Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1100: Thánh Ngôn

Chương 1100: Thánh Ngôn
Người Thánh Đạo đồng ý.
Sau khi nhìn thấy Tỏa Thiên, bọn hắn không có bất kỳ lý do gì để từ chối.
Đừng nói chỉ là hỗ trợ, dù là thịt nát xương tan cũng không chối từ.
Chỉ là bọn hắn vẫn cảm thấy chấn động về người trước mắt.
Người này là ai? Tại sao lại biết Tỏa Thiên.
Đương nhiên, đây là nghi vấn, bọn hắn sẽ không đi truy cứu nguyên do.
Càng không dám đi tìm hiểu xem người trước mắt là ai.
Nếu không bọn hắn sẽ không thể tùy ý hành tẩu.
Sẽ mang đến tai ách vô tận cho đối phương, thậm chí sẽ hủy hoại đối phương.
Không biết là tốt nhất, biết về sự tồn tại của Tỏa Thiên miễn cưỡng có thể chấp nhận, nhưng chỉ có thể biết những thứ này, tuyệt không thể biết quá nhiều.
Đương nhiên, bọn hắn cũng lập tức nghĩ ra nên làm thế nào để ước thúc chính mình.
"Các ngươi thật đúng là dễ nói chuyện." Giang Hạo cười hai tiếng rồi tiếp tục nói:
"Vậy thì có thể nói cho ta biết, các ngươi có bao nhiêu tâm đắc trong việc khôi phục tu vi không?"
"Trên đời này không người có thể vượt qua chúng ta." Đoan Mộc Hà nói với vẻ chắc chắn.
"Nhưng năng lực của các ngươi cũng là cao thấp không đều đúng không?" Giang Hạo hỏi.
"Đúng vậy, nhưng mà chúng ta có thể tìm người lợi hại nhất làm việc vì các hạ. Các hạ chỉ cần nói cho chúng ta biết cần làm gì là được." Nam Cung Nguyệt nói.
"Được, các ngươi biết Thập Nhị Thiên Vương không?" Giang Hạo hỏi.
"Biết." Ba người trả lời, chỉ là không rõ nguyên do trong đó cho lắm.
"Các ngươi đã nghe nói qua về Hải La Thiên Vương chưa?" Giang Hạo lại hỏi.
Ba người lại gật đầu.
"Hắn đã quay về hải vực, chỉ là tu vi cũng không cao, ta muốn các ngươi hoàn thành một chuyện. Đó là để tu vi của hắn trở lại Đăng Tiên Đài trong vòng hai mươi lăm năm." Giang Hạo nhìn qua ba người phía dưới, hỏi:
"Có vấn đề gì sao? Đương nhiên, ta hi vọng nghe được câu trả lời là không có vấn đề gì." Hắn có thể loại bỏ khí thức thiên phú thì cũng có thể thêm vào.
"Không có vấn đề gì." Ba người không hề nghĩ ngợi liền đồng ý.
"Được, hi vọng các ngươi nói được thì làm được." Giang Hạo mở miệng cười, sau đó
Chờ người rời đi, ba người mới ngồi xuống một lần nữa.
Sau đó các loại trận pháp phong bế xung quanh.
Ba người nhìn nhau, sau đó cùng lúc mở miệng: "Chuẩn bị thánh ngôn cấm chế."
Thánh ngôn, hai người trở lên mới có thể sử dụng cấm chế này.
Một khi cấm chế có hiệu lực, thì có nhiều chuyện sẽ không cách nào mở miệng.
Trừ khi ba người ở cùng một chỗ thì mới có thể nói ra bí mật.
Nếu không thì cho dù như thế nào, đều không thể mở miệng, cũng không thể bị người khác nhìn trộm.
Một khi nhìn trộm sẽ tử vong.
Lúc nhân số chỉ còn lại người cuối cùng, người thứ ba sẽ tử vong tại chỗ.
Muốn giải trừ cũng dễ dàng, đó chính là để mọi người biết được bí mật, cấm chế sẽ trực tiếp được giải trừ.
"Ta muốn đi Thiên m tông, lấy được đầy đủ quyền hạn." Nam Cung Nguyệt mở miệng nói.
"Ta tiến về Bắc Bộ." Nam Cung Hoa nói.
"Ta đi Đông Bộ." Đoan Mộc Hà nhìn hai người rồi nói: "Từ nay về sau, ba người chúng ta không còn gặp mặt."
"Ta xuất phát trước." Nam Cung Hoa nói.
"Ta sẽ chờ đợi tin tức ở gần đây. Nếu như Thiên m Tông thất bại, ta sẽ trực tiếp tiến về hải ngoại." Đoan Mộc Hà nói.
Sau đó ba người ký kết thánh ngôn.
Sau khi thánh ngôn thành công, ba người lập tức tách ra, tiến về ba phương hướng.
Mặc dù bọn hắn không biết người kia là ai, cũng phải nghĩ biện pháp bảo vệ bí mật này.
Cho đến trước mắt, càng ít người biết được chuyện này sẽ càng tốt.
Người kia sẽ càng an toàn hơn.
Nam Cung Nguyệt trực tiếp tiến về Thiên m Tông.
Nàng không có ý định
Đi giao dịch, có thể dùng rất nhiều bí mật để đổi một cơ hội tiến vào Hải Vụ Động.
Nàng không tin không làm được.
Chỉ cần đạt được sự ủng hộ nàng liền có thể tiến về hải ngoại. Hai mươi lăm năm, thời gian cần để đi đến hải ngoại cũng không ngắn.
Không thể trì hoãn.
---
Giang Hạo trở lại chỗ ở, thở ra một hơi.
"Bên phía Thánh Đạo cũng coi như là hoàn thành, chỉ là không biết bọn hắn có thể nhanh chóng tiến về hải ngoại hay không."
Chỉ hi vọng hai mươi lăm năm sẽ đủ.
Sau khi hắn tấn thăng sẽ có thừa thêm thời gian, nhưng mà chỉ thêm được lúc đầu, phía sau cơ bản là bất động.
23 năm, sau khi tấn thăng ba lần thì nhiều thêm ba năm.
Sau đó tấn thăng lần nữa cũng không thấy có tăng thêm gì cả.
Cũng chính là tấn thăng bốn lần, chỉ tăng thêm ba năm, hoặc là ba năm rưỡi.
Dù sao mình cũng đã hao phí nửa năm.
Cũng may còn nhiều ra một năm, hi vọng sẽ không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Giang Hạo ngồi trong sân, ánh mắt dừng lại trên Bàn Đào Thụ.
Một lần niết bàn cuối cùng, đáng tiếc hắn hiện tại không thể đi niết bàn.
Một khi niết bàn rất có thể sẽ tác động đến chính mình.
Nếu như Sơn Hải Công Đức Đỉnh bị kích thích, nhất định phải tiêu hao rất lớn công đức.
Đến lúc đó hai mươi sáu năm đều không còn.
Có lẽ hắn có biện pháp đạt tới Đăng Tiên Đài trước đại nạn, nhưng mà Hải La Thiên Vương không được.
Có thể cùng Thập Nhị Thiên Vương thành tiên hay không, thành bại đều nằm ở Hải La.
"Niết bàn là một chuyện chậm rãi."
Nghĩ như vậy, Giang Hạo lấy Xúc xắc Lục Diện ra, sau khi đưa lễ cho người giật dây, hắn liền bắt đầu gia trì Sơn Hải Ấn Ký cho Sơn Hải Công Đức Đỉnh.
Trăng sao thối lui, mặt trời đỏ chiếu rọi.
Nhật nguyệt không ngừng giao thế.
Đầu tháng ba.
Giang Hạo vẫn luôn đang củng cố tâm cảnh, thường xuyên quản lý linh dược, nhàn rỗi thì sẽ giảng giải chuyện tu hành cho Trình Sầu.
Có Luyện Khí, có tu hành tâm tính.
Buổi đêm thì là gia trì Sơn Hải Công Đức Đỉnh.
Mọi thứ đều rất bình tĩnh, chỉ là Giang Hạo có thể phát hiện được, lòng của mình còn chưa đủ vững chắc.
Tu vi cũng như thế.
Hắn không vội làm mấy chuyện khác, cũng không dám sốt ruột.
Nhưng mà, hôm nay hắn nghe được một tin tức, người bên trong Thi Giới đã lần lượt đi ra ngoài.
Khuất Trọng cũng ra.
Hắn nhìn đối phương một chút từ xa, Luyện Thần sơ kỳ.
Vừa mới tấn thăng, lần đầu tiên đối phương tới Thiên m Tông chắc là Nguyên Thần hậu kỳ.
Thực lực cũng được, làm người cũng cẩn thận, có thể lợi dụng một hai.
Nghĩ như vậy, Giang Hạo quyết định tiến về Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Hắn muốn tìm Trang Vu Chân, nhìn xem có thể nghĩ biện pháp mượn dùng đệ tử của đối phương hay không, đương nhiên cũng phải thuận tiện đạt được bí thuật.
Hắn đi mua một chút rượu ngon.
Trang Vu Chân yêu rượu.
Mới vừa tới Vô Pháp Vô Thiên Tháp, hắn cảm thấy Mật Ngữ Thạch Bản chấn động.
Thời gian đã qua nửa năm, lại sắp tụ hội.
Giang Hạo không thèm để ý.
Hắn hiện tại không nóng nảy mấy chuyện này.
Chuyện thành tiên đã định là vào khoảng hai mươi lăm năm sau, mà tu vi cũng tới Đăng Tiên cấp sáu rồi. Hắn hiện tại không cần nhanh chóng tăng cao tu vi, mà là đảm bảo bên trong quá trình tăng lên sẽ không xuất hiện vấn đề về tâm cảnh.
Tâm ma cũng cần phòng bị.
Vấn đề khí vận có Thập Nhị Thiên Vương, nếu như vấn đề tâm ma mà nghiêm trọng thì xong đời.
Nếu cần hao phí thời gian giống như Trương tiên tử, bản thân tất nhiên sẽ không cách nào thành tiên.
Không nói đến khí vận của Thập Nhị Thiên Vương, chỉ cần hao hết công đức thôi cũng đủ khiến hắn tử vong tại chỗ.
Bên trong Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Giang Hạo nghe được một tin tức, Nam Cung Nguyệt tới Thiên m Tông.
Đối phương bỏ ra một cái giá lớn để tiến vào Hải Vụ Động.
Không biết vì cái gì.
"Đi Hải Vụ Động trước? Để mời người sao?" Giang Hạo nghĩ thầm.
Nhưng mà, hắn cũng không quá chắc chắn.
Nhưng đối phương đã đồng ý thì chắc là sẽ không trở mặt.
Ngoại trừ chuyện của Nam Cung Nguyệt ra, Giang Hạo còn biết được tông môn bắt không ít đệ tử Đại Thiên Thần, nhưng lại không cách nào đạt được bất cứ tin tức gì.
Bọn hắn hình như có bình chướng tinh thần, dù tu vi có bị hấp thu thì bình chướng vẫn còn.
Cho dù có dùng cực hình gì để tra tấn thì đều không thể đánh tan bọn họ.
Bọn hắn vô cùng chắc chắn, Thiên m Tông không có cách nào với bọn hắn.
Mỗi người đều tràn đầy lòng tin.
Giang Hạo cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng mà thủ đoạn của Đại Thiên Thần Tông đúng là cao minh.
Trung tâm khống chế tinh thần khó mà tìm tới, bình chướng tinh thần chắc là cũng như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận