Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1407: Nại Hà Thiên: Vẫn Là Nói Chuyện Với Ngươi Vui Vẻ Hơn 1

Chương 1407: Nại Hà Thiên: Vẫn Là Nói Chuyện Với Ngươi Vui Vẻ Hơn 1
Vị trí trung tâm.
Sở Tiệp chậm rãi tới gần, trên đầu của nàng cũng xuất hiện một thanh đao, chỉ là nàng chưa từng để ý tới.
Càng đến gần, tràng cảnh phía trước cũng càng rõ ràng.
Là một ngọn núi.
"Xem ra là ở trên ngọn núi."
Sở Tiệp cất bước đi tới, trên đầu con chim màu trắng bên cạnh cũng xuất hiện thanh đao, đã bắt đầu mất đi phương hướng.
Sở Tiệp ôm con chim trắng vào trong lồng ngực, tiếp tục đi lên phía trước. Chỉ là, đột nhiên có một khí tức màu đen xuất hiện.
Trong nháy mắt này, vô số đạo khí tức như là mây đen bắt đầu khuếch tán. Ngay sau đó, một chiếc cờ chiêu hồn bao trùm toàn bộ rừng cây.
Tiếng cười truyền khắp bốn phương tám hướng: "Vạn Hồn Phiên, ha ha ha!"
Tiếng cười tùy ý truyền đến.
Sở Tiệp có chút ngoài ý muốn nhìn qua, ánh mắt thâm thúy tựa như xuyên qua toàn bộ rừng cây. Trong nháy mắt nhìn thấy đầu nguồn, nàng hơi kinh ngạc: "Thiếu gia!"
Nàng vô thức trốn ra phía sau cây, chỉ là một lát sau, cảm xúc trong đôi mắt tiêu tán, bước nhanh rời đi.
Sau khi tiến vào bên trong sơn phong, nàng quay đầu nhìn lại một cái: "Thiếu gia đã mạnh như vậy rồi sao?"
Nàng hơi xúc động, nhưng mà không có tới gần. Nàng đứng thẳng một lát, sau đó hướng lên trên ngọn núi.
Thanh đao trên đầu không mang đến bất kỳ biến hóa nào, cũng không có thứ gì ngăn cản bước tiến của nàng.
Chốc lát sau.
Sở Tiệp đi tới phía trên ngọn núi.
Hồ nước thanh tịnh, bên trong có bốn đóa hoa sen.
Ngay sau đó, một bóng mờ bắt đầu ngưng tụ lại ở trước hoa sen chính giữa.
Sau đó, Sở Tiệp nhìn thấy đối phương đang nhìn về phía mình. Nàng không dám chần chờ, cúi đầu cung kính hành lễ: "Sở Tiệp xin ra mắt tiền bối."
Nại Hà Thiên nhìn Sở Tiệp, nói: "Còn chưa thành tiên?"
"Đúng vậy." Sở Tiệp gật đầu nói: "Để tiền bối chê cười rồi."
"Ngươi có nghi vấn gì?" Nại Hà Thiên hỏi.
"Có một chút." Sở Tiệp gật đầu.
"Nói một chút đi." Giọng điệu Nại Hà Thiên bình tĩnh.
"Thiên Đạo Trúc Cơ hoặc là người có đại khí vận thì chỉ có thể là Thiên Đạo Trúc Cơ và người có đại khí vận thôi sao?" Sở Tiệp nhìn qua đối phương, hỏi.
"Ngươi có Thiên Tâm?" Nại Hà Thiên có chút bội phục nói: "Tuổi còn nhỏ đã có Thiên Tâm, xác thực không đơn giản, thành tựu tương lai chắc chắn sẽ không tầm thường."
Sở Tiệp nói: "Là chuyện tốt sao?"
"Chẳng lẽ là chuyện xấu?" Nại Hà Thiên hỏi lại.
"Lúc tiến vào bí cảnh này, vãn bối liền biết được người nào có thể tới." Sở Tiệp nhìn về phía ba vị trí trong hồ nước, nói:
"Cũng biết người như nào mới có thể tiến vào."
"Ngươi muốn hỏi liệu có người có đại khí vận đi vào hay không?" Nại Hà Thiên phảng phất như đã nhìn thấu người trước mắt.
Sở Tiệp gật đầu: "Vâng."
"Có." Nại Hà Thiên gật đầu.
"Vậy hắn có Thiên Tâm không?" Sở Tiệp nghiêm túc hỏi.
Nại Hà Thiên nhìn người trước mắt, có chút ngoài ý muốn: "Xem ra ngươi không giống người có đại khí vận bình thường, nhưng mà người kia xác thực không có Thiên Tâm."
"Thiên Tâm không bằng tâm mình sao?" Sở Tiệp rũ mắt.
Nàng vẫn luôn hiểu rõ sự khó khăn trên con đường của mình. Bây giờ nàng cần Thiên Tâm.
Nại Hà Thiên nhìn người trước mắt, cười nói: "Ngươi không hỏi ta xem xem?"
"Ý của tiền bối là?" Sở Tiệp hơi tò mò.
"Ta cũng là người có đại khí vận, có muốn hỏi xem ta có Thiên Tâm hay không không?" Nại Hà Thiên hỏi.
"Có?" Sở Tiệp hỏi.
"Có." Nại Hà Thiên gật đầu: "Thiên Tâm không bằng tâm mình là không đúng, Thiên Tâm cũng tốt, Thiên Đạo Trúc Cơ cũng được, người có đại khí vận cũng thế, hết thảy đều chỉ là bên ngoài, người khác cũng chỉ nhận những thứ này. Nhưng những người khác là người khác, ngươi phải hiểu rõ một chuyện: tất cả đều chỉ là công cụ trên con đường đại đạo của ngươi, mà không phải là bản thân đại đạo."
Nghe vậy, trong ánh mắt Sở Tiệp có chút ánh sáng.
Trầm mặc một lát, nàng cung kính thi lễ: "Đa tạ tiền bối đã giải đáp nghi hoặc."
"Không ngại, ngươi là nhân tài dễ uốn nắn, trò chuyện với ngươi lão phu cảm thấy rất vui vẻ."
Khóe miệng Nại Hà Thiên mang theo ý cười: "May mà lão phu hiện tại có không ít thời gian, sẽ trò chuyện với ngươi một chút về việc làm thế nào để vận dụng đại khí vận."
Nói xong, hắn liền để Sở Tiệp ngồi xuống.
Nàng không dám chậm trễ, lập tức ngồi khoanh chân ở bên hồ nước, bắt đầu lắng nghe đối phương dạy bảo.
---
Giang Hạo rời khỏi sơn phong, một đường đi ra phía ngoài. Trên đường đi hắn lại một lần gặp được hai người Thường Duy.
Mỗi người bọn họ đều có một chút cơ duyên, có thể nói thu hoạch có chút phong phú.
Lúc Giang Hạo đi xuống bọn hắn đã tỉnh lại.
"Cổ đạo hữu đây là muốn rời đi sao?" Thường Duy có chút tiếc nuối.
"Đúng vậy, vừa rồi đạt được một chút cơ duyên, không dám lưu lại." Giang Hạo thoải mái nói.
"Đúng vậy, nơi này có đủ loại người, có thu hoạch rồi thì mau chóng rời khỏi mới là lựa chọn sáng suốt. Nếu đã như vậy, chúng ta cũng dự định trở về." Thường Duy nói.
Nếu như đã đạt được cơ duyên, cũng không cần thiết phải ở lại nữa.
"Đúng rồi, Cổ đạo hữu lúc nào đến Bắc Bộ, đến lúc đó nhất định phải tới tìm chúng ta." Cảnh Nhan vừa cười vừa nói.
"Được." Giang Hạo gật đầu.
"Lần này nếu không có đạo hữu thì chúng ta khả năng đã không chiếm được cơ duyên lớn như thế rồi. Mặc dù tu vi của Cổ đạo hữu hơi yếu, nhưng mà cơ duyên không tệ, chỉ cần cố gắng một chút thì đệ nhất cổ kim tiếp theo chính là ngươi." Thường Duy nói đùa.
Giang Hạo cười phụ họa, dương nhiên là khiêm tốn lắc đầu. Hắn không muốn làm đệ nhất cổ kim.
Nhưng mà mặc dù Cổ Kim Thiên không phải đệ nhất cổ kim, nhưng nhất định sẽ đi ngang một thế.
Hắn đột nhiên cảm nhận được vong hồn vô tận, vo cùng cuồng bạo. Sở Xuyên cũng xuất hiện theo âm thanh. Giang Hạo biết là Vạn Hồn Phiên kia.
"Pháp bảo này cũng không tệ, cũng không biết có ứng đối được với vong hồn bên trong hay không." Giang Hạo thầm nghĩ.
Sau đó Sơn Hải Ấ Ký xuất hiện ở xung quanh, bắt đầu chìm vào bên trong cờ chiêu hồn, giúp đỡ Sở Xuyên khống chế những thứ này một cách nhanh hơn.
Như thế, con đường tương lai của hắn sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, không cần lo lắng việc đối phương sẽ quay về nữa.
Mặc dù trước đó hắn từng nói với đối phương là có thể trở về, nhưng trong lòng lại không muốn chút nào. Thật vất vả mới phóng sinh được một người. Hắn đã thả Tiểu Li đi mấy lần, nhưng vẫn không thể thành công. Sở Xuyên không thể thất bại được.
"Người này có đại khí vận nha, thế mà đạt được cơ duyên bực này. Nhưng mà đây là pháp bảo gì, nhìn cũng không phải là đồ tốt, oán hận như sắp tràn ra ngoài." Cảnh Nhan nói.
"Khả năng là một đệ tử Ma Môn đi." Giang Hạo đáp.
"Đệ tử Ma Môn thì nhất định là cờ ma, nếu như là đệ tử Tiên Môn thì hẳn sẽ là cờ tiên." Thường Duy nói.
Nghe vậy, Giang Hạo gật đầu: "Tiền bối nói có lý."
Nếu như đặt ở trong tay Nhân Hoàng vậy chính là cờ Nhân Hoàng sao? Cũng đúng, Hiên Viên Kiếm ở trong tay Nhân Hoàng chính là Nhân Hoàng Kiếm.
Sau đó, Giang Hạo đi ra khỏi rừng cây, cáo biệt với hai người đến từ Bắc Bộ.
Đối phương rất nhiệt tình, nói nếu có rảnh đến Bắc Bộ thì nhất định phải đi tìm bọn hắn. Người nhiệt tình như vậy đúng là hiếm thấy.
Từ đầu tới cuối, hai người kia đều không có chút ác ý nào, cho nên dẫn dắt bọn hắn đi một đoạn đường cũng không phải là chuyện gì xấu.
Sau đó, Giang Hạo cảm nhận một chút, cuối cùng cũng tìm được vị trí có khi tức hắc ưng.
Đi qua xem xét, quả nhiên là có không gian ẩn nấp. Hắn nhẹ nhàng rót lực lượng vào, mở ra cổng không gian.
Giang Hạo đi ra ngoài.
Trước khi đi, hắn có lưu lại Càn Khôn Tử Hoàn, đợi chút nữa làm xong việc thì vẫn còn phải trở về. Sau đó tụ tập với đội ngũ, cùng trở về Thiên m Tông, nếu không sẽ bị Tự Bạch phát hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận