Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 238: Lần Tụ Hội Mới

Chương 238: Lần Tụ Hội Mới
Phía Nam.
Thiên Nam Phủ.
Trên núi cao.
Một vị nữ tử mặc y phục màu vàng nhạt hạ xuống từ trên không trung.
Bên cạnh ngọn nủi là một nam tử trung niên tóc bạc, hắn nhìn về phía nữ tử áo vàng, cười nói:
"Bích Trúc tiên tử tới thật sớm."
"Sao rồi?" Bích Trúc nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất rồi hỏi.
Nam tử trung niên lấy một cuộn da ra rồi nói:
“Phía trên có khu vực mà ta vẽ, nơi này có thể xem là một chỗ hẻo lánh tại U Vân Phủ."
Bích Trúc tiên tử tiếp nhận cuộn da rồi xem xét tỉ mỉ, phát hiện vị trí được khoanh tròn có ba nhánh sông và vô số ngọn núi.
Thành trấn cũng không ít.
"Phạm vi này hơi lớn." Nàng cau mày, nói.
Phạm vi này lớn đến không thể sử dụng.
"Đúng là hơi lớn một chút." Nam tử trung niên gật đầu, nói:
"Muốn xác định vị trí chính xác còn cần một tháng. Tiên tử không có ý định tự mình đi tới, đại khái là muốn để người khác làm thay, có phạm vi đại khái, đối phương cũng không đến mức không kịp tới địa điểm chuẩn xác."
Bích Trúc tiên tử gật đầu, có hai phần đạo lý.
"Vậy lần sau cùng thanh toán luôn đi, lần này ta sẽ không tự mình động thủ, ta không tin nó còn có thể cảnh giác như thế." Bích Trúc tiên tử bản đồ cầm lấy tấm bản đồ rồi ngự kiếm rời đi.
"Một tháng sau lão phu sẽ để Tiên Hạc đưa vị trí đến cho tiên tử, tiên tử cũng đừng quên thanh toán thù lao." Người trung niên nhắc nhở từ phía sau.
"Đương nhiên." Bích Trúc tiên tử nói xong liền rời đi.
Không bao lâu sau, nàng quay về chỗ ở của mình.
Nơi này là chỗ ở tạm thời của nàng.
Sau khi mở trận pháp xung quanh ra, nàng lấy Mật Ngữ Thạch Bản ra.
Nhìn chữ viết xuất hiện phía trên, chân mày nàng hơi nhíu lại.
"Tên ‘Tỉnh’ kia cho đến nay đều chưa từng nói chuyện phiếm với ta, ngoại trừ lần thứ nhất tiến vào ngoài ý muốn, cũng chỉ có lúc tụ hội mới xuất hiện."
"Không biết là thật sự bận rộn như vậy, hay là cố ý tránh chúng ta đây?"
Bích Trúc tiên tử cau mày, không tiếp xúc sẽ rất khó biết được nội tình của đối phương.
Mà người cố ý không tiếp xúc, thật ra là đang bận rộn và dự định ra vẻ thần bí.
Nhỏ yếu mà không biết ngụy trang thì sẽ rất sợ nói chuyện với người khác.
Chỉ có yên lặng, mới là lựa chọn tốt nhất của bọn hắn.
"Nhưng mà cũng không có việc gì, nửa năm rồi, vòng tụ hội mới chắc là cũng sắp bắt đầu rồi. Đến lúc đó có thể hỏi hắn một chút xem có thể ra tay hay không. Cũng tiện xem xem khả năng của hắn như thế nào."
Sau đó, Bích Trúc tiên tử tiến vào bên trong Thạch Bản.
Danh hiệu của nàng chưa bao giờ thay đổi, vẫn là…‘Quỷ’.
——
——
Phía Nam.
U Vân Phủ.
Thiên Âm Tông, Đoạn Tình Nhai.
Trong viện.
Lá cây xào xạc, chờ sau khi lá cây lắng lại, thân ảnh của Giang Hạo bất ngờ xuất hiện tại phòng khách của nhà gỗ.
Hắn trở về, đi ra khỏi phòng khách, dừng ở trước Bàn Đào Thụ trong sân, mặc cho gió ngày hè khẽ luồn qua ngọn tóc.
Sau khi yên lặng một lát, hắn chậm rãi ngồi xuống ghế, pha cho mình ấm trà.
Lại rót nửa chén.
Tiểu Li được phó thác cho hắn, là chuyện nằm trong dự liệu.
Thế nhưng, hắn không phải lúc nào cũng sẽ chiếu cố nàng.
Chờ đến lúc nàng có năng lực tự vệ và năng lực phân biệt thị phi, vẫn nên phóng sinh thì hơn.
Để con thỏ đi cùng một chỗ.
Hai người cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.
Chỉ cần đừng trở về là được, nếu không sẽ chọc cho hắn không ít phiền toái.
Dùng thiên phú của bọn hắn, một ngày nào đó trong tương lai, tu vi sẽ vượt qua cảnh giới mà hắn biểu hiện ra.
Gây ra chuyện, người khác không dám nhằm vào bọn họ, nhất định sẽ chạy tới nhằm vào người chủ nhân là hắn.
Không động thủ sẽ vô cùng kỳ quái.
Cuộc sống yên tĩnh không chỉ sẽ bị phá vỡ, còn có thể nghênh đón mối nguy hại.
Tóm lại, người có quan hệ càng mật thiết với hắn thì phiền toái sẽ càng tìm tới hắn.
Sân nhỏ của mình quá nhỏ, không chứa nổi Đại Yêu và Chân Long.
Giang Hạo nâng chung trà lên, uống hai ngụm.
Đến đêm khuya, hắn liền trở về tu luyện.
Nên chuẩn bị cho Nguyên Thần hậu kỳ.
Một khi đến Nguyên Thần hậu kỳ, tu vi sẽ có thể ngang hang với Bạch Dạ.
Cho dù không thể đánh giết đối phương thì cũng có thể đánh cho hắn trọng thương.
Không thể để cho hắn phát động khiêu chiến đệ tử thủ tịch được.
Mặc dù chỉ có bảy phần thành công, đồng thời chỉ có thể đợi một năm.
Nhưng cũng không thể để cho hắn đạt được.
Phòng ngừa hắn càng ngày càng mạnh.
Nếu Bạch Dạ tiếp tục mạnh lên, không biết sẽ phát minh ra thuật pháp gì nữa.
Nếu như không thể phá giải thì sẽ mang phiền toái không cần thiết đến cho hắn.
Biện pháp duy nhất đó chính là áp chế hắn.
Trong phòng tu luyện, Giang Hạo xác định trạng thái trước mắt.
【 Danh tính: Giang Hạo 】
【 Tuổi tác: Hai mươi bốn 】
【 Tu vi: Nguyên Thần trung kỳ 】
【 Công pháp: Thiên Âm Bách Chuyển, Hồng Mông Tâm Kinh 】
【 Thần thông: Cửu Chuyển Thế Tử (duy nhất), Mỗi Ngày Nhất Giám, Không Minh Tịnh Tâm, Tàng Linh Trọng Hiện, Thần Uy 】
【 Khí huyết: 3/100 (không thể tu luyện) 】
【 Tu vi: 2/100 (không thể tu luyện) 】
【 Thần thông: 2/3 (không thể thu được) 】
Nhìn những con số đáng thương, trong lúc nhất thời hắn cũng không biết nên nói gì.
Sau khi Nguyên Thần, chuyện thu hoạch bọt khí màu lam ngày càng khó khăn.
Sớm biết công lao Thi Giới Hoa sẽ rơi xuống trên đầu của hắn, hắn đã gieo trồng nó rồi, ít ra còn được một cái bọt khí màu tím.
Thậm chí là bọt khí màu hoàng kim.
Điều càng bất đắc dĩ hơn chính là, mười hai gốc Thi Giới Hoa sẽ hỗ trợ cho nhau, hút linh khí trong phạm vi làm chất dinh dưỡng.
Căn bản là không cần quản lý.
Không cung cấp trợ giúp, sẽ không xuất hiện bọt khí.
Giống như Thiên Hương Đạo Hoa, sau khi hắn rời đi đều là do con thỏ giúp đỡ tưới nước.
Trong lúc đó sẽ không xuất hiện bất kỳ bọt khí gì.
Nếu không tại sao hắn phải đích thân đi quản lý linh dược trong Linh Dược Viên chứ?
Đào quáng, giết yêu thú, tất cả đều cần tự mình động thủ.
Phần còn lại chính là do vận may ngẫu nhiên.
Chuyện này khiến cho hắn nhớ tới những ngày ở ngoại môn, lúc Luyện Khí phải bỏ ra mấy năm mới tích lũy được một trăm tu vi.
Sau khi tiến vào nội môn, việc góp nhặt tu vi của hắn mới nhanh hơn nhiều.
Sau này có Thiên Hương Đạo Hoa, tốc độ lại càng nhanh hơn.
Mà nhanh nhất chắc là đào quáng.
Cũng chính là bởi vậy, hắn mới có thể từ Trúc Cơ sơ kỳ nhảy lên Nguyên Thần trung kỳ trong năm năm ngắn ngủi.
Chẳng qua là đến đây, tiến độ liền bắt đầu trở nên chậm dần.
Mặc dù một trăm năm có thể giải quyết phần lớn ân oán, nhưng mà muốn đè ép tất cả mọi người lại còn tương đối khó khăn.
Việc cấp bách vẫn là phải cố gắng tăng cao tu vi.
Thuận tiện góp nhặt bọt khí màu tím thứ ba, thu hoạch được thần thông mới.
Sau khi trở về, Giang Hạo không suy nghĩ về chuyện nhà Tiểu Li nữa.
Việc đã đến nước này, phải học cách chấp nhận.
Sau đó bước tiếp.
Tiểu Li chắc là cũng không dễ chịu, chỉ có thể nhìn con thỏ.
Giang Hạo bất lực.
Đối với mấy người Giang Hạo mà nói, nhị lão chỉ là người lạ.
Nhưng mà đối với Tiểu Li mà nói, đó là người nhà cưng chiều nàng, là chỗ nàng có thể làm nũng, là người chờ mong nàng trở về, cũng là chỗ nàng mong ngóng trở về hằng năm.
Nơi đó có mỹ thực chờ đợi nàng, sẽ có người kể chuyện xưa Hải Thần cho nàng nghe, đào măng, nhặt trứng gà cho nàng.
Bây giờ…
Đều đã không còn.
Không còn chỗ làm nũng, không nhà để về, đồ ăn ngon cất giấu cũng không còn ai để chia sẻ.
Ngay cả gặp mặt đơn giản đều là nguyện vọng xa không thể chạm tới.
Sau khi nhắm mắt lại, Giang Hạo tiến vào trạng thái không linh.
Tâm cảnh của hắn dần buông lỏng.
Tử khí vờn quanh người hắn, tu vi đang tinh tiến từng chút một.
Bảy ngày sau.
Giang Hạo khôi phục lại cuộc sống như trước đây.
Thiên Cơ Ẩn Phù cũng đã mất đi hiệu lực, hiện tại không ai chú ý đến hắn cả.
Hắn không vội bàn giao nhiệm vụ của Chấp Pháp Phong, chờ đến thời hạn lại đi bồi thường.
Bên kia có ba tháng, mà Bàn Đào Thụ lại không thể chờ được tháng.
Vào giữa tháng bảy Bàn Đào Thụ đã nở hoa.
Không đến ba tháng nữa là sẽ kết quả.
Đến lúc đó sẽ có thể biết được lượng linh thạch cần để niết bàn.
Sáng sớm.
Giang Hạo phát hiện Mật Ngữ Thạch Bản xuất hiện chấn động.
Thì ra là Đan Nguyên tiền bối triệu tập tụ hội.
"Cuối cùng đã đến."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận