Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 913: Sự Nhân Từ Của Vương

Chương 913: Sự Nhân Từ Của Vương
Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Tầng năm.
Mộc Long Ngọc vẫn đang thuyết phục Hải La Thiên Vương. Bởi vì rất nhiều nguyên nhân, hắn có thể ở lại chỗ này hồi lâu.
"Bản Thiên Vương bây giờ thấy mặt của ngươi liền muốn nôn." Hải La Thiên Vương thanh lạnh lùng nói.
"Hải La, ngươi tốt nhất thức thời một chút, nếu không ta sẽ động thủ." Mộc Long Ngọc lạnh lùng nói.
"Động thủ đi, đánh chết ta đi. Kinh lịch của ngươi ít hơn ta, nếu như mà có kinh lịch giống như ta, ta chỉ cần một cái tay thôi cũng có thể trực tiếp trấn áp ngươi." Hải La Thiên Vương lạnh lùng nói.
"Ý của Hải La Thiên Vương là, hắn hiện tại không phải là đối thủ của ngươi. Nhưng mà chỉ cần kéo đến cấp độ vô tri giống như hắn thì hắn drc có thể nương theo vỏ ốc biển* trên lưng để đánh bại ngươi." Mịch Linh Nguyệt nói.
(*Hải La đồng âm với hải loa/ ốc biển)
Ầm!
Ầm! !
"Ra đây."
Tiếng rống giận dữ của Man Cốt lại truyền đến, oán và hận cũng không có biến mất. Hắn không nghĩ ra, nhưng hắn hiện tại không suy nghĩ nữa, chỉ muốn hỏi. Nhưng mà người kia chính là không đến, không chỉ là người kia, những người khác cũng chưa từng xuất hiện. Bọn hắn chính là cố ý, lấy loại phương thức này để tra tấn hắn, để hắn khuất phục.
"Ngươi đừng vùng vẫy nữa, Vương của Hải La Thiên Vương thông thường đều qua một khoảng thời gian nữa mới tới. Hơn nữa, chỉ cần hắn còn chưa tới thì ngươi liền có thể yên tâm, hắn chắc chắn sẽ không làm chuyện gì. Nếu như sau đó ngươi không nghe lời thì sẽ là một chuyện khác." Mịch Linh Nguyệt có ý tốt thuyết phục.
"Ý của Mịch tiên tử, dù Giang sư đệ nắm được nhược điểm của chúng ta, nhưng cũng sẽ không lập tức để tông môn biết?" Đề Đăng đạo nhân hỏi.
"Đúng vậy, đừng nhìn vương của Hải La Thiên Vương là chúa tể của tầng này, nhưng hắn và Vô Pháp Vô Thiên Tháp là hoàn toàn tách biệt. Vô Pháp Vô Thiên Tháp cũng sẽ không can thiệp vào hắn, giống như là hỗ trợ cùng có lợi." Mịch Linh Nguyệt giải thích.
"Giang sư đệ không tầm thường như ta nghĩ." Đề Đăng đạo nhân nói.
"Sau lưng của hắn có người." Băng Tinh trầm giọng nói.
Mịch Linh Nguyệt không tiếp tục mở miệng, bọn họ cũng không biết sau lưng Giang Hạo rốt cuộc có người hay không.
Nhìn qua thì khẳng định có người, nhưng mà vậy thì sao? Bọn hắn cũng không biết người sau lưng, mà người sau lưng rõ ràng muốn nâng đỡ Giang Hạo. Chuyện này cũng nói rõ bọn hắn không cách nào đắc tội Giang Hạo. Mà Giang Hạo vẫn là vương của tầng thứ năm.
Con rối sao?
Lỡ như không phải thì sao?
Nhất là nhìn thấy dáng vẻ Giang Hạo lĩnh ngộ công pháp ở chỗ này, khiến cho người ta có chút chấn kinh.
"Ra đây!" Man Cốt gầm thét, giọng nói của hắn hiện tại đều đã khàn khàn, nhưng mà hắn vẫn đang rống.
Không có ai biết hắn vì sao lại kích động như vậy.
"Ngươi đang gọi ai?" Lúc này, nữ tử hắc bào đi đến.
Trong tay nàng vẫn bưng một cái hộp, ở trên cao nhìn xuống Man Cốt.
Man Cốt ban đầu vô cùng cao ngạo, nhưng hôm nay lại như là chó nhà có tang, đang vô năng sủa loạn. Loại thủ đoạn này thật sự là đáng sợ.
"Ta muốn gặp hắn, để cho ta gặp Kim Đan kia, ta muốn đối chất với hắn. Nếu không thì ta sẽ không nói gì cả, không gặp được hắn ta một câu cũng sẽ không nói cho ngươi. Để hắn đến, để hắn đến, chúng ta chuyện gì cũng đều có thể thương lượng. Nếu không sẽ không có chỗ thương lượng." Man Cốt giận dữ hét.
"Kim Đan sư đệ nói hắn không rảnh, nhưng mà hắn lại đưa một thứ khác tới cho ngươi. Hắn nói sau khi ngươi nhìn thấy, có lẽ sẽ không còn kích động như vậy nữa." Hắc bào nữ tử nói xong thì để hộp xuống dưới đất.
Trong nháy mắt nhìn thấy hộp, Man Cốt theo bản năng lui lại. Trong lúc nhất thời, hắn lại có chút e ngại cái hộp.
Đám người thổn thức, bọn họ giống như nhìn thấy quá khứ của mình.
Khi đó là vẫy tay.
Thấy vẫy tay, mọi người đều vô cùng lo lắng, nhưng lại không biết làm thế nào.
"Ta, ta muốn gặp hắn, không muốn xem hộp." Man Cốt nhìn chằm chằm vào hắc bào nữ tử.
"Ta chỉ đến để tặng đồ, ngươi nói với ta cũng vô dụng. Kim Đan sư đệ nói, hắn tạm thời không rảnh, ngươi xem hay không xem đều không quan trọng." Hắc bào nữ tử nói xong liền lui ra ngoài.
Mặc kệ Man Cốt gào thét như thế nào đều không có một chút tác dụng nào.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn Man Cốt.
Mọi người đều rất tò mò không biết trong cái hộp này là cái gì, cũng muốn biết sau khi xem xong Man Cốt sẽ có phản ứng gì.
Càng tức giận hơn trước đó, hay sẽ là e ngại?
Trang Vu Chân nói: "Đạo hữu đừng sợ hãi, vương của Hải La sẽ không tuyệt tình như vậy đâu. Nếu không, ngươi cho rằng tại sao tiểu tạp toái Hải La còn dám nói chuyện lớn tiếng?"
"Lão tạp mao, ngươi cho rằng ta giống như ngươi? Bản Thiên Vương sẽ e ngại một Kim Đan sao?" Hải La Thiên Vương cười lạnh. Trên người hắn có một cỗ khí thế, không sợ hãi.
Mịch Linh Nguyệt cũng khuyên nhủ:
"Man đạo hữu, ngươi xem một chút đi."
Bởi vì là Giang Hạo để đưa tới, dù Mộc Long Ngọc có thể mở ra, nhưng hắn cũng không tiện xen vào. Như vậy sẽ dễ dàng đắc tội với người khác.
Man Cốt nhìn chằm chằm cái hộp, do dự hồi lâu, cuối cùng cầm hộp lên. Tay đang mở hộp ra đều đang run rẩy. Hô hấp đều trở nên nặng hơn rất nhiều, giống như sắp nhìn thấy vật gì đó đáng sợ. Hắn không nghĩ ra được sẽ là cái gì, thật giống như lần thứ nhất cũng chưa từng nghĩ tới sẽ là món đồ kia.
Răng rắc!
Hộp được mở ra, đập vào mắt là một nhúm tóc được chế thành trang sức.
Trong nháy mắt nhìn thấy vật này, Man Cốt lập tức ngây ngẩn cả người, cuối cùng vô lực quỳ trên mặt đất.
Trong lúc mọi người đang cảm thấy nghi hoặc, hốc mắt Man Cốt đã ướt át, nước mắt to như hạt đậu rơi xuống. Tiếng khóc vang lên, còn rất lớn, giống như là đang xả hết bi thương trong vô số năm qua ra ngoài.
Những người khác căn bản không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà có thể xác định, vương của Hải La chung quy vẫn là vương. Là một tồn tại phía trên thần đàn. Tồn tại của hắn chưa từng bị rung chuyển.
"Ta nói, ta nói hết." Man Cốt nức nở nói:
"Các ngươi muốn biết cái gì, ta đều nói cho các ngươi biết, tất cả đều nói cho các ngươi biết."
Đề Đăng đạo nhân nghe mà có chút khó có thể tin nổi. Giờ khắc này, hắn cảm nhận được, tầng này của Vô Pháp Vô Thiên Tháp có một đôi bàn tay vô hình nắm tất cả trong tay. Tất cả mọi người dường như đều sẽ xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn, không cách nào đào thoát được.
Ngân Sa tiên tử và hắc bào tiên tử nhận được tin tức đều rất khiếp sợ. Nhưng mà không ai biết được đã xảy ra chuyện gì.
Trong lúc vô hình, thấm vấn thuộc về Man Cốt đã kết thúc.

Đoạn Tình nhai.
Giang Hạo biết được tin tức từ Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Man Cốt đầu hàng.
Hắn cũng không thèm để ý nữa.
Hắn không cách nào ra ngoài tìm Phong Hoa đạo nhân, đành để người Thiên m Tông đi tìm vậy. Với hắn mà nói, đây là chuyện trăm lợi không hại.
Ngày nào Phong Hoa đạo nhân bị bắt, chắc là cũng sẽ xuất hiện tại tầng thứ năm.
Khi đó, mình sẽ có thể cố gắng biết được tin tức từ trên người nàng.
Còn về phân thân của nàng tại Lạc Hà Tông, hình như đã lâu rồi không có chú ý.
Có rảnh thì có thể chú ý một chút.
Ba ngày sau.
Người Thiên Thánh Giáo đến, dường như đang ở gần Đoạn Tình Nhai. Bọn hắn tới tất nhiên sẽ dẫn xuất một số việc, Giang Hạo cũng không muốn xảy ra xung đột với bọn hắn, sẽ dễ dàng bị để mắt tới.
Mà một ngày này, Bích Trúc cũng tới, nói là muốn gặp hắn.
Hắn tiếp khách trong sân.
Giang Hạo gặp được Bích Trúc tiên tử như thiếu nữ.
"Giang sư đệ, đã lâu không gặp." Bích Trúc cười chào hỏi.
"Phong thái của tiên tử vẫn như cũ." Giang Hạo nói.
Bích Trúc cười hai tiếng, nói: "Ta tới để lấy đồ."
Giang Hạo hiểu, tới để lấy trang sách Tiên HIền. Nếu không lấy nữa thì văn tự phía trên sẽ biến mất.
Sau khi cất đồ, Bích Trúc mới nói:
"Có chuyện phải nhắc nhở sư đệ một chút. U Vân Phủ có một vị tên là Thi Hải lão nhân, hắn rất mạnh, gần đây có thể sẽ đến Thiên m Tông, sư đệ cẩn thận một chút.”
Dù sao hạt châu nào đó đang ở trên người Giang Hạo, không cẩn thận sẽ bạo phát. Nàng mới mười tám tuổi, không muốn bởi vì khuyết điểm của người khác mà chết yểu.
Giang Hạo thầm thở dài, xem ra Thi Hải lão nhân là quyết tâm muốn tới.
Không biết có mang đến biến hóa gì lớn hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận