Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 319: Lại Bổ Thêm Hai Đao

Chương 319: Lại Bổ Thêm Hai Đao
Chương 319: Lại Bổ Thêm Hai Đao
Giang Hạo nghe vậy, nhìn về phía sau.
Sau khi nhìn thấy rõ người tới sau, hắn nhíu mày lại.
Một nam một nữ, nam là Nguyên Thần viên mãn, khí tức kéo dài dao động rất lớn, căn cơ không đủ vững chắc.
Chắc là vừa thăng cấp.
Nữ là Nguyên Thần hậu kỳ, khí tức kéo dài dao động vững vàng, chắc hẳn là ở Nguyên Thần hậu kỳ rất lâu rồi.
Hai người mạnh mẽ, Kim Đan tuyệt đối không thể đối đầu. Chẳng trách năm người kia muốn chạy vào trong.
Hắn cũng không muốn đối đầu với hai người này.
"Hai vị tiền bối có chuyện gì sao?" Giang Hạo cung kính nói.
"Chúng ta muốn mượn linh thạch." Diệp Lạc cười nói:
"Tiểu hữu có bao nhiêu linh thạch?"
"Một ngàn rưỡi." Giang Hạo cung kính trả lời.
"Hơi ít đấy." Diệp Lạc tiếc nuối nói:
"Chúng ta muốn mượn một vạn rưỡi, không biết ngươi có không?
Nếu không có, chúng ta lại tự mình xem?"
Giang Hạo nhíu mày lại. Lúc này, hắn đột nhiên cảm giác được sách trong pháp bảo trữ vật phát ra phản ứng.
Là sách của Tuyết Nguyệt tiên tử.
Điều này làm cho Giang Hạo hơi ngạc nhiên.
Hắn nhìn nữ tử xinh đẹp động lòng người trước mắt, nhìn thế nào cũng không thể liên tưởng được với người trong sách.
"Tiền bối là người của Thiên Vũ tông?"
Diệp Lạc và Mạc Thiên nghe vậy, đều sửng sốt.
"Tiểu hữu làm sao nhìn ra được?" Diệp Lạc hỏi.
"Tiền bối là Diệp Lạc tiên tử?" Giang Hạo lại hỏi.
Lúc này, Diệp Lạc nhíu mày lại.
Trong giây lát, nàng không hiểu đối phương làm sao biết được.
Tuy nhiên, hắn chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, bọn họ không lo lắng gì.
"Xem ra là đúng rồi." Giang Hạo khá tò mò nói:
"Không biết tiền bối có nhớ Tuyết Nguyệt không?"
"Tuyết Nguyệt à?" Diệp Lạc hơi bất ngờ, sau đó gật đầu cười nói:
"Nhớ chứ! Tuyết sư muội xinh đẹp như hoa, là tiên tử cao ngạo lạnh lùng của tông môn, tồn tại đáng ngưỡng mộ được trong lòng mọi người.
Ta nhớ có một người, cho dù chết cũng muốn lấy được Tuyết sư muội.
Khi đó Tuyết sư muội còn nhỏ, ta cảm thấy người khác thành tâm như thế, nhất định sẽ đối xử tốt với Tuyết sư muội.
Ta lại lặng lẽ giúp người kia một tay, để bọn họ có quan hệ phu thê thực sự, như vậy có thể trở thành thần tiên thân thuộc.
Đáng tiếc, sư muội không cảm kích, giết chết người kia.
Trong sạch của bản thân cũng vì vậy mà không còn. Nhưng người khác đều không biết.
Sư huynh Mạc Thiên cũng chẳng hay biết gì nhỉ? Ta nhớ, lúc đó ngươi còn đặc biệt bắt nàng, cùng trải qua một đêm tuyệt vời."
Diệp Lạc nhìn Mạc Thiên hỏi.
Lúc này, sắc mặt Mạc Thiên thâm trầm, vẫn chưa mở miệng.
Giang Hạo nghe xong, nghĩ thầm thật khéo, hai người này đều đã tới.
"Tiểu đạo hữu sẽ không phải quen biết sư muội Tuyết Nguyệt chứ? Ta khuyên ngươi vẫn nên đổi một người khác đi. Nàng bị một ít thiên tài trong tông môn chúng ta chơi đùa, không sạch sẽ.
Không giữ mình trong sạch được." Diệp Lạc tiên tử lắc đầu thở dài.
"Không." Giang Hạo lắc đầu:
"Ta chỉ tò mò hỏi vậy thôi, cũng không quen nàng."
"Như vậy à." Diệp Lạc tiên tử cũng không nhiều lời, mà chỉ nói:
"Vậy chúng ta nói một chút về chuyện mượn linh thạch đ. Chúng ta muốn mượn một vạn rưỡi, đạo hữu có không?"
"Có, tổng cộng có ba vạn, không biết tiền bối định bao giờ trả?" Giang Hạo hỏi.
Hả?
Hai người ngạc nhiên, lại có thể nhiều như vậy sao?
Một Trúc Cơ hậu kỳ lại có nhiều linh thạch hơn cả bọn họ.
Cũng không phải bọn họ nghèo, mà bọn họ có quá nhiều chỗ cần tiêu linh thạch, pháp bảo, đan dược, phù lục cùng với những thứ khác, tất cả đều phải tiêu.
Hơn nữa, còn rất đắt.
Tu vi càng cao, lại phải chi càng lớn, bình thường kiếm về chắc chắn không đủ.
"Trả thì nhất định sẽ trả, chậm một chút sẽ không có chuyện gì?" Diệp Lạc tiên tử cười nói:
"Dù sao ngươi có nhiều linh thạch như vậy, chúng ta không trả cũng không sao.
Có đúng không?"
"Được rồi, đừng đùa nữa, xem thử hắn rốt cuộc có bao nhiêu linh thạch đã.
Nếu quả thật có nhiều như vậy, lại phải tìm ra năm người kia." Mạc Thiên nói xong, lại muốn ra tay.
"Chờ đã." Giang Hạo gọi đối phương lại:
"Ta còn có một vấn đề cuối cùng, Thiên Vũ tông là Ma môn sao?"
"Cái này..." Diệp Lạc vừa định mở miệng, lại đột nhiên cảm giác được một công kích lạnh thấu xương.
Giang Hạo chẳng biết đã biến mất từ bao giờ.
Mạc Thiên phản ứng rất nhanh, trực tiếp công kích về phía sau.
Lực lượng Nguyên Thần viên mãn phát ra.
Ầm ầm!
Một ánh đao chém phá công kích của hắn, ánh đao còn sót lại đánh cho hắn lùi về phía sau.
Mạc Thiên vô cùng kinh ngạc.
Chỉ là không chờ hắn kiểm tra xem người ra tay là ai, lại một ánh đao kèm theo khí thế mạnh mẽ trấn áp đến.
Hắn nổi giận, gầm lên một tiếng, điều động tất cả lực lượng trên người định chống lại.
Nhưng… hắn lại phát hiện mình mĩ không có cách nào thi triển pháp lực được.
Lúc này, hắn mới phát hiện cánh tay của mình đã bị chém xuống từ lúc nào.
Phụt!
Một thanh đao màu trắng bạc đâm vào cơ thể hắn.
Ngay sau đó, lực lượng đáng sợ bắt đầu đảo nát trong cơ thể hắn, phá hủy sức sống của hắn.
Hắn cắn răng, phun ra một ngụm máu tươi, tức giận nói:
"Ngươi dám!"
Ầm ầm!
Hắn thiêu đốt bản thân, lực lượng vô cùng mạnh mẽ giống như nước lũ trút ra, nhưng một ánh trăng xẹt qua trước mặt hắn.
Trong ánh trăng mang theo tử khí, thị giác của hắn bất chợt chấn động.
Lần này, hắn cuối cùng nhìn thấy người ra tay, cảm giác không thể tin được.
Người giết hắn lại là Trúc Cơ hậu kỳ trước đó.
Diệp Lạc hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mắt, ở trước mắt nàng, sư huynh Mạc Thiên bị một đao trực tiếp chém đầu.
Tốc độ cực nhanh, không thể tưởng tượng nổi.
Không có bất kỳ do dự nào.
Lúc này, nàng phát hiện ánh mắt của đối phương nhìn nàng.
Bình thản, lạnh lùng.
"Ta tương đối coi trọng linh thạch." Giang Hạo rút Thiên Đao từ trên người Mạc Thiên ra, nhìn nữ tử trước mắt.
"Ta, ta chưa nói là không trả." Diệp Lạc hoảng sợ lùi về phía sau.
"Không sao." Giang Hạo phóng khoáng nói:
"Kiếp sau cẩn thận một chút."
Diệp Lạc hoang mang mở ra pháp bảo giữ mạng, bay trên trời, muốn thoát đi.
Tay Giang Hạo cầm Thiên Đao, vận chuyển tử khí.
Hắn bất chợt bước một chân ra.
Thiên Đao thức thứ ba, Lưu Tinh.
Vèo một tiếng.
Giang Hạo giống như một lưu tinh biến mất tại chỗ, Lưu Tinh giống như ánh sáng xẹt qua Diệp Lạc tiên tử.
Phòng ngự lập tức tan rã, pháp bảo bị nghiền nát.
Sức sống của Diệp Lạc tiên tử ảm đạm.
Ầm một tiếng, cơ thể rơi xuống đất.
Giang Hạo hạ xuống bên người nàng, nghe được đối phương thì thào nói:
"Đừng, đừng giết..."
Phụt!
Lại bổ thêm hai đao.
Đối phương mới không còn tiếng động.
Giang Hạo đặt hai thi thể lại cùng một chỗ, lấy quyển sách kia ra và lập tức vứt xuống đống thi thể.
Ầm!
Quyển sách đột nhiên hóa thành ngọn lửa thiêu đốt, ngọn lửa này bao phủ lấy hai thi thể.
Lửa cháy hừng hực, dường như muốn thiêu đốt tất cả.
Đó là một sự thù hận tới cực hạn.
Chờ ngọn lửa cháy xong, trên mặt đất chỉ có một đống bột phấn.
Như vậy, Giang Hạo cũng yên tâm.
Lửa không phải do hắn thả, là đến từ quyển sách.
Ân oán của ba người xem như đã kết thúc.
Sau khi xử lý sơ qua, Giang Hạo mới thở phào nhẹ nhõm.
"May mà gặp phải Nguyên Thần viên mãn vừa thăng cấp, nếu không lại phải nghĩ cách khác."
Sau nửa ngày, Giang Hạo khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.
Lúc này, hắn mới lấy pháp bảo trữ vật của hai người ra.
"Một Nguyên Thần viên mãn, một Nguyên Thần hậu kỳ, chắc hẳn phải có không ít linh thạch chứ?"
Nhất là bọn họ còn qua vay tiền, chắc hẳn cũng mượn qua nơi khác.
Giang Hạo xem của Nguyên Thần hậu kỳ trước.
Trong giây lát, sắc mặt hắn trầm xuống. Sau đó, hắn lại xem của Nguyên Thần viên mãn.
Lần này, vẻ mặt hắn trực tiếp đen luôn.
Thật sự là hoàn toàn thất vọng.
Người tới chỗ này hẳn phải có thân phận và địa vị không kém, tại sao nghèo như vậy?
Hai người kia cộng lại chỉ có ba nghìn linh thạch?
Hai nghìn là của Nguyên Thần hậu kỳ, Nguyên Thần viên mãn còn chưa tới một nghìn.
Linh thạch của bọn họ đâu?
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận