Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1175: Tại Sao Lại Còn Sống 1

Chương 1175: Tại Sao Lại Còn Sống 1
Trở thành Chân Tiên là điều khiến cho Giang Hạo không thể ngờ tới.
Bảy mươi tuổi thành tiên, bảy mươi tuổi đột phá tới Chân Tiên.
Điều kiện tiên quyết là không nói tới tu vi.
Hoặc có thể nói cho dù rút ra tu vì thì cũng không thể nhanh như vậy được.
Chính hắn cũng không biết rõ, tại sao từ Nhân Tiên đến Chân Tiên lại nhanh như vậy.
Tấn thăng sau thành tiên tuyệt đối không thể nào nhanh hơn trước đây được mới đúng.
Nhưng mà tốc độ này của hắn có thể nói là nhanh trước nay chưa từng có.
Có lẽ do trước khi thành tiên có đầy đủ nội tình cho nên mới có thể có tốc độ như vậy. Bất kể như thế nào, trở thành Chân Tiên cũng đủ rồi.
Chí ít cũng có một chút năng lực phản kháng.
Còn về con đường tiếp theo, chỉ có thể từ từ sẽ đến.
Hiện nay khí tức hắn nội liễm, tâm cảnh bình thản, cảm giác bành trướng do thành tiên mang tới cũng bắt đầu giảm đi. Hắn lúc này không phát hiện được chút tăng lên nào.
Chân Tiên muốn đột phá Thiên Tiên, không phải chỉ cần khổ tu là có thể làm được.
Ngoại môn Đoạn Tình Nhai.
Trong một rừng cây, con thỏ dẫn đường ở phía trước. Giang Hạo chậm rãi đi theo, suy nghĩ nườm nượp kéo tới.
Biến hóa do tăng cao tu vi mang tới đang dần bị hắn hấp thu. Trên đường đi, hắn ngẫu nhiên gặp gỡ một số người.
Bọn hắn đều thi lễ gặp mặt với hắn, những này người phần lớn là đệ tử ngoại môn và đệ tử Trúc Cơ.
Mà Giang Hạo thân là người tu luyện Nguyện Huyết Đạo, đương nhiên là có rất nhiều người nhận biết.
Tiếp theo, hắn là tu sĩ Nguyên Thần, đối với một số đệ tử nội môn hoặc là đệ tử ngoại môn mà nói, một người trở thành chân truyền cũng không phải là một tiểu nhân vật.
Thân phận địa vị không thể sánh nổi.
Trước kia, đệ tử chân truyền nhìn thấy hắn không cần hành lễ, hiện tại tu vi không cao bằng hắn, không người nào dám khinh thị, càng không có khả năng làm như không thấy.
Nếu như trở thành đệ tử thủ tịch thì toàn bộ đệ tử tông môn, thậm chí là Trưởng lão, đều phải khách sáo một hai.
Một lát sau.
Giang Hạo đi tới một bên hồ.
Thuận theo cầu thang một đường hướng xuống, địa thế có phần thấp.
Giang Hạo đứng ở bên cạnh, nhìn thấy một thanh niên đang bơi đến trung tâm hồ, sau đó cầm một cái thùng chìm vào trong hồ nước.
Hồi lâu sau, hắn lại nhô ra từ trong nước, lúc này trong thùng nước chứa nước màu xanh lam, có linh khí nồng nặc.
"Thủy Lam Lệ?" Giang Hạo mở miệng nói.
"Nghe nói là gần đây phát hiện, tiếp cận nó thân thể sẽ phải tiếp nhận áp lực, tu vi càng phải chịu áp lực lớn hơn. Chuyện khổ sai, không ai làm cả cũng chỉ có Lâm Tri tới làm." Con thỏ thuận miệng nói.
Giang Hạo gật đầu, cũng không nói thêm cái gì.
Hắn cực ít nhúng tay vào những chuyện Lâm Tri gặp phải tại tông môn.
Nhưng mà, nhìn Lâm Tri biểu hiện ra tu vi mới chỉ Luyện Khí tầng tám. Điều này khiến hắn có chút ngoài ý muốn.
Theo lý thuyết, dù có ngụy trang thì cũng nên tấn thăng Trúc Cơ rồi mới đúng.
Sáu mươi tuổi rồi?
Không Trúc Cơ không sống được bao lâu.
Mặt khác, đối phương cách Kim Đan chỉ kém một ý niệm trong đầu, nhưng mà không biết tại sao lại chậm chạp không chịu tiến vào.
Mặc dù có thể tiếp tục góp nhặt lực lượng tinh thần, thế nhưng là sự hấp thu lực lượng của Kim Đan và Trúc Cơ hoàn toàn không phải là cùng một cấp độ.
Vẫn luôn không tăng lên chính là lãng phí.
Mà ngoại trừ tu vi, Giang Hạo có thể nhìn thấy Lâm Tri cúi đầu, khí tức trầm thấp, nội liễm, dường như cắt ra xung quanh.
Muốn chỉ lo thân mình, lại không thể xử lý xung quanh.
"Hắn như vậy bao lâu rồi?" Giang Hạo hỏi.
"Rất nhiều năm rồi, hắn lén dựng bài vị cho mẹ hắn, sau đó ngồi ba ngày. Sau đó, hắn liền thay đổi. Hắn không bị bất kỳ khó khăn gì áp đảo, nhưng lại không đi ra căn nhà tranh kia." Con thỏ lắc đầu thở dài nói:
"Bạn bè trên đường của Thỏ gia vô số, không có một người nào thích yên lặng ở trong quá khứ giống như hắn cả. Người khác là dùng ngọt để vượt qua khổ sở, hắn lại dùng khổ xuyên qua toàn bộ, thỉnh thoảng còn bị hai người bạn của hắn vô ý khinh thường. Có chuyển biến tốt đẹp cũng sẽ lâm vào bên trong. Loại người này dù là máu cũng khiến cho yêu không thể nuốt trôi, vô cùng cay đắng."
Giang Hạo khẽ gật đầu, để con thỏ đi làm việc của mình. Sau đó, hắn liền trực tiếp đi về phía Lâm Tri, vươn tay muốn kéo đối phương một chút.
Lâm Tri đang cúi đầu đột nhiên nhìn thấy một cái tay, thoáng có chút kinh ngạc. Ngẩng đầu mới thấy là Giang Hạo.
Trong đôi mắt hắn có chút mừng rỡ. "Sư huynh."
"Đã nhiều năm rồi không gặp."
Giang Hạo kéo đối phương lên, thuận tay cầm cái thùng lên.
"Sư huynh không thể." Lâm Tri vội vàng đoạt lấy cái thùng trong tay Giang Hạo:
"Sư huynh là đệ tử chân truyền, nếu như bị những đồng môn khác nhìn thấy thì sẽ bị chê cười."
Nghe vậy, Giang Hạo cười nói:
"Ngươi để ý tới ánh mắt của bọn hắn?"
"Để ý." Lâm Tri gật đầu nói.
"Để ý vì ta hay là để ý vì ngươi?" Giang Hạo không có kiên trì nữa, mà là tùy ý để Lâm Tri cầm lại thùng.
"Để ý sư huynh, còn về phần ta…" Lâm Tri trầm giọng nói:
"Trong tông môn chắc là không có đệ tử nào kém hơn ta nữa đâu." Giang Hạo mỉm cười nói:
"Không bằng người?"
"Có một chút cảm giác như vậy." Lâm Tri gật đầu.
"Nhớ nhà?" Giang Hạo lại hỏi.
Nghe vậy, Lâm Tri lần nữa gật đầu.
Giang Hạo không tiếp tục hỏi nhiều, chỉ là đi ở phía trước, Lâm Tri theo ở phía sau.
Hồi lâu hắn mới mở miệng: "Sư huynh, ngươi nói xem ta cố gắng như vậy, cuối cùng ai có thể chứng minh cho ta đây?"
Giang Hạo nhìn qua sư đệ trước mặt, chưa từng mở miệng.
"Mẫu thân của ta chết rồi, nàng muốn ta trở thành tiên nhân, ta cố gắng thực hiện. Ta Trúc Cơ, trong mắt bọn hắn ta đã là tiên nhân. Nhưng mà Trúc Cơ quá nhỏ bé, ta phải không ngừng cố gắng. Mẫu thân không nhìn thấy, nhưng mà những người khác luôn có thể nhìn thấy. Bọn hắn có thể chứng minh cho ta. Thế nhưng…” Lâm Tri nhớ lại cái gì đó, có chút mê mang nói:
"Thế nhưng, lúc ta biết được phụ mẫu của hai người Lâm Mạch qua đời, chợt phát hiện, người cùng thôn, người cùng thành, tất cả người nhận biết mẹ ta dường như…đều đã chết. Qua một số năm nữa, người nhận biết ta cũng sẽ hoàn toàn chết đi.
Tòa thành kia có lẽ sẽ có ghi chép liên quan tới ta, thế nhưng theo thời gian dần trôi, ghi chép cũng sẽ biến mất. Khi đó cho dù ta đã thành tiên, nhưng mà lúc về lại cố hương, tiên và phàm nhân có cái gì khác nhau sao? Còn có ý nghĩa gì sao? Ai có thể chứng minh cho ta, ta đã không phụ sự kỳ vọng của mẫu thân, trở thành tiên nhân?"
Nhìn qua người trước mắt, Giang Hạo thoáng có chút ngoài ý muốn.
Tiểu tử thích khóc năm đó bất tri bất giác đã trưởng thành đến hôm nay, đã bắt đầu suy nghĩ về ý nghĩa của việc thành tiên.
"Ngươi đã rất cao minh rồi." Giang Hạo nhẹ giọng cười nói:
"Trên đời này có rất nhiều người cho đến chết cũng không thể hiểu rõ chính mình tại sao lại sống lâu như thế và ý nghĩa cuộc sống lại là gì. Thậm chí là sẽ không suy nghĩ quá nhiều. Tất cả mọi người đều vì còn sống mà sống.
Dựa vào hai tay kiếm lấy chút bạc vụn, sử dụng bạc vụn để cho mình ăn no mặc ấm, vòng đi vòng lại như vậy.
Ý nghĩa nằm ở đâu đây?
Khi bọn hắn bận rộn cả đời, lại có ai có thể chứng minh bọn hắn đã từng cố gắng?
Tuổi trẻ qua đi? Nghi ngờ qua đi? Không có người nào nhớ cả, chuyện còn sống đã là chuyện rất vất vả đối với tất cả mọi người rồi, sao có thể nhớ kỹ tuổi trẻ và lý tưởng của những người khác được? Vậy ngươi có biết tại sao bọn hắn lại còn sống không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận