Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1438: Ta Vô Địch Thiên Hạ 2 Ỉ

Chương 1438: Ta Vô Địch Thiên Hạ 2 ỈChương 1438: Ta Vô Địch Thiên Hạ 2 Ỉ
 
 Thiên địa chấn động, thôn phệ lực lượng tỉnh thần vạn vật, bao trùm xung quanh.
 
 Khiến cho tất cả đám người đến gần sợ mât mật.
 
 Phảng phất như có hung vật đáng sợ nào đó đang thức tỉnh.
 
 Ngay cả Kiếm Đạo Tiên cũng không khỏi giật mình.
 
 Đây là thả ra cái gì rồi?
 
 Hắn nhận được tin tức nói rằng trên người người này có rất nhiều thứ đáng sợ, vồn cho rằng chỉcần . không phải những vật kia thì đều vô sự. Nhưng mà, vật này cũng rất nguy hiểm nha.
 
 Vừa thả ra, Bắc Bộ liền sắp gặp phải đại nạn.
 
 Do dự một chút, Kiếm Đạo Tiên không có mở miệng.
 
 Lão Tổ dưới đáy hồ có chút hoảng sợ: "Đây là thứ quỷ gì? Không đúng, loại cảm giác này... "
 
 Là, là Cửu... Cửu U?
 
 "Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng. Vì sao ngươi có thể khổng chế nó? Mau trồn!" "Gâu Gâu!" Tiếng kêu của Tiểu Uông truyền khắp tứ phương.
 
 Sau đó chính là tiếng gào thê thảm của Yêu tộc. Bọn chúng đang điên cuồng đào vong.
 
 Người vây xem đều tê cả da đầu. Lúc này, hồ Thiên Kiếm bắt đầu xuất hiện sóng gió, vô số Yêu tộc bị thôn phệ, bọn hắn cảm thầy khủng hoảng. Ám Dạ Lão Tổ tựa như hiểu rõ cái gì, bắt đầu điên cuồng gào thét về phía ngoài: "Người nào có thể không chê Cứu U, giêt hắn, giết hắn, Cửu U sẽ lâm vào hôn loạn. Dổc toàn lực giết hãn cho ta. "
 
 Tiếng rống giận dữ truyền tới từ đáy hồ.
 
 Soạt.
 
 Yêu tộc hình người xông ra, trên người bọn họ đều là lực lượng tỉnh thần. Thân thể có chút đen nhánh. Lúc này, Ám Dạ Lão Tổ trông thấy Giang Hạo, vẻ mặt hắn có chút hưng phẩn: "Nghiệt súc, chết cho ta."
 
 Hôi
 
 Ám Dạ Lão Tổ nhanh chóng tới gần Giang Hạo, một chưởng đánh xuống, muốn giết chết người trước mặt.
 
 Giang Hạo nhìn qua đối phương, tay năm về phía hư không.
 
 Cổ Kim Chiến Kích hiện ra, sau đó huy động.
 
 Thương ra như rồng.
 
 Oanhl
 
 Chiến kích đụng vào bàn tay to lớn. Răng rắc!
 
 Bàn tay xuất hiện khe hở, sau đó phịch một tiềng, kích xuyên thâu bàn tay, đánh bay người tới.
 
 Giang Hạo bước ra một bước, thừa tháng xông lên. Hắn nháy mắt đã đi tới trước mặt Lão Tổ, huy động chiền kích, quét ngang mà qua. Khí tức kinh khủng hủy diệt hết thảy phòng ngự.
 
 Phốc!
 
 Chiến kích chém qua, lão tổ không tránh kịp, một cánh tay trực tiếp bị chém đứt.
 
 Hắn muốn lui, thế nhưng Giang Hạo đã đi tới trước mặt hăn, đá ra một cước.
 
 Ẩm!
 
 Lão Tổ bị đánh bay ra ngoài.
 
 Sau đó, chiến kích rời khỏi tay Giang Hạo, như là sao băng truy kích.
 
 Nhìn thấy công kích như vậy, Lão Tổ lạnh mình.
 
 "Không!" Nhưng mà chiến kích nghe không hiểu lời nói, trực tiếp xuyên qua người đổi phương.
 
 Ẩm!
 
 Lão Tổ vốn không kiêng nể gì cả, cuồng vọng cực hạn, hiện tại trực tiếp bị chiên kích đính vào bên trong hư không.
 
 Tốc độ chiến đấu quá nhanh, làm cho tât cả mọi người có chút không kịp phản ứng.
 
 Thương thế kinh khủng vẫn đang kéo dài, Lão Tổ vạn phần hoảng sợ. Hãn không thể nào hiểu được, sao mình lại bị đánh tan như vậy? "Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?" Hắn hỏi.
 
 Giang Hạo di chuyển bộ pháp, nói khẽ: "Cổ Kim Thiên."
 
 "Cổ Kim Thiên? Ta chưa từng nghe nói qua về ngươi. "
 
 Lão Tổ vẫn cảm thấy lạ lẫm.
 
 Giang Hạo cười nói: "Rất bình thường, nêu như ngươi nghe nói qua ta, như vậy hiện tại ngươi cũng không phải là muốn kêu gào với ta, mà là đào vong, thậm chí là lùi về chô phong ẩn của ngươi."
 
 "Rụt về? Ngươi cho rằng ngươi vô địch thiên hạ sao?'"' Lão Tổ chật vật mở miệng.
 
 "Đúng vậy, ta vô địch thiên hạ. " Giang Hạo nhìn đối phương, nói: "Cổ Kim Thiên ta sớm đã đè ngang thời đại của bọn hắn, bây giờ đại thể đến, ta chờ mong biểu hiện của bọn hãn. Đáng tiếc ngươi không thầy được. " Giọng nói rơi xuống, Giang Hạo đưa tay bắt một cái.
 
 Ẩm!
 
 Ám Dạ Lão Tổ lập tức hồn phi phách tán.
 
 Giang Hạo đứng tại chỗ, cúi đầu nhìn thoáng qua phong ẩn, bước ra một bước.
 
 Lúc này, dưới chân hắn xuất hiện sơn phong vô tận.
 
 Là Sơn Hải Ấn Ký.
 
 Những ấn ký này phối hợp với Tiểu Uông dân thay thê lại phong ân bên trong.
 
 Ổn định phong ấn, cân bằng đại thế thiên địa. Chờ làm xong hết thảy, Tiểu Uông mới xuât hiện từ đáy hổ. Miệng của nó ngậm một khổi đá màu đỏ, như là mâm tròn.
 
 Nhìn xem đổ vật, Giang Hạo biết, đây chính là mục đích của chuyền này.
 
 Huyết Cấm Thạch.
 
 "Lấy được rồi."
 
 Giang Hạo tiếp nhận tảng đá, vỗ vỗ đầu Tiểu Uông, nói: "Phía dưới còn có Yêu tộc không?"
 
 Tiểu Uông lắc đầu.
 
 Yêu tộc chạy ra đều tiến vào bụng của nó.
 
 "Rất tốt." Giang Hạo gật đầu.
 
 Lúc này, hắn mới quay người đi về phía bên bờ.
 
 Lúc này, mặc dù xung quanh có _ không ít người nhưng cả đám đều im thin thít. Bọn họ sợ sẽ làm ra một chút xíu động tĩnh, lại khiền người này đưa mắt nhìn qua.
 
 Lão Tổ Bạch Vân Cung không khỏi đồ mổ hôi lạnh, ban đầu hăn còn muôn đuổi những người này đi. Khó trách cường giả như Kiếm Đạo Tiên lại mở miệng. Bởi vì bọn hắn đều là cường giả. Hơn nữa, hắn hình như đã nghe nói qua về Cửu U này rồi, tuyệt đôi là hung vật đáng sợ. Giang Hạo quay người, Tiểu Uông hưng phần đi theo sau.
 
 Lần này ra ngoài ăn rất no.
 
 Mà Cổ Kim Chiến Kích cũng biến mất tại chô. Cầm được đồ, Giang Hạo đi đến bên cạnh mây người Thường Duy, nhìn về phía Kiểm Đạo Tiên: “Vẫn bồi cầm vật này đi?"
 
 Kiếm Đạo Tiên nhìn về phía Bạch Vân Cung lão giả.
 
 Lão giả vội vàng nói: "Tiền bối, xin cứ tự nhiên."
 
 "Phong ấn phía dưới chắc là có thể kéo dài mây trắm năm, sau này nếu như có rảnh thì ta sẽ lại tới một chuyên." Giang Hạo thuận miệng nói.
 
 "Ngươi dự định đi hải ngoại?" Kiếm Đạo Tiên hỏi.
 
 "Đúng thế. " Giang Hạo cười gật đầu.
 
 "Bị làm cái gì?" Kiếm Đạo Tiên hỏi. "Làm cái gì?" Giang Hạo suy tư rồi nói: "Thời đại này rất nhiều người đều chưa từng nghe nói qua tên của ta. Nhưng mà không bao lâu nữa, bọn hắn sẽ rõ ràng ba chữ Cổ Kim Thiên này đại biểu cho cái gì." Giang Hạo không nói thêm gì nữa, mà là nhìn về phía Thường Duy và Cảnh Nhan.
 
 Bọn hắn lúc này vẫn là một mặt mờ mịt, thậm chí cũng không quá chắc chắn, không biết vừa rồi mình có phải đã hoa mắt rồi hay không? Vô địch thiên hạ, đi ngang một thể. Đây không phải là mọi người nói đùa hay sao? Sao lập tức lại biển thành thật rổi? Hình như có chỗ nào đó sai sai?
 
 "Thường đạo hữu?" Giang Hạo nhắc nhở. "Ta..." Thường Duy trong lúc nhất thời nói không ra lời.
 
 Giang Hạo giơ tay lên, sau đó giữa ngón tay ngưng tụ ra hai đạo tử khí, lần lượt đánh vào mi tâm của Thường Duy và Cảnh Nhan: "Tặng các ngươi cái này, nều như có một ngày có thể leo lên Đăng Tiên Đài, nhất định sẽ có trợ giúp đồi với các ngươi. Những ngày qua làm phiền các ngươi chiêu cô ri. "
 
 Nói xong, Giang Hạo đi đến bên cạnh Hồng Vũ Diệp, duôi một bàn tay ra, nói: "Chúng ta đi thôi. " Hồng Vũ Diệp khẽ gật đầu, cầm lấy tay Giang Hạo.
 
 Tiểu Uông lập tức cắn lấy ống quần Giang Hạo. Sau đó, ba người biển mất tại chô.
 
 Kiếm Đạo Tiên nhíu mày. "Tiến về hải ngoại, không biết cần mất bao nhiêu thời gian, cũng không biêt có tới kịp hay không. " Xế chiều hôm đó.
 
 Hải ngoại.
 
 Giang Hạo đứng ở trên mặt biển. Từ Bắc Bộ đến hải ngoại, bỏ ra ròng rã nửa ngày.
 
 Ban đầu biến mất là tiến vào bí cảnh, sau đó chôn xuồng Tử Hoàn, cuôi cùng chính là tìm cánh cửa ra nổi liền với hải ngoại.
 
 Như thế liền đi tới nơi này.
 
 Tốn hao không ít thời gian.
 
 Chậm hơn trước đây nửa ngày, nếu không phải vì mang theo Tiểu Uông thì đã sớm tới rồi.
 
 Mình hoàn toàn có thể tới trước, sau đó chờ đợi Hồng Vũ Diệp dùng Đồng Tâm Chưởng.
 
 Sau khi kiểm tra bốn phía, Giang Hạo phát hiện cách Bích Vân Các có chút gần.
 
 "Tiền bối, chúng ta vẫn là mau rời khỏi đi." Giang Hạo nói.
 
 Tại toàn bộ hải ngoại, người hắn không muốn gặp nhãt chính là Xích Long.
 
 Gặp một lần đều không có chuyện 119) v
 
 Lần này là đến tìm Tổ Long, cần đi Uyên Hải trước.
 
 Chỉ là thật đúng lúc, nhìn thấy phía trước có hai người đi tới. Một nam một nữ.
 
 Hai người đều có khí tức Chân Long. nu"
 
 Một người bên trong đó rất quen thuộc.
 
 Xích Long.
Bạn cần đăng nhập để bình luận