Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1123: Cho Nên Đêm Hôm Khuya Khoắt Ngươi Gọi Ta Dẫn Ngươi Đi Thanh Lâu

Chương 1123: Cho Nên Đêm Hôm Khuya Khoắt Ngươi Gọi Ta Dẫn Ngươi Đi Thanh Lâu
Thiên Thanh Sơn.
Ánh trăng chiếu xuống như dòng sông màu bạc, chiếu vào trong đình viện.
Lúc này, lão giả tóc xám trắng ngồi ngay ngắn trên ghế đá, nhìn qua thanh niên phía trước, cảm thấy hơi bất đắc dĩ.
"Cho nên, ngươi đêm hôm khuya khoắt tới đây, là tới tìm ta đi thanh lâu?" Lý Khải mở miệng hỏi.
Hắn vốn cho rằng lần trước đuổi được Tiếu Tam Sinh, bản thân có thể an ổn một đoạn thời gian. Dù sao hiện tại vẫn còn chưa qua một tháng, hắn còn có chuyện cần làm.
Đối phương dù sao cũng không có khả năng làm cái gì đối với hắn cả.
Nhưng mà hắn đã nghĩ sai.
Vào lúc hắn cho là Tiếu Tam Sinh sẽ không tìm tới, đối phương liền đến. Hơn nữa còn đến để hỏi về chuyện thanh lâu.
"Ngươi là huynh đệ của ta." Giang Hạo nhìn qua người trước mắt, cười nói: "Có việc đương nhiên là muốn hỏi huynh đệ một chút."
"Mấy chuyện như thanh lâu này hỏi ta thì có làm được cái gì?" Lý Khải hỏi.
Hắn không phải là người như thế. Dù hắn có vô số thần hồn, cũng không có thần hồn nào là người như vậy. Hỏi hắn không có một chút tác dụng nào.
Để hắn dẫn đường cũng không phải là không được, nhưng mà chuyện như thế quả thực là sỉ nhục. Người này đã vũ nhục hắn rất nhiều lần.
"Hiền đệ thần thông quảng đại, thân ở Thiên Thanh Sơn lại biết được chuyện tứ bộ hải ngoại, vi huynh không bằng ngươi nên chỉ có thể tìm tới đây." Giang Hạo cầm quạt xếp trong tay, cúi đầu cung kính nói.
Lý Khải: "…"
Người này còn biết nói chuyện như vậy?
Có rất nhiều người nói chuyện rất dễ nghe. Nhưng mà người có thể đánh bại hắn lại còn nói chuyện dễ nghe như vậy thì chỉ có một người này.
Lúc trước vị kia của Thiên Linh tộc, người kia của Nhân tộc, Long tộc, người Tiên Tộc cùng với mấy người khác, mỗi một người đều có thể ăn chắc hắn. Nhưng mà có ai nói như vậy sao?
Đương nhiên, thứ mà người này bắt được cũng chỉ là một cái thần hồn. Nếu bản thể tới, đối phương cũng phải nói chuyện êm tai mà thôi.
Hắn chờ được.
Đến mức thanh lâu, đi cũng không phải là không được.
Hợp tác mà thôi.
"Ngươi muốn đi chỗ nào?" Lý Khải hỏi.
Giang Hạo suy tư một lát, nói: "Bắc Bộ thì sao?"
"Thiên Thần Tháp? Chỗ này cũng không gần, đi qua rất phiền toái, hơn nữa bên kia rất loạn. Nếu như tin tức không sai, bên kia chắc là đã đóng cửa. Ta cũng không chắc là có phải hay không." Lý Khải nói.
Giang Hạo hơi kinh ngạc, biết rõ ràng như vậy?
Cũng không phải là tin tức của đối phương như thế nào, mà là nói đến chỗ nổi tiếng nhất liền có thể nói thẳng ra địa điểm.
Thánh Chủ này đứng đắn sao?
"Đông Bộ thì sao?" Giang Hạo lại hỏi.
"Diệu Vũ Đình, phía sau nơi này chắc là Vũ tộc, muốn đi vào cũng không phải là không được, linh thạch, tu vi, thân phận, thiếu một thứ cũng không được." Lý Khải nói.
Trong chốc lát.
Giang Hạo nhìn qua người trước mắt, cuối cùng vẫn là hỏi ra nghi ngờ trong lòng: "Hiền đệ thường xuyên đi sao?"
Lý Khải nhếch mép cười:
"Có rất nhiều cách để vũ nhục người khác, ngươi lại chọn cách bẩn thỉu nhất. Bản thánh là người như nào? Lúc bản thể của bản thánh trở về, nếu không có Tỏa Thiên thì khó mà trấn áp. Ngươi có lẽ ngay cả Tỏa Thiên là cái gì cũng không biết. Nếu thời đại kia không có Nhân Hoàng, bản thánh chính là người có một không hai. Mấy chỗ như này còn không bằng một sợi phân thần của ta."
Giang Hạo nhìn qua đối phương, cảm giác đối phương cũng không phải là nói giỡn.
Hắn đột nhiên nhớ tới, Thánh Chủ không nhất định là nam, trước đó còn có chút giống nữ tính.
Cũng đúng, nhân vật cấp bậc này sao lại tham niệm những chuyện như vậy được chứ?
Hồng Vũ Diệp còn không thèm để ý đến chuyện này.
Là bản thân lấy tâm tính nhỏ yếu để phỏng đoán đối phương, xuất hiện sai sót bên trên nhận biết.
"Tiền bối quả thật cao minh." Giang Hạo không keo kiệt lời khen của bản thân chút nào, tiếp tục nói: "Vậy Tây Bộ, Nam Bộ và hải ngoại thì sao?"
"Tây Bộ có Yên Vũ Lâu, nghe nói là một phản đồ Thư Viện thành lập, chính là chỗ phong nhã, người văn thải xuất chúng thậm chí có thể qua đêm miễn phí." Giọng điệu Lý Khải bình thản, tiếp tục nói:
"Nam Bộ thì là Vạn Mộc Xuân Viện, một tông môn cứu khổ cứu nạn, chỉ cần có đủ linh thạch liền có thể tiến vào khôi phục thương thế, nếu như ra ngoài gặp phải các nàng thì cũng có thể nhờ viện trợ."
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, những chỗ này đều không bình thường. Không biết Trường Dương đạo nhân bên trong tầng năm lúc trước liệu có quen thuộc với chỗ này hay không. Bị thương tiến vào chữa thương, chắc không phải là việc gì không thể lộ ra ngoài.
"Hải ngoại thì sao?" Giang Hạo hỏi.
Hắn đều không có ý định đi những chỗ này, muốn nhìn xem có cơ hội nhờ người khác đi hay không.
Trước mắt Bắc Bộ đã có Quỷ tiên tử đi.
Địa phương khác phải xem tình huống.
"Hải ngoại thì là Bích Vân Các do Thiên Hạ Lâu quản lý. Các nàng ai đến cũng không từ chối, chỉ vì có được càng nhiều tin tức, đương nhiên muốn leo lên Thiên Các rất khó." Lý Khải nói.
Giang Hạo gật gật đầu.
Hắn nhìn người trước mắt, cảm thấy đối phương là một mối nguy hiểm.
Hiện nay bản thân còn có thể uy hiếp một hai, nhưng mà theo thời gian dần trôi, thần hồn Thánh Chủ sẽ chỉ càng ngày càng mạnh. Không bao lâu nữa, có lẽ chính là cảnh giới tiên. Nếu như khi đó bản thân không phải tiên thì nhất định sẽ gặp tai hoạ.
Đừng nhìn Thánh Chủ hiện tại dễ nói chuyện, mọi người xưng huynh gọi đệ, sau này sẽ không còn.
Hiện nay, giữa bọn hắn cũng không có mối thù gì quá lớn. Chờ Thánh Chủ đủ mạnh thì sẽ có.
Lực lượng chính là nguồn gốc của vạn ác.
Đương nhiên, nếu như hắn đủ mạnh, chắc là bọn hắn sẽ một mực xưng huynh gọi đệ. Lực lượng lại biến thành trưởng bối giữ gìn tình huynh đệ.
"Hiền đệ có phân thân tại hải ngoại không?" Giang Hạo đột nhiên hỏi.
Lông mày Lý Khải cau lại, nói:
"Ngươi muốn làm gì?"
“Chỉ là ta qua một thời gian ngắn nữa muốn đi hải ngoại, có thể sẽ cần làm chút chuyện. Nếu có hiền đệ dẫn đường thì sẽ thuận tiện hơn không ít." Giang Hạo cười nói.
"Ngươi không nên quá đang." Lý Khải rũ mắt nói.
"Hiền đệ chính là cường giả viễn cổ, vi huynh đương nhiên sẽ không quá đáng, tương lai khả năng còn phải dựa vào hiền đệ." Giang Hạo khách khí nói.
"Nếu biết ta cao minh, ngươi không nên quá đáng như thế." Lý Khải nói.
"Vi huynh sắp chết rồi." Giang Hạo nhìn người trước mắt, nói.
Lý Khải: "…"
Ngươi có chết hay không thì có liên quan gì tới ta?
"Hiền đệ cũng không đành lòng nhìn vi huynh chết đi như vậy đúng chứ?" Giang Hạo mỉm cười nói.
Nhẫn tâm, Lý Khải nghĩ thầm trong lòng, sau đó, rũ mắt nói:
"Người trông coi đảo Vật Ngữ của Đào Mộc Tú Thiên Vương chính là ta."
"Vi huynh qua một thời gian nữa sẽ đi tìm ngươi, hắn chắc là sẽ không đối đầu với vi huynh đâu đúng không?" Giang Hạo tò mò hỏi.
"Ba ngày sau thì sẽ không." Lý Khải nói.
Nghe vậy, Giang Hạo cười ha ha một tiếng: "Như thế xem ra huynh đệ của vi huynh đã trải rộng tứ bộ."
Lý Khải: "…"
Lúc này, thân ảnh của Giang Hạo biến mất.
Mày Lý Khải nhăn lại, cái loại cảm giác này lại biến mất.
"Rốt cuộc là vật gì đã vây khốn ta?" Hắn nghĩ mãi mà vẫn không thể nghĩ ra.
Muốn vây khốn hắn cũng không có dễ dàng như vậy, thế nhưng mà sau khi đối phương xuất hiện, hắn liền biết bản thân không cách nào thoát đi. Hắn muốn nhìn một chút là cái gì, lại khó mà phát giác. Không chỉ có như thế, muốn kiểm tra cũng không dám vọng động. Không cẩn thận sẽ lại biến mất.
---
Đông Bộ.
Phía dưới Thiên Uyên.
Bạch Dịch ngẩng đầu nhìn về phía không trung, phía trên có một người. Hắn không hề rời đi, vẫn luôn ở lại nơi đó.
Hắn nói muốn cảm thụ khí tức ở phía trên, chờ đợi biến hóa mới.
Bạch Dịch không biết biến hóa này là cái gì.
Nhưng mà hắn biết mình phải rời đi.
Thân là Luyện Thần, thực lực của hắn có hạn, không thể lại tiếp tục lưu lại. Ngoài ra, hắn còn phải mang vật trong tay về Thiên m Tông. Đây là thần vật, là chí bảo.
Hắn cũng từng nghĩ đến việc giữ nó lại cho mình.
Nhưng mà không thể, cũng không phải là bản thân hắn hào phóng, mà là người kia nói vật này cực kỳ quan trọng, cần thuận thế mà làm.
Bạch Dịch hiểu rõ, nó không thuộc về mình.
Vậy liền thuận thế mà làm.
Chỉ hi vọng người tông môn đừng động thủ với hắn.
Nếu không hắn sẽ phải giao ra, tu vi của bản thân không đủ. Nhưng mà hắn không tin có người dám hạ tử thủ.
Trốn không thoát.
Lần này, bọn họ mang đến không ít Thiên Nguyên Kính. Không chỉ như thế, Chưởng môn còn tự mình hạ lệnh, người dám phá hư nhiệm vụ lần này, mặc kệ là thân phận gì, đều là không chết không thôi.
Lúc này, nếu người Thiên m Tông dám động thủ với hắn, cướp đoạt thần vật, thì dù là có trốn đến Tiên Môn thì đều phải run như cầy sấy.
"Xuống rồi sao?" Các chủ Thiên Hoan Các đi tới.
Nhìn thấy người tới, Bạch Dịch chưa từng do dự, giao cái hộp trong tay ra, nói: "Không phụ sự kỳ vọng của tông môn."
Các chủ Thiên Hoan Các nhìn về phía cái hộp, lông mày khẽ nhúc nhích, hình như đang giãy dụa.
Do dự một chút, tay của hắn đặt ở trên cái hộp, không biết đang suy nghĩ gì. Mà Bạch Dịch vẫn cung kính nâng hộp.
Đối mặt với người như Các chủ, hắn bất lực phản kháng. Muốn làm thế nào, đều phải xem lựa chọn cuối cùng của đối phương.
"Mở ra chưa?" Giọng nói của Các chủ Thiên Hoan Các trầm thấp.
"Đã mở ra." Bạch Dịch gật đầu, nghiêm túc nói: "Đồ vật ở bên trong."
Các chủ Thiên Hoan Các đưa tay sờ một cái, thuận thế đặt ở trước chốt mở, giống như chỉ cần muốn là có thể xem được đồ vật ở bên trong. Không chỉ như thế, còn có thể mang đồ vật bên trong đi.
Không ai dám nói cái gì, cũng không có người ngăn được hắn.
Lần này chỉ có một mình mạch chủ này tới đây.
Hắn do dự càng lâu, mồ hôi lạnh trên người Bạch Dịch càng nhiều.
Hắn rất muốn biết người trước mắt sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào, lựa chọn này có thể sẽ khiến hắn bắt đầu con đường chạy trốn.
Rời đi bằng tốc độ nhanh nhất, có lẽ có thể giữ được một cái mạng.
Lúc này Các chủ Thiên Hoan Các thu tay lại, nói với vẻ mặt không thay đổi: "Thu lại đi, nói với bên ngoài là đồ ở trên người ta."
Lúc nói ra câu này, hắn tựa như nhẹ nhàng thở ra, không có bị thần vật mê hoặc hai mắt.
Nếu như là tông môn, hắn nhất định muốn vật này. Thế nhưng là Thiên m Tông…
Ma nữ Thiên m một ngày còn chưa chết, ngày đó hắn sẽ không dám cầm.
Trốn không thoát.
Dù đã có người bắt đầu suy đoán trạng thái của Chưởng giáo, thế nhưng không ai dám cược.
Đại thế sắp đến, bọn hắn phải nâng cao khả năng thành tiên.
Không cần thiết phải mạo hiểm vào lúc này.
"Lên đường, trở về." Các chủ Thiên Hoan Các lớn tiếng nói.
Bọn hắn sẽ trở về với tốc độ nhanh nhất.
Đây là mệnh lệnh của tông môn, một khi thành công trở về thì tông môn có thể sẽ cho ra thù lao tương ứng. Đương nhiên, phải tuyền tin tức trở về trước đã.
Tin tức sẽ truyền đến Chưởng môn trong vòng mấy tháng, nàng có thể sẽ tự mình đến đón.
---
Minh Nguyệt Tông.
Đám người Khuất Trọng đợi mấy ngày, nhưng mà từ đầu đến cuối không có nhìn thấy người Minh Nguyệt Tông tới, hình như là không có ý định giúp bọn họ.
Nhưng mà, nếu như thật sự không có biện pháp thì tại sao lại để bọn hắn ở lại?
Không cần thiết phải như vậy.
Để bọn họ chờ đợi như vậy để làm gì?
Chèn ép sao?
Cũng không có khả năng.
Tiên tông cần gì chèn ép mấy người như bọn hắn?
Ngày này, đám người Khuất Trọng còn đang chờ đợi, chỉ là đột nhiên có người đi tới.
Một bộ áo trắng, thân ảnh có vẻ hơi đơn bạc, nhưng mà lại mang đến cho người ta một loại cảm giác đỉnh thiên lập địa, vô cùng ênh mông.
"Tiền, tiền bối." Khuất Trọng cúi đầu cung kính nói. Những người khác cũng phát hiện người tới, cung kính hành lễ.
Tự Bạch mỉm cười, mang theo xin lỗi nói:
"Đợi lâu rồi."
Lúc này một nam tử trung niên đi ra, khách sáo nói: "Đạo hữu nói đùa."
"Ta biết mục đích của các ngươi." Tự Bạch nhìn mấy người, nói: "Nhưng mà Minh Nguyệt Tông cũng không thể phái quá nhiều người qua đó, không cách nào ảnh hưởng đến cái gì cả. Đương nhiên, các ngươi cũng không cần nản chí, lần này ta có chuẩn bị những vật khác cho các ngươi."
Tự Bạch nói xong thì lấy một khối ngọc giản ra:
"Nơi này ghi lại phương pháp trấn áp tà thi, nhưng mà chỉ có người của quý tông môn đây mới có thể phát động được nó. Cho nên, người chúng ta có đến cũng không có quá nhiều tác dụng. Chủ yếu vẫn phải dựa vào các ngươi."
"Trấn, trấn áp tà thi?" Đám người chấn kinh.
Bọn họ không nghĩ tới đối phương lại có thuật pháp bực này. Nhưng mà, ngẫm lại cũng đúng, nơi này chính là Tiên tông. Nhưng mà tại sao trước đó lại không đưa qua?
Có khả năng là do lúc đó bọn họ còn chưa tới cửa, đối phương không có nghĩa vụ phải đưa qua. Đây cũng chuyện có thể hiểu được.
Nam tử trung niên tiếp nhận đồ vật, kiểm tra một chút, phát hiện đúng là có thể thực hiện được.
"Việc này không nên chậm trễ, lên đường trước đi. Đúng rồi, các ngươi cần chia binh hai đường, một đường sẽ do người của chúng ta dẫn đường về Thi Thần Tông, đường còn lại thì đi Thiên m Tông một chuyến, đưa một vật." Tự Bạch cười nói.
"Tặng đồ?" Nam tử trung niên hơi nghi hoặc một chút.
"Đúng vậy, Thiên m Tông lúc trước xảy ra một số việc, bọn hắn ít nhiều sẽ cần trợ giúp. Minh Nguyệt Tông chúng ta trước đó lại không bày tỏ gì, hiện tại cũng nên bày tỏ một chút. Cho nên cần các ngươi hỗ trợ đi một chuyến." Tự Bạch mỉm cười, cuối cùng lại nói: "Phong thư là ai đưa tới?"
Trong lúc nhất thời, đám người nhìn về phía Khuất Trọng.
Người kia lập tức cung kính nói: "Là, là vãn bối."
"Vậy liền giao cho ngươi." Nói xong, một trữ vật pháp bảo rơi vào trong tay Khuất Trọng: "Giao cho Chưởng môn Thiên m Tông là được."
Người kia không dám chần chờ. Hắn không biết vật này rốt cuộc là gì.
Là ý của Minh Nguyệt Tông, hay là của người trước đó?
Hắn không biết, thế nhưng trước tiên cần phải đồng ý cái đã.
Vào lúc ban đêm, bọn hắn chia binh hai đường xuất phát.
Trưởng lão Thi Thần Tông mang theo Khuất Trọng tiến về Thiên m Tông, một số người khác tiến về Bắc Bộ.
Trên đường đi, đám người Khuất Trọng bị sương mù vờn quanh, lạc ở trong đó.
Vào lúc Khuất Trọng đang cảnh giác xung quanh, một thân ảnh mơ hồ xuất hiện.
Không chờ hắn phản ứng lại, đạo thân ảnh này đã lên tiếng trước: "Đừng hoảng sợ, nghe nói ngươi muốn đi Thiên m tông?"
"Đúng vậy, tiền bối có chuyện gì quan trọng sao?" Khuất Trọng lo lắng nói.
Hắn căn bản không biết người trước mắt muốn làm gì.
Ngay sau đó, một cái hộp xuất hiện ở trước mặt hắn: "Mang đến Thiên m Tông đi, ngươi tự biết là đưa cho ai."
Giọng nói rơi xuống, thân ảnh biến mất, sau khi Khuất Trọng thu hồi đồ vật,
Cái này… là đưa cho người kia?
Hắn không thể nào hiểu được, đối phương rốt cuộc đang mưu đồ cái gì.
Muốn bản thân làm người đưa đồ sao? Người như vậy sẽ cần một quân cờ Luyện Thần như mình sao? Nhưng mà, hắn ít nhiều đã có chút hiểu rõ về người kia.
Mọi chuyện hình như đều đang nằm trong sự khống chế của đối phương.
---
Giang Hạo trở về từ Thiên Thanh Sơn, hái một chút bàn đào, sau đó chuẩn bị chốc lát rồi biến mất tại chỗ, tiến về hải ngoại.
Linh Dược Viên trước hết sẽ giao lại cho Mộc Ẩn.
Hắn cần phải làm quá nhiều việc, không thể không chạy bốn phía.
Nếu lại tiếp tục, hắn đều lo lắng sẽ bị người của Đọa Tiên tộc phát hiện. Không biết Minh Nguyệt Tông liệu có còn đang áp chế Đọa Tiên tộc hay không.
Còn về uy hiếp của Đại Thiên Thần Tông, qua nửa tháng nữa Thánh Chủ sẽ ra mặt cho hắn. Đúng là người tốt giảng nghĩa khí.
Phía trên vùng biển vô tận, Giang Hạo cất bước mà đi.
Gần đây quá táo bạo, sau khi trở về hắn muốn bình tâm tĩnh khí một đoạn thời gian.
Sau khi hỏi thăm một số người tốt, phát hiện đảo Vật Ngữ của Đào Mộc Tú ở rất xa. Nhưng mà cũng còn tốt, cứ đến nhà kho bên kia trước đã rồi lại nói.
Năm ngày sau đó.
Mộc Long Ngọc vốn đang sắp xếp chuyện tăng cao tu vi cho Hải La đột nhiên nhận được tin tức.
"Thiên Vương, xuất hiện rồi."
"Cái gì xuất hiện?" Mộc Long Ngọc có chút ngoài ý muốn.
"Tín vật kia xuất hiện, có người trông thấy hắn tiến vào nhà kho của Đào Mộc Tú Thiên Vương." Người tới lớn tiếng nói.
Nghe vậy, Mộc Long Ngọc lập tức nói: "Có chắc không?"
"Đúng là cái ngọc bội kia, nhưng mà không nhìn thấy rõ người tới." Người tới nói.
Mộc Long Ngọc do dự hồi lâu, nói: "Đi xem một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận