Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 165: Niết Bàn Thành Công

Chương 165: Niết Bàn Thành Công
Nếu là ngày trước, Giang Hạo sẽ khá để ý.
Còn sẽ nghĩ biện pháp nhắc nhở vị sư huynh nằm vùng trước mắt này một chút.
Nhưng lúc này không giống ngày xưa, mặc dù lần này không giám định ra suy nghĩ của Liễu Tinh Thần, thế nhưng hắn cảm thấy Liễu Tinh Thần tạm thời không để ý vu thuật.
Hắn muốn chờ xem sau đó đối phương sẽ bị đoạt xá như nào.
Nhìn nội dung thần thông phản hồi, Giang Hạo cảm thấy người này đúng là hoang đường chưa từng thấy.
Nhưng hắn có thể xác định một chút chuyện, đó chính là trời sinh Long Sát Chi Khí, sẽ rất dễ dàng bị đoạt xá.
Đồng thời cũng nói rõ, quặng mỏ có chút không bình thường.
Mục Khởi lấy được truyền thừa viễn cổ ở bên trong. Liễu Tinh Thần lại bị Đại Vu quấn thân, bên trong có khả năng có chí bảo cũng nên.
"Trong những ngày sư đệ ra ngoài, đám người Huyền Thiên Tông đã đón người đi, lần này bọn hắn không nói bất kỳ yêu cầu gì.
Chuyện này chắc sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với sư đệ.
Nhưng dường như rất nhiều người đã nhớ kỹ sư đệ."
Liễu Tinh Thần thuận miệng nhắc nhở, lại nói chút chuyện không quan trọng với Giang Hạo.
Ví dụ như bồi thường cho lần nhiệm vụ thất bại lần này.
Dường như đang nói cho Giang Hạo, hắn đang đòi nợ.
Nhất là sau sóng gió thiếu nợ, khiến cho Giang Hạo cảm thấy nếu như mình thiếu nợ không trả thì chắc chắn sẽ rất thảm.
Giang Hạo chỉ có thể bày tỏ rằng mình sẽ trả tiền đúng hạn.
Không bao lâu, Liễu Tinh Thần đứng dậy rời đi.
Giang Hạo tiễn nửa đường, sau đó một thân một mình đi về phía Linh Dược Viên.
Trên đường đi, hắn bắt đầu suy nghĩ.
"Cho đến trước mắt thì tai họa ngầm lớn nhất chính là Thiên Hoan Các, theo lý thuyết chỉ cần không đi Thiên Hoan Các thì sẽ không có vấn đề gì, ít nhất mấy năm này sẽ không có vấn đề."
"Mấy năm về sau thì không nói được rồi, trừ khi tìm được Mị thể."
"Chuyện của Ma Quật cũng không tính là chuyện xấu, phải xem lúc nào đến lượt ta.
Đi vào cũng tốt, thế nhưng chờ ta tấn thăng Nguyên Thần rồi lại đi vào thì sẽ càng tốt hơn."
"Còn có Bách Cốt Lâm, qua lâu như vậy, bọn hắn phải có chút phản ứng mới đúng."
Sau khi suy nghĩ một hồi, Giang Hạo cũng tới Linh Dược Viên, bắt đầu công việc thường ngày của mình.
Hơn nửa tháng dần trôi qua.
Giang Hạo bán đống linh dược, pháp bảo, phù lục… thường gặp ra ngoài.
Thu được bốn ngàn ba.
Giảm đi hao tổn một ngàn ba thì lời ba ngàn.
Bây giờ hắn có một vạn ba ngàn linh thạch.
Sáng sớm.
Giang Hạo đứng ở ban công nhìn con thỏ trong sân.
"Trở về một tháng, tạm thời không có vấn đề gì, có thể tiến hành bước kế tiếp."
Sau đó hắn tới trong viện, bắt con thỏ lại, dùng sức mạnh phong bế tu vi của nó.
Sau đó, treo nó ở trên cây.
Treo lơ lửng giữa không trung, phòng ngừa nó tiếp xúc với những vật khác.
Vừa mới treo xong, con thỏ liền tỉnh lại.
Nó nhìn mình bị chủ nhân treo lên, cũng không kinh hoảng, thậm chí còn có một loại cảm giác thân thiết.
Dường như nó đã lớn lên như vậy.
"Chủ nhân muốn làm gì?" Nó tò mò hỏi.
Giang Hạo trầm mặc một lát, cởi dây thừng trên cây xuống, rồi treo con thỏ ở trên xà nhà.
Bởi vì qua mấy ngày muốn giúp Bàn Đào Thụ niết bàn, nếu treo con thỏ ở đó sẽ dễ xảy ra vấn đề.
Vẫn nên treo ở chỗ cũ thì thích hợp hơn.
"Từ hôm nay trở đi, ngươi không thể ăn những thứ khác ngoài đồ mà ta cho, để phòng ngừa ngươi không khống chế được chính mình, mấy ngày này ngươi chỉ có thể bị treo như vậy." Giang Hạo đáp lại.
Lúc này con thỏ đã có linh trí, phiền toái hơn trước kia nhiều.
Nó sẽ nghĩ hết biện pháp để chạy xuống.
Cho dù chỉ ăn một mảnh lá cây thì linh thạch của mình đều sẽ đổ xuống sông xuống biển.
Một ngày một trăm, tổn thất đó sẽ khiến cho hắn muốn nấu con thỏ.
Cho nên, để không xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nào, dựa vào sự tự giác của con thỏ tuyệt đối là chuyện không thể.
"Vậy ra sẽ ăn cái gì?" Con thỏ hỏi.
Nói xong, Giang Hạo lấy một trăm khối linh thạch ra rồi nói:
"Ăn hết những thứ này."
Con thỏ trừng mắt nhìn, nói:
"Chủ nhân, bạn bè trên đường đều biết khẩu vị của ta không lớn."
Giang Hạo bỏ qua, đưa một trăm linh thạch tới: "Ăn đi."
Ngay từ đầu, con thỏ ăn vô cùng nhanh.
Sau khi ăn năm mươi khối, nó đã có chút thống khổ.
Ăn đến chín mươi khối, nó nhìn Giang Hạo với vẻ chật vật, nấc một cái:
"Nấc ~ chủ nhân, Thỏ gia ta không thể chết no ở đây."
"Sắp đến giữa trưa rồi, coi như ăn cơm trưa đi." Giang Hạo bình tĩnh nói.
Cuối cùng con thỏ mạnh mẽ ăn hết một trăm khối linh thạch.
Sau đó Giang Hạo mới rời khỏi sân nhỏ, đi tới Linh Dược Viên.
Một tháng trôi qua.
Con thỏ đã thành thói quen với chuyện đến giờ cơm là chỉ cần há miệng.
"Chủ nhân, chủ nhân, ăn cơm." Con thỏ quơ thân thể, kêu lên.
Giang Hạo giám định lại, xác định chỉ còn lại mười chín ngày.
Trong lúc đó không có bất cứ vấn đề gì.
Nhìn con thỏ ăn một trăm khối linh thạch, Giang Hạo mới đến bên cạnh Bàn Đào Thụ.
Quả phía trên đã chín hết, ngoại trừ một quả cần thiết thì những quả khác đều được Giang Hạo hái đi cho Tiểu Li.
Những ngày này, Tiểu Li cũng không gây tai hoạ cho hắn nữa.
Vài ngày trước, hắn lại cho Tiểu Li ba mươi linh thạch, đi giao cho quán cơm.
Tiền ăn này khiến cho Phong Dương chấn kinh, thật sự mỗi tháng đều giao sao.
Nhưng đến cuối năm, Tiểu Li cũng đã tấn thăng Luyện Khí tầng hai vào hôm qua.
Qua chút thời gian, có thể để cho nàng trở về.
Nhưng phải chờ con thỏ đi xuống đã, nếu không sẽ không có ai thử tiến độ của Sở Xuyên, ảnh hưởng đến việc tu luyện của đối phương.
"Không biết niết bàn cần bao lâu."
Giang Hạo lấy linh thạch ra, bắt đầu bố trí Tụ Linh trận.
Mấy ngày này hắn đã tốn một lượng linh thạch lớn, cũng đã trả nốt hai ngàn kia cho Chấp Pháp Phong.
Tốn ba ngàn cho con thỏ, còn cần một ngàn chín.
Bàn Đào Thụ cần bốn ngàn chín.
Tổng cộng một vạn hai.
Cũng may có những Luyện Đan Sư kia gây rối, khiến cho hắn kiếm được không ít.
Sau khi bố trí Tụ Linh trận, Giang Hạo mới rời khỏi sân nhỏ, đi tới Linh Dược Viên thu bọt khí, thuận tiện chỉnh lý linh dược.
Bởi vì Diệu sư tỷ, khiến cho lượng công việc của mọi người giảm bớt không ít.
Giang Hạo lại tham dự, khiến cho những người kia chiếm giữ công việc từ sớm, sợ mình không có chuyện làm sẽ bị đưa đi.
Hai tháng này, lúc Giang Hạo quản lý, bọn hắn đã không phải chịu bất cứ thương tổn gì.
Trong lúc nhất thời, đám người mới gia nhập mấy tháng trước đều hiểu, có người này ở Linh Dược Viên thì bọn hắn sẽ vô cùng an toàn.
Hơn nữa, nghe nói người của các Linh Dược Viên khác đều thường xuyên sống trong lo lắng hãi hùng, càng khiến bọn họ cảm thấy không thể rời khỏi nơi này.
Nhìn những người này làm việc, Giang Hạo thở dài.
Diệu sư tỷ đúng là làm hỏng chuyện mà.
Phải nghĩ cách đưa vào một ít linh dược không dễ gieo trồng mới được.
Ban đêm.
Giang Hạo ngồi khoanh chân ở cửa ra vào, cúi đầu xem bí tịch Vô Danh.
Trước đó không lâu, Giang Hạo tìm hiểu 《 Hòa Quang Đồng Trần 》, trước mắt mới chỉ ổn định tại cấp độ thứ nhất.
Hòa kỳ quang, đồng kỳ trần.
Trong cảnh giới này, tốc độ sẽ tăng lên to lớn, cộng với việc khó mà bị phát hiện.
Cảnh giới thứ hai là có thể đi nghìn vạn dặm.
Có đột phá tại phương diện tốc độ, nhưng cụ thể thì còn phải chờ đến lúc lĩnh hội được.
Thứ ba chính là lui có thể ẩn vào thế gian.
Thoạt nhìn giống như thân pháp hành động mà không bị phát hiện, nhưng nếu như liên quan đến tâm cảnh thì có thể ẩn vào đám người, phù hợp núi sông, đi khắp đại địa.
Đáng tiếc Giang Hạo còn chưa lĩnh hội được.
"Chủ nhân, chủ nhân, sáng lên, sáng lên." Con thỏ đột nhiên hét lớn.
Giang Hạo ngẩng đầu.
Phát hiện Bàn Đào Thụ quả nhiên phát sáng, dưới tác dụng của Tụ Linh Trận, lực lượng dường như bị điều động, hội tụ về phía quả đào cuối cùng trên cây với tốc độ cao.
Lá cây bắt đầu rơi xuống, thân cành bắt đầu khô bại.
Cho dù là trái cây cũng đang hư thối.
Loại tình huống này cứ duy trì cho đến buổi sáng.
Bàn Đào Thụ tươi tốt trước đó biến thành một thân cây khô héo, chỉ để lại một viên hạt giống phát sáng nhạt ở trên mặt đất.
"Xem ra đã thành công."
Giang Hạo nhặt hạt giống lên, mở giám định ra.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận