, chúng ta đi chỗ khác nhìn một chút, sau đó lại đi tìm Thiên Bia Sơn. Lỡ như thiên tài kinh thế kia xuất hiện, chúng ta cũng có thể chứng kiến một chút." Vân Kỳ nói.
Hai người không nói thêm gì nữa, rời xa Thiên Bia Sơn.
Sau khi bọn hắn rời đi một lúc, Thiên Bia Sơn dần dần tan biến.
Dường như chưa từng tồn tại.
Lúc này.
Nam tử hai mươi bảy hai mươi tám tuổi vừa cười vừa nhìn về phía nơi xa.
Hắn bước một bước đã xuất hiện tại một nơi cực xa.
Thần thông, Súc Địa Thành Thốn.
"Có thần thông này, ta sẽ có thể nhanh chóng nhìn thấy Tiểu Mị, cũng có thể dễ dàng mang nàng rời đi. Huyết Triều Lâm, ta tới đây. Tin rằng nơi đó sẽ không ai có thể ngăn cản đường đi của ta."
Nói xong, hắn lại biến mất tại chỗ.
Không bao lâu nữa là hắn có thể đến Huyết Triều Lâm.
——
"Ngươi có nghĩ tới hay không, người mà ngươi không muốn quan tâm ở sau lưng ngươi có thể là người đẹp nhất trên đời này?"
Giang Hạo đang đào quáng đột nhiên dừng lại.
Sau đó, hắn quay đầu nhìn về phía Mị Thần sau lưng.
"Phát hiện ra ta đẹp rồi sao? Thế nhưng ta đã giận ngươi, ngươi không dỗ ta hai câu thì ta sẽ không tha thứ cho ngươi." Mị Thần gắt giọng.
Giang Hạo chỉ nhìn thoáng qua rồi lại tiếp tục đào quáng.
Không bằng Hồng Vũ Diệp.
Cũng mạnh bằng nàng.
"Ách? Nếu không thì dỗ một câu cũng được." Mị Thần chu môi ủy khuất nói.
Keng!
Bán Nguyệt ra khỏi vỏ.
Ánh trăng xẹt qua.
Trực tiếp chém bay đầu Mị Thần.
Nếu không phải vì đào ra được chút quáng thưa thớt, hắn rất muốn chuyển sang nơi khác để tiếp tục đào.
Bên phía Đinh Dư đúng là có mỏ, chẳng qua là tình huống bên trong dường như phức tạp hơn nhiều.
Hơn nữa chất lượng cũng bình thường.
Chỉ có thể để sau.
"Ngoại trừ ta ra tuyệt đối sẽ không có ai quan tâm đến loại người như ngươi." Mị Thần giận mắng một tiếng, sau đó tan biến.
Giang Hạo vẫn bình tĩnh, không bị ảnh hưởng chút nào.
Có đôi khi chính hắn đều không thể xác định được, rốt cuộc mình vốn là như thế, hay là ảnh hưởng của Thiên Tuyệt Cổ Độc quá lớn.
Nhưng mà có thể xác định được một chuyện, đó chính là đào quáng nhất định quan trọng hơn Mị Thần.
Bảy ngày sau.
Giang Hạo phát hiện tất cả khoáng thạch đều được bán thành công.
Đáng tiếc, lần này chỉ được chia một ngàn rưỡi.
Quá bình thường.
Cho đến trước mắt, hắn sở hữu hơn mười một ngàn linh thạch.
Hơn một tháng, một vạn linh thạch.
Phát tài.
Nếu như lại tiếp tục thì trong lúc ở trong này hắn có thể kiếm được bằng mấy năm ở ngoài.
Nhưng mà hắn phát hiện mấy người Cố Văn bắt đầu động thủ cùng những người khác.
Chắc tất cả mọi người đã gặp một chút cơ duyên.
Gia Cát Chính đã đạt được cơ duyên từ sớm, dường như đang hấp thu một sợi kiếm ý kia.
Nhưng mà, những người khác lại không cảm thấy vui vẻ.
Bởi vì một khi hấp thu, Gia Cát Chính sẽ có khả năng tấn thăng Kim Đan.
Bọn hắn sao có thể bằng lòng được?
Tất cả mọi người là Trúc Cơ, ngươi lại muốn tấn thăng Kim Đan?
Cho nên năm người, người nào muốn tấn thăng, đều sẽ bị bốn người khác ngăn cản.
Giang Hạo không quan trọng, không ảnh hưởng hắn kiếm linh thạch là được.
Chẳng qua là không bao lâu sau hắn đã nghe được tin dữ.
"Hiện tại không dễ bán nữa rồi." Cố Văn thở dài, nói:
"Mọi người vào đây cũng không mang theo quá nhiều linh thạch như vậy, cho nên sau khi chúng ta kiếm lời mấy vạn, đã coi như là lấy hết của bọn hắn rồi. Trừ khi là trao đổi bằng đồ vật, hoặc là tìm kiếm nhiều người hơn. Các ngươi nghĩ thế nào?" Cố Văn hỏi tất cả mọi người.
"Linh thạch hoặc là đổi đồ vật đều được, hơn nữa theo thời gian dần trôi, chắc chắn sẽ có Kim Đan đến, chúng ta cần tránh né một chút. Tất cả mọi người đều biết chúng ta có linh thạch, bọn hắn đương nhiên sẽ để mắt tới chúng ta." Đinh Dư nói.
"Bọn hắn phần lớn đã từ bỏ Thiên Bia Sơn, hoặc là từ bỏ cơ duyên ở khu vực Kim Đan sau hơn nửa năm, cho nên đều sẽ tới đây. Chúng ta còn có thời gian." Gia Cát Chính nói.
"Không thể tìm sư huynh sư tỷ trong môn phái của mình sao?" Hạ Đông hỏi.
"Có thể thì có thể, ta sẽ tìm một sư huynh trên Nguyên Thần, các ngươi đồng ý không?" Cố Văn hỏi.
Hạ Đông yên lặng.
Đúng vậy, thực lực sư huynh sư tỷ của mọi người có sự khác biệt.
Đến lúc đó nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Nghe bọn hắn thảo luận, Giang Hạo đột nhiên nhíu mày, nhìn về phía phương xa.
Có người tới.
Rất mạnh.
Nhìn sóng linh khí xung quanh, đại khái là Nguyên Thần viên mãn, mạnh hơn cả ta.
Chuyện này khiến Giang Hạo cảm thấy không lành.
Không phải nói là Kim Đan tới sao?
Sao mới tới đã Nguyên Thần viên mãn rồi.
Lại còn mạnh hơn hắn một cảnh giới nhỏ.
Hắn thân là Nguyên Thần, đều trốn đến khu vực Trúc Cơ.
Nhưng vẫn gặp phải cường giả bậc này.
Không bao lâu sau, một vị nam tử hai mươi bảy hai mươi tám tuổi xuất hiện ở xung quanh mọi người.
Thật nhanh, Giang Hạo cảm thấy chấn kinh.
Vừa rồi không phải là thân pháp bình thường, Hòa Quang Đồng Trần của hắn có vẻ như không bằng.
Xem ra phải tiếp tục tìm hiểu Hòa Quang Đồng Trần mới được.
Người vừa tới đã áp chế cả tu vi và thân pháp của hắn.
Quả nhiên vẫn là trong tông môn an toàn hơn.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận