Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1485: Nữ Ma Đầu: Ngươi Sắp Xếp ... Ỉ

Chương 1485: Nữ Ma Đầu: Ngươi Sắp Xếp ... ỈChương 1485: Nữ Ma Đầu: Ngươi Sắp Xếp ... Ỉ
 
 Hồng Vũ Diệp muốn đi tìm Tiểu Li, Giang Hạo cũng không thèm để ý. Đồi phương và Tiểu Li cũng coi như là có quen biết, không có ác ý gì.
 
 Về việc nàng muốn làm gì, liền không được biết.
 
 Mà chuyện hắn muốn làm chính là nghĩ một biện pháp hợp lý để giao bản đổ kho báu cho con thỏ, để con thỏ mang theo Tiểu Li ra ngoài. Những người khác tạm thời cũng không cần đi ra.
 
 Băng Tỉnh thì xem chính nàng. Muốn đi, vậy thì cũng có thể đi, không muốn thì tạm thời cứ ở lại Đoạn Tình Nhai.
 
 Bây giờ thực lực của Đoạn Tình Nhai không kém. Hai vị tiên nhân, hai vị đệ tử thủ tịch, có thể xem là đội _ hình mạnh nhất. Nhưng mà xét về chất lượng chỉnh thể thì vân còn kém rất nhiều chủ mạch.
 
 Băng Tỉnh vừa rời đi, thực lực tổng hợp liền giảm xuống.
 
 Ban đêm.
 
 Giang Hạo nhìn Hồng Vũ Diệp biến mât, có chút cảm khái. Bởi vì lá trà sắp hết rổi, mà linh thạch của mình cũng đã xài hết.
 
 Nếu như Tiểu Li còn không đi, mình ngay cả tiền mua lá trà năm trăm một tiển đều không có.
 
 Lúc này, con thỏ trở về từ bên ngoài. Nó đứng ở trên Bàn Đào Thụ, nhìn qua từng đổng quả lớn, vẻ mặt kiêu ngạo: "Quả năm nay nhiều hơn năm ngoái, đều là nể mặt của thỏ gia."
 
 Bây giờ là tháng chín, trái cây đã bắt đầu chín. Giang Hạo lườm về phía trên cây một cái rồi không thèm để ý nữa, bắt đầu đọc sách. Hằnhiệntại - thường xuyên đọc Thiên Đao Thât Thức và Vô Danh Bí Tịch.
 
 Bây giờ tu vi của mình cũng tạm được, đọc sẽ có nhiều thu hoạch hơn trước đó.
 
 Mà thần hồn được hiền đệ cho trước đó cũng đã bị Sơn Hải Ấn Ký hấp. thu. Uy thể của ẩn ký tăng lên rất nhiều.
 
 "Chủ nhân, ngài muốn ăn bàn đào không?" Con thỏ đột nhiên hỏi. Giang Hạo lắc đầu: "Không ăn." "Vậy chủ nhân có muốn tìm nữ chủ nhân không?" Con thỏ lại hỏi. Giang Hạo nhìn sang, con thỏ tiếp tục nói: "Chủ nhân, ngài có muốn nữ chủ nhân hay không? Nếu như muốn thì thỏ gia ta liền tìm cho ngài một người. "
 
 "Cũng là bạn bè trên đường của ngươi?" Giang Hạo hỏi.
 
 "Đương nhiên, thỏ gia ta tìm tuyệt đôi sẽ không sai được, bạn bè trên đường đều nói tốt. " Con thỏ nhảy lên trên mặt bàn, nói.
 
 "Hái chút bàn đào đi." Giang Hạo nói.
 
 "Ngày mai để Tiểu Li hái." Con thỏ nói.
 
 "Hiện tại hái trước đi một phần, lỡ như sau này muôn ra ngoài sẽ không phải vội vội vàng chia nhỏ." Giang Hạo nói. Con thỏ vốn định nói gì đó, nhưng Giang Hạo nhìn sang.
 
 Con thỏ liền lập tức đổi giọng: "Bạn bè trên đường đều nói muốn ăn bàn đào, thỏ gia ta sẽ thỏa mãn bọn hắn một chút."
 
 "Gần đây đám người Lâm Tri thế nào." Giang Hạo cúi đầu đọc sách, thuận miệng hỏi.
 
 Con thỏ vừa hái quả vừa nói: "Lâm Tri vân đang làm việc nhỏ, nhưng mà gần như đã không còn người đánh hắn nữa, bạn của hắn khi rảnh rồi sẽ tặng quà cho hắn. Cuộc sông của hắn cuổi cùng cũng không có khổ như trước nữa. Nhưng mà, quê nhà của hắn đã biến mất. Phần mộ trong nhà cũng triệt để tiêu tán, không tìm thây bất cứ dầu vết gì. Hắn đã tấn thăng Nguyên Thần sơ kỳ vào ngày đó. Nói đến đây vân là khổ. Nửa đời trước khổ, tuổi già lâm vào hồi ức vẫn là khổ."
 
 "Lúc người còn, Lâm Tri không có năng lực, lúc có năng lực thì người đã không còn ở đây. Con muôn nuôi mà thân không đợi. " Giang Hạo bình tĩnh nói.
 
 "Nhưng mà gần đây hắn bắt đầu thay đổi tốt hơn, lại có lê vật. " Con thỏ hái một phần bàn đào, nhìn về phía Giang Hạo nói: " Chủ nhân đã lâu rồi không cho ta lê vật, lúc nào mới có một chút đây?"
 
 "Ta đã lâu rổi không có ra ngoài. " Giang Hạo thuận miệng nói.
 
 "Vậy chủ nhân muốn ra ngoài không?" Con thỏ nghiêm túc hỏi. "Nếu không ngươi ra ngoài đi? Đại yêu Phản Hư xác thực nên đi ra ngoài xem một chút." Giang Hạo nói. Nghe vậy, con thỏ lập tức cười nói: "Chủ nhân chân ái nói đùa, ta chỉ là một con thỏ nhỏ."
 
 Giang Hạo cười khinh bỉ, cũng không nói thêm gì nữa.
 
 Tối nay sẽ có bản đồ kho báu rơi xuống từ trên trời. Con thỏ tám phần sẽ muôn dân người ra ngoài. Nếu như đám người Lâm Tri cũng ra ngoài, mình nửa đường sẽ giả bộ là người của tông môn truy kích, bắt mây người trở về không phải là vần để gì.
 
 Một bên khác.
 
 Tiểu Li đứng dưới cây táo.
 
 Nàng nhìn cây táo, chân thành nói: "A Công A Bà, hiện tại Tiểu Lï có rât nhiều bạn bè, sẽ không thường xuyên nhớ tới các người nữa, các người có trách Tiểu Li hay không?" Gió nhẹ thổi qua, cây táo truyền đền tiêng rì rào, dường như đang vui vẻ thay Tiểu Li. Tiểu Li cũng nở nụ cười.
 
 Chỉ là phía trước đột nhiên xuất hiện một thân ảnh màu đỏ.
 
 Tiểu Li thoáng có chút nghỉ hoặc, lúc nhìn sang thì liền nở nụ cười: "Tấu tử."
 
 Sau đó, nàng hái mấy quả táo rồi chạy tới.
 
 Hồng Vũ Diệp nhìn người trước mắt, nói: "Giồng như không có lớn lên." "Trưởng thành rồi." Tiểu Li đưa quả tới, chân thành nói: "Tiểu Li đã trưởng thành, đã không còn là trẻ con nữa." "Không phải trẻ con nữa?" Hồng Vũ Diệp nhẹ giọng cười nói: "Đúng là không phải, đã qua rất nhiều năm." "Đúng vậy, hiện tại ta ăn càng ngày càng nhiều." Tiểu Li nói.
 
 Hồng Vũ Diệp nhìn đối phương, nhận quả táo, nói: "Cây này rât lớn."
 
 "Đúng vậy, Trình Sầu sư huynh giúp ta." Tiểu Lï nói.
 
 "Có muốn ra ngoài chơi không?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
 
 "Có, nhưng mà sư huynh không cho." Tiểu Li nói với vẻ có chút đáng tiếc.
 
 Không cho? Hồng Vũ Diệp cười khinh bỉ, nhưng không nói thêm gì. Nàng nhẹ nhàng lau sạch quả táo, căn một cái, hương vị bình thường, không bảng bàn đào. Nhưng mà, cây táo có thể sống trăm năm cũng không đơn giản.
 
 Sau đó, Tiểu Li lôi kéo Hồng Vũ Diệp nói rât nhiều chuyện, cho tới nửa đêm, chính nàng đều có chút buổn ngủ.
 
 Đột nhiên, một vệt ánh sáng xuất hiện ở trên bầu trời.
 
 Sau đó, oanh một tiếng, rơi trên mặt đât, kinh động đền rât nhiều người.
 
 Tiểu Li một mặt kinh ngạc: "Bên kia đã xảy ra chuyện gì?"
 
 Hồng Vũ Diệp nói: "Khả năng là có người cổ ý hành động đi. "
 
 Tiểu Li không có nghe, cũng không nghĩ nhiều, mà là ngáp một cái, dựa vào trên người Hồng Vũ Diệp ngủ thiếp đi.
 
 Giấc ngủ này chính là một đêm. Lúc tỉnh lại, nàng phát hiện mình đang tựa ở trên cây nghỉ ngơi.
 
 Tiểu Li cũng không thèm để ý chuyện này.
 
 Chỉ là, lúc tới Linh Dược Viên, con thỏ liền tìm tới bọn họ, dáng vẻ vô cùng kích động.
 
 Sau đó, mấy người trốn ở nơi hẻo lánh, quan sát con thỏ.
 
 "Tối hôm qua các ngươi có phát hiện kim quang không?" Con thỏ hỏi.
 
 "Phát hiện." Băng Tinh gật đầu. "Là bạn bè trên đường biết chúng ta lần trước tầm bảo thất bại, đặc biệt đưa bản đổ kho báu tới."
 
 Con thỏ nói xong liền lấy ra một bản đổ kho báu có khí tức huyển diệu.
 
 "Bảo tàng lần này vượt quá tưởng tượng, cần phải đi mang bảo tàng về." Con thỏ nói.
 
 "Lại lén đi ra ngoài sao?" Tiểu Li hỏi.
 
 "Đều là bạn bè của thỏ gia, chỉ cần không phải là chủ nhân để người . động thủ thì bạn bè trên đường đều sẽ cho thỏ gia một chút tình mọn." Con thỏ nói.
 
 Mộc Ẩn nói: "Có thể có nguy hiểm hay không?"
 
 "Khẳng định có nguy hiểm, nhưng mà có thỏ gia ở đây." Băng Tinh nói. Mấy người thảo luận một chút, liền đưa ra quyết định.
 
 Nhóm người dự định cùng nhau xuât phát. Đêm nay liền đi.
 
 Con thỏ, Tiểu Li, Lâm Tri, Mộc Ẩn, Băng Tỉnh, Tiểu Y, Tiểu Uông.
 
 Sáu người cùng nhau đi.
 
 Cùng ngày, bọn hắn đột nhập vào trong viện của Giang Hạo, hái sạch toàn bộ bàn đào. Do dự một chút, Tiểu Lï để lại hai quả, cho sư huynh sư tỶ.
 
 Ban đêm.
 
 Bọn hắn chuẩn bị đầy đủ, bắt đầu rời khỏi tông môn.
 
 Hết thảy đều rất thuận lợi.
 
 Giang Hạo thậm chí còn quan sát bọn hắn rời đi từ phía xa, ý cười nơi khóe miệng không ép xuống được. Cuối cùng cũng rời đi.
 
 Chỉ hi vọng bọn hắn đừng chạy trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận