Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1369: Có Một Số Người Chính Là Gặp Mặt Lần Cuối 1

Chương 1369: Có Một Số Người Chính Là Gặp Mặt Lần Cuối 1
Vạn Độc Tông.
Giang Hạo đi ở trên con đường nhỏ trong núi. Trên đường đi, hắn gặp không ít người, nhưng chỉ là thoáng qua. Hắn không nhận biết người bên cạnh, người bên cạnh đương nhiên cũng không cách nào biết được hắn là ai.
Nếu như gặp phải chỗ có thủ vệ, hắn cũng là trực tiếp đi qua, cũng sẽ không thể bị phát hiện.
Tu vi của những người này đại khái đều là Nguyên Thần, không khác hắn là bao, không phát hiện được hắn.
Giang Hạo đi lên một ngọn núi, nhìn thấy một nam tử có vẻ già nua. Hắn ngồi ở trong đình, nhìn về phía bầu trời đầy sao.
"Tiền bối đang nhìn cái gì?" Giang Hạo đi đến bên cạnh, tò mò hỏi.
Nghe vậy, sư phụ Thượng An quay đầu nhìn lại, trong mắt hiện lên vẻ chấn kinh, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường. Mặt khác, hắn cũng đã truyền tin tức cầu viện ra ngoài.
Giang Hạo cũng không vạch trần.
"Các hạ là?" Sư phụ Thượng An hỏi.
Lúc nói chuyện, hắn liền đứng lên.
Người trước mắt thoạt nhìn là Kim Đan sơ kỳ, nhưng Kim Đan có thể vô thanh vô tức xuất hiện ở bên cạnh hắn sao?
Tuyệt đối không thể.
Không những như thế, Kim Đan sơ kỳ đều không thể lên được ngọn núi này.
"Xem như là một người bạn của Thượng An đi." Giang Hạo nói.
Nghe vậy, sư phụ Thượng An có chút khó có thể tin nổi, nói:
"Các hạ là đệ tử Hạo Thiên Tông?"
Giang Hạo lắc đầu: "Không phải, cũng không phải là người trong tiên môn."
Sư phụ Thượng An gật đầu: "Thì ra là thế, hắn cũng sẽ kết bạn ở bên ngoài sao?"
"Hắn khả năng cũng không cho rằng ta là bạn hắn." Giang Hạo nói rõ.
Dù sao Thượng An không biết hắn là ai. Dù là hắn cảm thấy đã gặp qua, nhưng cũng không nhất định là đã gặp.
"Sẽ không, các hạ có thể làm bạn của hắn, hắn tất nhiên có thể làm bạn của các hạ." Sư phụ Thượng An nghiêm túc nói, thậm chí ít đi một tia đề phòng, sắc mặt ôn hòa hơn rất nhiều.
"Tiền bối không đi gặp gặp hắn sao?" Giang Hạo hỏi.
"Không gặp." Sư phụ Thượng An không chút do dự lắc đầu.
"Không gặp hắn không chịu rời đi thì phải làm sao?" Giang Hạo hỏi.
"Hắn không phải người ngu, khẳng định sẽ rời đi, dù sao hắn có chuyện cần làm, ta không ngắn được hắn, nhưng hắn cũng đừng nghĩ đến chuyện để ta đồng ý." Sư phụ Thượng An lạnh lùng nói.
Cuối cùng, hắn lại thở dài một tiếng, nói: "Lần này ta không gặp hắn, sau này hắn sẽ không tới nữa. Nếu như ta gặp hắn, hắn sẽ cảm thấy ta hoan nghênh hắn, sẽ luôn dây dưa với ta, sẽ ảnh hưởng tới danh dự của hắn."
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Hai sư đồ này đúng là kỳ quái.
Hắn thở dài một tiếng, nói: "Tiền bối chỉ là người trong Ma Môn mà thôi, sao có thể ảnh hưởng tới hắn? Còn nữa, hắn cũng sẽ không để ý. Chỉ cần là chuyện hắn muốn làm, tất nhiên sẽ không để ý cái khác. Ví dụ như…"
Giang Hạo trầm mặc một chút, nói: "Ví dụ như hắn thích Mị Thần."
Nghe được câu này, Sư phụ Thượng An lập tức nhìn Giang Hạo với vẻ mặt khó có thể tin nối.
"Ngươi… biết?"
Hắn vốn cho rằng người này chỉ là đơn giản nhận biết Thượng An mà thôi, không nghĩ tới còn biết chuyện này. Theo lý thuyết, Thượng An sẽ không nói ra chuyện này.
Người trước mắt biết được, vậy liền không đơn giản.
"Cũng không phải là việc gì khó" Giang Hạo nói khẽ.
Trầm mặc hồi lâu, sư phụ Thượng An mới mở miệng: "Ngươi cảm thấy ta ngăn cản hắn là sai sao?"
"Không sai, là ta thì ta cũng sẽ ngăn cản, đương nhiên ta cũng không cảm thấy sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của hắn, chỉ là đơn thuần cảm thấy đối phương không xứng thôi." Giang Hạ nói, chợt lại bất đắc dĩ nói: "Nhưng bây giờ sẽ không."
"Tại sao?" Sư phụ Thượng An có chút ngoài ý muốn.
"Thượng An là Nhân Tiên, thiên tài kinh thế, một người sẽ chịu trách nhiệm đối với lựa chọn của mình, hắn có nhận thức riêng, có kinh nghiệm riêng của mình. Nếu như hắn đã muốn làm thì hắn sẽ tiếp nhận các loại kết quả. Ngươi và ta không phải là hắn, không thể nào hiểu được cảm nhận của hắn." Giang Hạo nói.
"Nhưng mà, ta chỉ cần liếc mắt liền biết hắn sẽ chịu khổ." Sư phụ Thượng An nói.
"Đúng vậy, ta cũng thấy." Giang Hạo nói theo.
Trong lúc nhất thời, sư phụ Thượng An cảm giác như tìm được tri kỷ: "Nếu như chúng ta đều thấy được, chẳng lẽ ta không nên ngăn cản hắn sao?"
"Trang Tử không phải cá, làm sao biết được thú vui của cá?" Giang Hạo hỏi.
Nghe vậy, sư phụ Thượng An sững sờ.
Giang Hạo cười nói: "Không ngăn cản được, không bằng thuận theo tự nhiên."
"Thuận theo không được, đứa nhỏ không hiểu chuyện nhưng người lớn cũng không hiểu chuyện sao?" Sư phụ Thượng An khó chịu nói.
Hắn luôn cảm thấy Thượng An đang đi trên một con đường sai lầm không thể quay đầu.
Giang Hạo nhìn người trước mắt, cười nói:
"Nhân quả chưa hết, phàm trần chưa ngừng, người trong cuộc như Thượng An không có khả năng từ bỏ con đường của mình. Có lẽ Mị Thần cũng không có xấu như vậy. Nhưng mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào, Thượng An đều không thoát được một kiếp này. Mặt khác…"
Giang Hạo nhìn người trước mắt, nói: "Thượng An đã trưởng thành từ lâu."
Nghe thấy câu nói sau cùng, sư phụ Thượng An kinh ngạc ngây người.
Đúng vậy, Thượng An sớm đã không còn là Thượng An lúc trước.
Nhân quả chưa hết.
Lúc trước, Thượng An cũng là bởi vì Mị Thần mà cố gắng tu luyện, nếu không hoàn lại thì sẽ không được viên mãn.
Sư phụ Thượng An rũ mắt, trong lúc nhất thời không nói gì.
"Là ta quá cố chấp sao?" Hắn hỏi.
Giang Hạo nhìn người trước mắt, đột nhiên hơi xúc động: "Không phải tất cả hoa tươi đều nở rộ vào mùa xuân, không phải tất cả dòng sông đều chảy về biển cả. Hắn có nhận thức, có tín niệm của mình, sẽ không sống ở trong ánh mắt và lời nói của người khác. Hắn vẫn luôn sống ở trong bốn mùa, chảy về tám phương, có quyết tâm, có nghị lực, có dũng khí, chỗ đi qua sơn hải đều có thể bình ổn. Tiền bối không cần bởi vì chính mình mà lo lắng cho hắn. Không bằng đi gặp hắn, có lẽ hắn sẽ có thể vượt mọi chông gai, bước lên đỉnh cao."
Sư phụ Thượng An nhìn người trước mắt, có chút nói không nên lời, cuối cùng hỏi: "Vậy ta nên gặp hắn thế nào đây?"
Trước đó nói không gặp, hiện tại lại đi gặp, cảm giác như đang vả mặt.
Giang Hạo cười ha ha một tiếng, nói:
"Đứng dậy đi ra ngoài gặp hắn là đủ."
"Hắn sẽ đi làm chuyện điên rồ sao?" Sư phụ Thượng An chật vật đứng lên, hỏi.
"Đổi một cách nói khác, hắn muốn đi trên con đường của mình, giải quyết xong nhân quả của mình." Giang Hạo làm tư thế mời.
Sư phụ Thượng An cũng không tiếp tục chần chờ nữa. Chỉ là trên đường đi, hắn chợt hỏi: "Ngươi nói xem lần gặp mặt này của ta có phải chính là một lần cuối hay không?"
Trong ánh mắt của Giang Hạo chưa từng xuất hiện dao động, chỉ là nhìn về phía con đường trước mặt: "Nhân sinh chậm rãi, có lẽ trong lúc lơ đãng đã gặp mặt lần cuối với rất nhiều người. Trân quý mỗi một lần gặp mặt, sẽ không lưu lại tiếc nuối cho mình."
Sư phụ Thượng An trầm mặc, không tiếp tục lên tiếng nữa.
Bọn hắn một đường đi ra phía ngoài, toàn bộ hành trình không có người quấy rầy, cũng không có người tới trợ giúp.
Lúc này, sư phụ Thượng An mới biết người trước mắt lợi hại như nào, bất kỳ thủ đoạn gì đều không có tác dụng với hắn.
Lúc sắp tới cửa, Giang Hạo dừng lại, nói: "Ta chỉ đưa đến đây thôi."
"Đa tạ." Sư phụ Thượng An cúi đầu cảm kích nói.
Lúc này, Thượng An đạo nhân vẫn cúi đầu. Hắn cứ quỳ như vậy, không biết mình phải quỳ bao lâu. Coi như là mình nguyện ý quỳ như vậy. Có lẽ có một chút tùy hứng, nhưng mà thời gian bốc đồng như vậy đã không còn lại quá nhiều. Hắn không muốn hối hận.
Lần này không gặp được sư phụ, hắn lo lắng sẽ trở thành niềm tiếc nuối lớn nhất đời này.
Vào lúc hắn đang trầm mặc, đột nhiên có một đôi chân đập vào mi mắt. Thấy thế, Thượng An đạo nhân có chút ngoài ý muốn ngẩng đầu.
Chỉ thấy một gương mặt quen thuộc lại có chút tiều tụy thình lình hiện ra ở trong tầm mắt.
"Sư phụ." Thượng An đạo nhân có chút kích động mở miệng.
"Ngươi dự định quỳ tới khi nào?" Sư phụ Thượng An hỏi.
"Ta quỳ cho sư phụ, quỳ tới khi nào đều được." Thượng An đạo nhân nghiêm túc nói.
Sư phụ Thượng An nhìn đệ tử của mình, nói:
"Đặc biệt chạy tới đây chính là vì quỳ với ta?"
Nói xong, hắn liền đi qua đỡ Thượng An dậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận