Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1687: Bạch Chỉ: “Các ngươi để mắt ...

Chương 1687: Bạch Chỉ: “Các ngươi để mắt ...Chương 1687: Bạch Chỉ: “Các ngươi để mắt ...
Chúc Hỏa Đan Đình.
Một nam tử từ trên đỉnh núi đi xuống, một đường hướng đến Hải Vụ động. Lần này, ý cười nở trên khóe miệng hắn.
Khi đến Hải Vụ động, hắn nhìn vào làn sương bên trong rồi cất tiếng: “Người đâu rồi? Phá vỡ phong ấn rồi sao?
“Chúc mừng, chúc mừng.” Lúc này, một bóng người ẩn hiện lên tiếng:
“Âm dương không hòa.” “Dạo trước ta còn nghe ai đó nói vài ngày nữa sẽ phá vỡ phong ấn, giờ đã mấy ngày rồi?“ Thánh Chủ cười hỏi.
“Không nên hỏi thì đừng hỏi.” Thánh Đạo lạnh lùng đáp: “Đi dò la tin tức về hai người bọn họ xem, hiện tại cảnh giới của họ ngang nhau, chắc chắn đã có tiến triển.”
“Cảnh giới ngang nhau?” Thánh Chủ có chút ngạc nhiên.
“Ngươi không biết?” Thánh Đạo lắc đầu thở dài: “Uổng cho ngươi có nhiều phân thân như vậy, hóa ra chẳng ích gì.”
“Hôm đó hắn phong ấn Thái Cổ Âm Dương Ma Phán, chẳng phải đại đạo đã sụp đổ sao?” Thánh Chủ nghỉ hoặc.
“Ngươi chỉ biết đến vậy thôi?” Thánh Đạo lại thở dài nói:
“Ngươi thực sự không biết gì sao? Nhưng nghĩ lại cũng đúng, nếu biết hắn là Đại La, tối ngươi sẽ không ngủ được.
“Vậy nên để ngươi ngủ ngon, hắn mới để các ngươi nghĩ rằng đại đạo sụp đổ.”
“Không thể nào.” Thánh Chủ không tin.
“Ngươi còn không phục?” Thánh Đạo khinh thường nói: “Nhìn xem thực lực của ngươi kìa, ta lừa ngươi được sao?
“Không phải ta xem thường ngươi, ta chỉ nói sự thật thôi.”
Thánh Chủ: “...”
Đây chẳng phải là xem thường sao?
Đã đạp ta xuống đất rồi. “Đáng đời ngươi không ra được.” Thánh Chủ nói.
“Ta ở trong này mà tin tức còn linh thông hơn ngươi ở ngoài.” Thánh Đạo bĩu môi. “Ít nhất ta được tự do, muốn làm gì thì làm, còn ngươi?” Thánh Chủ chế giễu.
“Ta sao?“ Thánh Đạo cười ha ha: “Ta muốn ở bao lâu thì ở, ngươi làm được không?”
Thánh Chủ lạnh lùng nói: “Vậy ngươi cứ tiếp tục ở đó, ta tiếp tục bận rộn việc của mình, đợi người ngoài kia quật khởi, ngươi vẫn còn ở trong đó. “Hy vọng lúc đó ngươi vẫn lạc quan như này.”
“Giúp ta dò la tin tức vê họ đi.” Thánh Đạo nói.
“Ta không.” Thánh Chủ khiêu khích: “Ngươi làm gì được ta?”
“Vừa yếu vừa thích chơi.” Thánh Đạo thở dài.
Thánh Chủ không để ý, quay đầu rời đi.
“Ngươi không tò mò đã xảy ra chuyện gì sao?” Thánh Đạo hỏi vói theo.
Thánh Chủ: “...”
Hắn thực sự rất tò mò. Rõ ràng Giang Hạo Minh đã rơi khỏi cảnh giới Đại La. Vì sao Thánh Đạo vẫn nói đối phương là Đại La? Trong khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì?
Hiện tại đối phương đang ở trạng thái nào?
Không làm rõ, sau này muốn gỡ gạc lại thể diện sẽ rất dễ gặp rắc rối.
Ngày hôm sau.
khổ Ngọ Thường ngồi trong viện im lặng hồi lâu. Hôm nay các đại mạch chủ có cuộc họp thường lệ. Hiện tại thời kỳ đại thế đã đến, bọn họ phải đối mặt với rất nhiều vấn đề, tài nguyên bên ngoài cũng vô cùng phong phú.
Cần phải tranh đoạt với các tộc khác.
Vậy nên không có thời gian nhàn rỗi.
Buổi chiều.
Khổ Ngọ Thường tham gia cuộc họp.
Nội dung cuộc họp lần này là các phong phải cử người ra ngoài, tiêu diệt ảnh hưởng của dị tộc.
Cũng để cho dị tộc biết đây là phạm vi của Thiên Âm tông. Nếu không đối phương sẽ càng ngày càng lấn tới. Tóm lại là không thể nhượng bộ.
Nếu không uy tín tông môn sẽ suy giảm, sau này sẽ liên tục có người đến gây rắc rối.
Mất nhiều hơn được. Mười mấy người thảo luận hồi lâu.
Sau đó cuộc họp kết thúc. Mọi người đều đứng dậy rời đi, chỉ có Khổ Ngọ Thường là không nhúc nhích.
Bạch Chỉ có chút ngạc nhiên.
Những người khác cũng phát hiện nhưng không ai để ý.
Họ đều rời đi trước.
Đợi trong đại điện chỉ còn lại Khổ Ngọ Thường và Bạch Chỉ, Bạch Chỉ mới lên tiếng: “Khổ mạch chủ có chuyện gì muốn nói?” “Cũng không có gì.” Khổ Ngọ Thường suy nghĩ một lát rồi nói:
“Có một chuyện, ta muốn hỏi ý kiến của chưởng môn.”
“Không phải chuyện xấu?” Bạch Chỉ nghe ra ngữ khí của đối phương.
Nếu là chuyện xấu, ngữ khí không nên như vậy.
Khổ Ngọ Thường gật đầu: “Không phải chuyện xấu.” “Ngươi nói đi.” Bạch Chỉ nói.
khổ Ngọ Thường cũng là lần đầu tiên làm chuyện như này, đắn đo một lát mới lên tiếng: “Tông môn hẳn là không cấm hôn nhân đúng không?” “Không cấm.” Bạch Chỉ đáp.
Trong lòng lại có chút ngạc nhiên.
Vì sao đối phương đột nhiên hỏi vấn đề này. “Hôn nhân của thủ tịch đệ tử có bị kiểm soát không?” Khổ Ngọ Thường hỏi tiếp. “Theo lý thuyết là không, dù sao đó là tự do của họ, nhưng hôn nhân của thủ tịch đệ tử là chuyện lớn, vậy nên vẫn cần kiểm duyệt.” Bạch Chỉ cũng không nói tuyệt đối.
Bà cảm thấy Khổ Ngọ Thường đang nói vòng vo. “Nếu một thủ tịch đệ tử muốn cưới thiên kiêu của Bạch Nguyệt Hồ, Bạch chưởng môn thấy sao?” Khổ Ngọ Thường nhìn đối phương hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận