Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1317: Nên Tin Nữ Ma Đầu Một Lần Hay Không 1

Chương 1317: Nên Tin Nữ Ma Đầu Một Lần Hay Không 1
Giang Hạo ngồi xếp bằng.
Cổ Kim Chiến Kích nằm ngang ở trên hai đầu gối, ánh mắt sáng rực nhìn qua thân ảnh mang theo uy hiếp kia.
Hiếu chiến.
Đây là điều mà Giang Hạo cảm nhận được từ bên trong Cổ Kim Chiến Kích.
Cổ Kim Thiên vô địch, muốn chiến cùng người một trận, ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh.
Thời gian không có đối thủ quá khó chịu, cô độc mà tịch mịch.
Hắn muốn một trận chiến đấu nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly.
Cho nên lúc cảm nhận được uy hiếp, chiến ý lập tức di chuyển.
Đối mặt với âm thanh này, đừng nói là khiếp nhược, Giang Hạo đã chuẩn bị xong cho việc tiến công.
Đó là một loại hào khí trùng thiên, không có khả năng thất bại.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt đối phương bình thản mà cao cao tại thượng, tựa như lúc nào cũng có thể bóp nát hắn, dáng vẻ nhìn xuống sinh linh. Khác biệt với sự lạnh lùng của đối phương chính là, trong mắt Giang Hạo nhiều thêm từng tia lửa nóng, có chút không thể chờ đợi.
Chiến ý bắt đầu bao trùm qua.
Biến cố bất thình lình làm đối phương có chút kinh ngạc.
Dường như không nghĩ tới chiến ý của đối phương lại nhiệt liệt như thế.
Hắn chậm rãi mở miệng: "Ngươi…"
Nhưng mà, vào lúc đối phương mở miệng, Giang Hạo đã hội tụ đạo khí. Ý của hắn thình lình nhấc Cổ Kim Chiến Kích trong tay lên, vung ra một kích.
Đạo khí phun trào, tiên lực quét ngang tám phương.
"Ngươi không cần lên tiếng."
Tâm niệm Giang Hạo truyền tin tức qua: "Đánh trước rồi lại nói."
Đối phương ngoài ý muốn, rất nhanh liền có chút tức giận, dường như có chút ngỗ nghịch hắn.
Giang Hạo cảm nhận được tâm tình như vậy thì càng thêm hưng phấn.
Lực lượng tràn vào bên trong Cổ Kim Chiến Kích.
Sau đó nhảy lên một cái, chiến kích rơi xuống.
Oanh!
Chiến kích công kích vào trong ánh sáng của đối phương, tiên lực cường đại bắn ra.
Hư ảnh Giang Hạo Đạo chấn động, thậm chí có dấu hiệu vỡ vụn.
Nhưng mà điều này cũng không quan trọng.
Hư ảnh đạo khí bước ra một bước, lực lượng cuồn cuộn mà xuống, như là lôi đình.
"Lại đến!"
Trong lúc nhất thời, đạo khí như Lưu Tinh.
Cổ Kim Chiến Pháp.
Thiên Băng.
Thân ảnh đạo khí nhảy lên một cái, mang theo đại thế thiên địa, một kích mà xuống.
Oanh!
Thân ảnh màu trắng lưu chuyển, chấn động ba phần, sau đó chặn lại một kích Thiên Băng này.
Lúc này, đạo thân ảnh kia chậm rãi đứng dậy: "Có chút thú vị, nhưng lại thiếu hỏa hầu."
Hắn chỉ một ngón tay, đạo khí lưu chuyển, hóa thành một chỉ kinh thiên, hướng thẳng đến Giang Hạo.
Khí tức cường đại gào thét mà di chuyển, khiến cho thân ảnh đạo khí của Giang Hạo xuất hiện vặn vẹo, có chút dấu hiệu sụp đổ.
Nhưng chiến ý trong mắt Giang Hạo bắn ra, rất lâu rồi không có loại cảm giác này.
Hắn bước ra một bước, hai tay huy động chiến kích, vung xuống.
Cổ Kim Chiến Pháp.
Địa Liệt.
Oanh!
Chiến kích rơi xuống đất, sau đó bốc lên kinh đào hải lãng, oanh một tiếng, đụng vào phía trên thân ảnh kia, nhưng vẫn bị ngăn cản trong nháy mắt.
Giang Hạo không hề nhụt chí chút nào, hắn đong đưa chiến kích, tiếp tục công kích.
Hoành Tảo Thiên Quân.
Oanh!
Một kích của Giang Hạo bị ép lui, ngay sau đó lại huy động chiến kích.
Cổ Kim Chiến Kích.
Hoang Cổ Lao Nhanh.
Chiến pháp của Cổ Kim Chiến Kích dần dần bị Giang Hạo hấp thu.
Hắn công kích rất nhanh.
Từ lúc mới bắt đầu không lưu loát cho đến khi trở nên quen thuộc, sau đó tùy tâm sở dục. Nụ cười trên gương mặt hắn cũng càng ngày càng đậm, đồng thời cũng càng đánh càng mạnh.
Thân ảnh kia cảm nhận được áp lực lớn lao. Nhất là chiến pháp đối phương tiến bộ thần tốc, khiến hắn khó mà chống đỡ. Hơn nữa, khí tức ngạo thị thiên hạ trên người đối phương càng ngày càng mãnh liệt.
Đây là thiên chi kiêu tử ở đâu ra?
Mặc dù Giang Hạo không ngừng bị đánh lui, nhưng mà hắn phá lên cười. Công kích cũng không còn vô hiệu giống vừa rồi, mà là bắt đầu đánh lui thân ảnh này.
Đối mặt với Giang Hạo điên cuồng như vậy, thân ảnh kia cảm thấy tức giận.
Không nói gì cả liền trực tiếp công kích, không chỉ như thế lại dám nhìn xuống hắn từ trên cao. Giống như đối phương mới là cường giả trấn áp vạn cổ.
Nhất là loại khí chất mang tính thực chất kia càng làm cho hắn khó chịu.
Đối phương vốn nên e ngại hắn mới đúng. Nào nghĩ đến vừa gặp liền đánh.
"Chính ngươi muốn tìm chết thì đừng trách ta không khách khí." Thân ảnh lạnh giọng mở miệng.
Mà bên trong hậu chiêu nhiều hơn một thanh trường đao.
Sau đó khởi thế.
Trong nháy mắt nhìn thấy một chiêu này, con ngươi Giang Hạo co rụt lại.
Nhưng hắn chưa từng tránh né, mà là huy động Cổ Kim Chiến Kích, cũng cuốn lên địa thế thiên địa. Sau đó đối phương hiện lộ rõ Thập Vạn Đại Sơn.
Chiến kích Giang Hạo có sơn hà vờn quanh, gào thét mà đi.
Cổ Kim Chiến Kích.
Sơn hà đại địa, trực diện Trấn Sơn.
Oanh!
Đạo khí cường đại chấn động bát phương.
Đạo thân ảnh kia chau mày.
Đạo khí trước mắt có chút dày đặc.
Nhưng mà trong nháy mắt, đạo khí bị huy động.
Cổ Kim Chiến Kích đã tới.
"Ngươi…"
Oanh!
Một kích này mạnh mẽ đánh vào mặt đối phương.
Gương mặt đối phương vặn vẹo, sau đó Cổ Kim Chiến Kích gào thét qua, đánh bay nó.
Phanh phanh!
Đối phương lăn lộn trên mặt đất.
Giang Hạo một tay nắm chặt Cổ Kim Chiến Kích, đứng lơ lửng trên không, nhìn xuống phía dưới, trầm giọng nói: "Thiên Đao Pháp?"
Giang Hạo đã nhìn rõ ràng một đao kia.
Thức thứ hai Thiên Đao, Trấn Sơn.
Đây là lần thứ nhất hắn nhìn thấy có người thi triển Thiên Đao ngoài mình, cảm giác có chút phức tạp.
Vài chục năm nay, hắn vẫn cho rằng đao pháp này ngoại trừ mình thì cũng chỉ có Hồng Vũ Diệp biết. Bây giờ phát hiện còn có người biết.
Tuyệt học mình dùng để đánh giết người khác, bây giờ người khác lại dùng tuyệt học này đối phó với mình.
Có chút kỳ quái.
"Ngươi đúng là có chút kiến thức." Đạo thân ảnh kia hóa thành đạo khí, sau đó ngưng tụ trước mặt Giang Hạo một lần nữa.
Trong đôi mắt hắn mang theo vẻ lạnh nhạt, cũng không có để chuyện chiến bại vừa rồi ở trong lòng.
Giang Hạo nhìn qua đối phương, không biết vì sao luôn cảm giác đối phương lại có một loại cảm giác làm người ta sợ hãi.
Nhưng cái tên Cổ Kim Thiên đã bao trùm hắn, nhìn thẳng đối phương cũng sẽ không có cảm giác như vậy nữa.
Không thể không nói Cổ Kim Thiên đúng là cường giả trấn áp vạn cổ. Dù là một cái tên, cũng có thể làm cho mình bình đẳng đối mặt với một vị cường giả, thậm chí ẩn ẩn áp chế đối phương.
"Tiền bối học được Thiên Đao từ chỗ nào vậy?" Giang Hạo tò mò hỏi.
"Ngươi không cảm thấy hỏi vấn đề này có chút không lễ phép sao?" Đạo thân ảnh kia bình thản mở miệng.
"Bại tướng dưới tay thôi." Giang Hạo mở miệng cười.
"Ngươi cũng không biết ta học được Thiên Đao như thế nào, vì sao ở đây chặn đánh ta?" Thân ảnh hỏi.
"Chỉ là trùng hợp thấy được tiền bối." Giang Hạo không nhanh không chậm mở miệng.
"Ta cần phải nói cho ngươi ta chỉ là một cái bóng mờ sao? Chỉ là một hư ảnh từ thời kỳ nào đó bên trong sông Tử Tịch mà thôi." Đạo thân ảnh kia nói.
Giang Hạo nghe cẩn thận, nhưng không nghe được giọng nói cụ thể, không cách nào phân biệt được nam nữ. Thân ảnh cũng có chút mờ mịt, khả năng tương đối cao là nam.
Mặt khác, trong lòng của hắn còn có một loại cảm giác. Đó chính là đối phương dùng Thiên Đao để giao thủ. Có lẽ cũng bởi vì như vậy, chiến ý của mình mới có thể cao như vậy.
"Hư ảnh của thời kỳ nào?"
Giang Hạo tò mò hỏi: "Là hư ảnh của ai?"
"Sông Tử Tịch đến từ chỗ nào?" Đối phương hỏi.
“Đông Cực Thiên." Giang Hạo trả lời.
"Ta chính là hư ảnh chủ nhân Đông Cực Thiên của thời kỳ nào đó." Đối phương nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận