Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1222: Ta Đã Nói Là Ta Không Có Nhìn Lầm Ngươi Mà

Chương 1222: Ta Đã Nói Là Ta Không Có Nhìn Lầm Ngươi Mà
Giang Hạo bắt đầu cuộc sống bình thường để cho tâm của mình trầm tĩnh lại. Hắn muốn để cho tâm cảnh được củng cố và không xuất hiện gợn sóng trước khi bản thân mạnh lên. Như thế hắn mới có thể tiếp nhận càng nhiều lực lượng và pháp bảo càng cao minh. Hắn cũng không phải là người cao minh hay vĩ đại cỡ nào, chỉ muốn thu hoạch lực lượng một cách tốt hơn. Khống chế sức mạnh sẽ để cho mình có thể tiếp nhận được. Nếu như để lực lượng khống chế ngược lại hắn thì sẽ làm ra rất nhiều chuyện không cách nào vãn hồi. Khi đó tỉnh ngộ cũng đã quá muộn.
Lực lượng làm mê mắt người, có thể khiến cho con người ta lâm vào bên trong đó bất cứ lúc nào.
Đột nhiên lấy được tài phú, đột nhiên có quyền lợi, đều là như thế. Càng đừng nhắc tới việc đột nhiên có được lực lượng khiến cho người ta nghĩ cũng không dám nghĩ. Đây mới là độc loạn tâm đáng sợ nhất.
Mà mặc dù hắn đã yên tĩnh lại, nhưng mà thiên hạ rộng lớn, luôn có một số người ra tay đánh nhau kinh động một phương.
---
Lúc này Đọa Tiên tộc và cường giả Hạo Thiên Tông đánh từ dưới đất đánh tới trên trời, lại đánh từ trên trời rơi xuống mặt đất.
Oanh!
Đọa Tiên tộc bị oanh kích trên mặt đất.
"Hạo Thiên Tông, ngươi thật sự không định thả cho chúng ta rời đi?" Đọa Tiên tộc bị đánh bại tức giận mở miệng.
"Đừng nói khó nghe như vậy, hơn nữa cái gì mà Hạo Thiên Tông, lão phu từ đầu đến cuối đều đại biểu cho mình, cũng không đại biểu cho Hạo Thiên Tông." Người đàn ông trung niên càng ngày càng trẻ ra, thực lực cũng càng thêm đáng sợ.
"Ngươi rốt cuộc là muốn như thế nào?" Cường giả Đọa Tiên tộc giận dữ mắng mỏ.
"Không thế nào cả, đừng gây thêm phiền phức cho Tiếu Tam Sinh trong năm mươi năm là được." Nam tử trung niên bình tĩnh nói.
Cường giả Đọa Tiên tộc lập tức nói: "Chúng ta chỉ là muốn rời khỏi, cũng không phải là muốn khó xử Tiếu Tam Sinh."
Nam nhân trung niên cười ha ha: "Tiếu Tam Sinh khả năng xuất hiện tại hải ngoại, người của các ngươi há có thể không đi? Đừng cho là ta không biết."
Nghe vậy, sắc mặt của cường giả Đọa Tiên tộc thay đổi liên tục, sau đó nói: "Nếu như ngươi đã biết thì chắc là cũng hiểu rõ, đến lúc đó chỉ cần Tiếu Tam Sinh dám xuất hiện thì nhất định sẽ có càng nhiều người nhìn chằm chằm vào hắn. Hắn sớm muộn gì cũng phải chết. Hơn nữa ngươi không cảm thấy tò mò sao? Trong mấy chục năm ngắn ngủi lại có thể tu luyện thành Chân Tiên, dạng người này nhất định có đại bí mật. Trước kia, hắn còn chưa thành tiên các ngươi có lẽ sẽ cảm thấy chướng mắt, hiện nay hắn đã Chân Tiên, các ngươi còn không để vào mắt sao? Lỡ như là một đạo quả hoàn chỉnh thì sao? Chúng ta không muốn bí mật trên người hắn, chúng ta chỉ cần hắn chết. Ngươi và ta hợp tác, ngươi cầm bảo vật, ta lấy mạng hắn."
Nam tử trung niên nhìn về phía cường giả Đọa Tiên tộc phía dưới, chau mày:
"Lời nói của ngươi đúng là tràn đầy dụ hoặc, thế nhưng nếu như Tiếu Tam Sinh không đi thì sao? Thì tính sao hả?”
“Đối với những người không có cơ duyên như chúng ta mà nói thì căn bản là không quá thua thiệt. Lỡ như thành công thì sao? Ngươi không muốn cơ duyên thì cũng có thể thu được càng nhiều thứ hơn. Ta không muốn cơ duyên, nhưng đại thù thì phải báo." Cường giả Đọa Tiên tộc nói.
Hắn là một lão giả, dường như biết rõ mình đã đi đến cuối con đường, lần này chính là dùng mình để đổi lấy Tiếu Tam Sinh.
"Đúng là thích hợp." Nam tử trung niên gật gật đầu.
Vào lúc cường giả Đọa Tiên tộc cảm thấy có hi vọng thì lập tức bị một bàn tay vô hình trấn áp. Đau nhức kịch liệt truyền ra từ trong miệng cường giả Đọa Tiên tộc, hắn giận không kiềm được:
"Ngươi chẳng lẽ không thèm để ý sao?"
"Để ý." Nam tử trung niên gật đầu:
"Ta thật sự cũng muốn cơ duyên như vậy, tấn thăng nhanh trong khoảng thời gian ngắn như vậy khiến lão phu càng là yêu thích không buông tay. Đáng tiếc, đó cũng không phải là đồ của lão phu. Lão phu là người Hạo Thiên Tông, tất cả mọi người đều nói ZUVQsOEaFQờ Thiên Tông là Tiên Tông mạnh nhất. Đi đoạt đồ của một tiểu bối, cái mặt này của lão phu gánh không nổi."
"Mặt mũi?" Cường giả Đọa Tiên tộc cười ha hả: "Khó trách ngươi đời này cũng không thể tiến thêm được."
"Không thể tiến thêm được nhưng vẫn có thể ép cho Đọa Tiên tộc các ngươi không thể ra khỏi vũng bùn này." Nam tử trung niên cười ha hả.
"Ngươi sẽ phải hối hận, ngươi không cướp đồ nhưng vẫn còn có nhiều người đi đoạt. Chỉ cần Tiếu Tam Sinh dám đi hải ngoại, dám động thủ với ngưới khác thì lần này hắn sẽ phải chết." Cường giả Đọa Tiên tộc nói.
Nam tử trung niên không có động tĩnh gì.
Chuyện trong thiên hạ sao mà phức tạp. Đây là suy nghĩ của mấy người này sao?
---
Tây Bộ.
Nhan Nguyệt Chi đứng ở phía sau cửa sân hồi lâu, cánh cửa luôn tự động tránh né nàng. Cho nên nàng mất hồi lâu mà vẫn không thể tiến vào trong. Hôm nay nàng cuối cùng cũng có thể giẫm lên cánh cửa, cất bước đi vào.
Thí nghiệm phía sau đương nhiên là không có cách nào ngăn cản nàng.
Trong hậu viện, nàng nhìn thấy ba người đã lâu không gặp. Bọn hắn nằm ở trên ghế, uống trà phơi nắng, chẳng thèm quan tâm đến việc nàng đến.
"Học sinh gặp qua ba vị tiền bối." Nhan Nguyệt Chi cung kính mở miệng.
"Gặp qua? Vậy liền trở về đi." Cảnh Đại Giang thuận miệng nói.
"Có một số việc muốn nói lại với ba vị tiền bối một chút." Nhan Nguyệt Chi nhẹ giọng mở miệng.”
"Không quan trọng thì không cần nói đâu."
"Cũng không phải là không quan trọng, chỉ là có thể sẽ dẫn tới các loại chuyện khác phát sinh."
Nghe vậy Cảnh Đại Giang ngồi dậy, nhìn Nhan Nguyệt Chi rồi nói: "Nhóc con, ngươi đây là đang cố ý thu hút sự hứng thú của chúng ta sao?"
"Học sinh không dám." Nhan Nguyệt Chi lắc đầu. Sắc mặt của nàng chưa từng có chút thay đổi nào.
"Nói đi, là chuyện gì, nhưng mà cũng nói trước luôn những ngày qua chúng ta mệt mỏi rồi, không có ý định ra ngoài. Dù bên ngoài có xảy ra chuyện lớn thì cũng không có cách nào khiến cho chúng ta khởi hành lần nữa đâu. Nếu như ngươi cảm thấy ủy khuất thì đi tìm viện trưởng đi." Cảnh Đại Giang nói nghiêm túc.
Nhan Nguyệt Chi cũng không để ý tới lời nói của đối phương, mà chỉ nói:
"Hải ngoại xảy ra một số chuyện, nghe nói Ngũ Ma vây công Tiếu Tam Sinh."
Nhan Nguyệt Chi nói lại tin tức Tiếu Tam Sinh bị trọng thương, sau đó còn nói tới chuyện Ngũ Ma muốn chờ đợi Tiếu Tam Sinh tới trả thù. Nếu như không có gì ngoài ý muốn thì trong bóng tối sẽ có người âm thầm làm chút gì đó.
Nghe Nhan Nguyệt Chi nói xong, ba người Cảnh Đại Giang lập tức đứng lên.
Cảnh Đại Giang bày tỏ sự tán thưởng đối với Nhan Nguyệt Chi:
"Nhóc con, trước kia ta đã biết ngươi tương lai ắt sẽ làm được việc lớn, hơn nữa sẽ dẫn Thư Viện chúng ta đi về phía huy hoàng. Hôm nay ngươi đúng là không để cho ta thất vọng. Trước kia ngươi có chút nghịch ngợm, chúng ta còn tưởng rằng là đã nhìn lầm người."
Nhan Nguyệt Chi hơi tò mò, nói: "Ba vị tiền bối dự định ra ngoài?"
Cảnh Đại Giang hơi bất mãn nói: "Gọi tiền bối cái gì, ngươi là học sinh, chúng ta là lão bất tử của Thư Viện, gọi là lão sư. Mặt khác, Tiếu Tam Sinh cũng không phải chỉ đơn thuần là Tiếu Tam Sinh, chuyện của hắn chính là chuyện của Thiên Văn Thư Viện chúng ta. Có người muốn giết hắn, chúng ta đương nhiên là không thể ngồi xem mà không để ý tới Đương nhiên, nếu như Tiếu Tam Sinh muốn động thủ thì chúng ta cũng không thể nhúng tay. Nhưng mà, người ở trong bóng tối thì một người cũng đều đừng hòng di chuyển được."
Vừa dứt lời, Cảnh Đại Giang lập tức đi đến trước mặt Nhan Nguyệt Chi, nói nghiêm túc: "Sau này nếu như có chuyện gì liên quan tới Tiếu Tam Sinh thì trực tiếp gọi một tiếng ở trước cửa là được, chúng ta sẽ đi mở cửa cho ngươi."
Nhan Nguyệt Chi nhìn ba vị tiền bối, trong lúc nhất thời có chút trầm mặc, không biết đang suy nghĩ gì.
Sau đó, nàng nhìn ba vị tiền bối rời đi, tiến về hải ngoại.
Thật ra nàng cũng rất tò mò, Tiếu Tam Sinh cuối cùng có đi hay không.
Lại có thắng hay không.
Lý trí nói cho nàng biết, dù là Tiếu Tam Sinh có đi thì cũng đã định sẵn là sẽ thất bại.
Trong vòng chín năm, Chân Tiên sơ kỳ muốn rung chuyển Chân Tiên viên mãn, gần như là không có khả năng. Cho dù là người đệ nhất cổ kim thì cũng không được.
Chênh lệch về thời gian quá nhiều.
---
Một năm rưỡi sau.
Giữa tháng giêng.
Trong sân, Giang Hạo có chút cảm khái.
Mình đã bảy mươi ba.
Người già hiếm khi sống quá bảy mươi tuổi
Lúc này, hắn đi vào trong sân, thu ba bọt khí. Bên trong đó có một bọt khí tán đi.
Sau đó, hắn nhìn về phía bảng.
【 Khí huyết: 100/100(có thể tu luyện) 】
【 Tu vi: 100/100(có thể tu luyện) 】
Có thể tấn thăng Chân Tiên trung kỳ.
Đợi lâu như vậy cuối cùng cũng tấn thăng lần nữa. Hiện tại có thể nhìn xem sau khi liên quan tới đạo thì tấn thăng tu vi sẽ là loại tình huống nào. Trong đó liệu có khí tức của đạo hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận