Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 653: Long Châu Của Tiểu Li

Chương 653: Long Châu Của Tiểu Li
Chương 653: Long Châu Của Tiểu Li
【 Thương Uyên Long Châu: Long Châu của Giang Tiểu Li bị lôi đình Thiên Cương đánh rơi xuống… 】
Nhìn thần thông phản hồi, Giang Hạo cực kỳ kinh ngạc.
Thương Uyên Long Châu lại là Long Châu của Tiểu Li, đúng là có chút khiến người ngoài ý muốn, hơn nữa giám định cũng không được hoàn toàn.
"Một ấu long sẽ có thực lực thế này sao?" Giang Hạo ngồi trên tàng cây, có chút nghi vấn.
Hắn biết Tiểu Li bất phàm, nhưng không nghĩ lại bất phàm đến mức này.
Hắn lắc đầu, cũng không nghĩ nhiều, chỉ là tương đối tò mò về lôi đình Thiên Cương.
Trước đó giám đình Tiểu Li, nói là bị lôi đình Thiên Cương đánh trọng thương, hắn cũng không chú ý lắm.
Bây giờ xem ra, lôi đình Thiên Cương này cũng không phải là lôi đình bình thường.
Ngay cả Long Châu đều bị đánh rơi, có thể thấy được nó lợi hại như nào.
Giang Hạo chậm rãi nhảy xuống tàng cây, dự định dạo chơi ở xung quanh.
Hôm qua hắn mang theo Hồng Vũ Diệp tan biến tại Uyên Hải, sau đó đi tới đảo Loạn Thạch.
Mục đích của chuyến đi lần này đã hoàn thành toàn bộ, cho nên không đi còn định chờ đến khi nào?
Đừng nói đến khi đó Long Châu sắp kiệt sức, nếu như không đi sẽ không còn kịp nữa, sẽ phải ăn thiệt thòi.
Nhiều Thiên Vương như vậy, cũng không phải là ăn chay.
Hơn nữa, hắn phát hiện Uyên Hải còn lâu mới dễ đi ra được như mình nghĩ. Long Châu sở dĩ không ra được là bởi vì không thể kích hoạt lực lượng mà bản thân nó góp nhặt.
Sau khi hắn đụng vào về sau, lực lượng mới được kích hoạt, dùng cái này lao ra khỏi Uyên Hải.
Sau khi ra khỏi vực sâu đã là cực hạn của lực lượng rồi, cũng chỉ có thể đứng trên vùng trời Uyên Hải.
Sau khi đi vào đảo Loạn Thạch, Giang Hạo liền giao Long Châu cho Hồng Vũ Diệp.
Chỉ là, Long Châu rơi xuống trong tay nàng cũng không được yên tĩnh, cuối cùng lại quay về trong tay hắn.
Lúc này, hắn mới có cơ hội giám định.
Trong lúc đó, hắn đã mua Cửu Nguyệt Xuân, cũng pha uống rồi.
Lần trước dùng để vẽ tranh, lần này cuối cùng cũng khiến cho Sơn Hải Ấn được tăng lên.
"Không biết người nào đạt được Tổ Long Chi Tâm đây."
Giang Hạo có chút tò mò.
Tạm thời chỉ có thể chờ đến tụ hội, nhưng mà tụ hội sẽ mang đến cho hắn phiền toái.
"Liễu nhất định đã nhìn thấy, cần một lí do thoái thác, không ảnh hưởng đến ấn tượng là được."
Nghĩ đến đây, Giang Hạo liền bỏ chuyện này ra sau đầu, mọi chuyện chờ về sau rồi lại nói.
Hiện tại đi hoàn thành một chuyện cuối cùng đã.
---
Trên đảo Loạn Thạch.
Nhiễm Huy trốn ở sau một bức tường đổ nát.
Bọn hắn được sắp xếp ở trên đảo, không có ai biết bọn họ, cũng không có ai quấy rầy bọn họ.
Nơi này chính là thế ngoại đào nguyên đối với bọn hắn.
Nhưng mà tiệc vui chóng tàn, bọn họ vừa mới an ổn, liền có người tìm tới cửa.
Nói muốn thu linh thạch.
Nhưng bọn hắn sao có thể có vật này được chứ?
Sau này hắn biết, thì ra chỉ cần vào thành làm việc sẽ có thể có linh thạch.
Cho nên hi vọng đối phương có thể cho hắn một chút thời gian.
Bọn hắn đồng ý, chỉ là lúc hắn đi ra ngoài lại nghe được lời không giống nhau.
"Nhìn tiểu tử kia không có một chút năng lực nào, thật sự sẽ có linh thạch sao?"
"Chắc chắn là không có." Người đàn ông trung niên nói với nam nhân trẻ tuổi.
"Vậy sao tiền bố còn cho bọn hắn thời hạn?" Thiếu niên không rõ.
"Nghe nói sau lưng bọn hắn có người, ta đây không phải là đang điều tra sao? Trên thực tế không có bối cảnh gì, hiện tại có khả năng qua đó rồi. Người phụ nữ che mặt kia chắc là tuyệt sắc, mang đi bán, ít nhiều có thể được chút linh thạch."
"Người nam kia thì sao?"
"Còn phải hỏi."
Hai người nhìn nhau cười một tiếng.
"Một người bình thường mà thôi, vãn bối động thủ là được, tránh ô uế tay tiền bối."
"Chỉ có người chết mới sẽ không gây thêm phiền toái gì."

Nghe được mấy lời này, mặt Nhiễm Huy xám như tro.
Nếu dù sao cũng đều phải chết, không bằng liều mạng với bọn hắn.
Nghĩ như vậy, hắn nhặt tảng đá trên mặt đất lên, đi ra ngoài.
Nhưng mà vừa đi ra ngoài, phát hiện hai người kia đang nhìn chằm chằm về phía hắn.
Trên mặt lộ ra nụ cười trêu tức.
"Thế mà ra đây rồi, ta cảm thấy sẽ bị dọa cho chạy trốn." Người đàn ông trung niên hoảng sợ nói.
"Ngươi cho là không nói ngươi trốn ở chỗ đó thì chúng ta không biết sao?" Thiếu niên nhịn không được cười nói.
"Nếu không chơi được, vậy thì giết đi." Người đàn ông trung niên cảm thấy không thú vị.
Trong tay thiếu niên ngưng tụ ra lôi đình, muốn trực tiếp giết người. Nhiễm Huy tuyệt vọng, cuối cùng bộc phát ra sự tức giận, ném tảng đá trong tay ra.
Đối mặt với đòn công kích này, hai người thậm chí cười ra tiếng.
Nhưng mà, lúc tảng đá bay tới lại giống như một lưỡi đao quét ngang tất cả, chém qua.
Phốc ~
m thanh thanh thúy vang lên, hai thân ảnh trực tiếp bị chém thành bọt máu.
Bọn hắn thậm chí đều chưa kịp phản ứng lại, đã chết.
Chuyện này khiến cho Nhiễm Huy sững sờ tại chỗ, vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
"Lại gặp mặt rồi."
Lúc này bên cạnh hắn truyền đến tiếng cười khẽ.
Quay đầu nhìn lại, là một vị thư sinh, đang lắc cây quạt, dựa vào trên vách tường.
Hắn mỉm cười, bốn chữ Thiên hạ vô song trên cây quạt vô cùng bắt mắt.
"Tiên, tiên trưởng." Sau một thoáng trầm tĩnh, Nhiễm Huy lập tức quỳ xuống.
"Xem ra nơi này cũng không thích hợp với các ngươi." Giang Hạo lại cười nói.
Nơi này có rất nhiều người tu chân, người bình thường trừ khi là ở trong thành, nếu không sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Nhiễm Huy cúi đầu, có chút tuyệt vọng nói:
"Chúng ta đã chuyển đi nhiều lần, nhưng mà kết quả vẫn không thay đổi. Chúng ta đã vô cùng cố gắng, chôn tất cả ủy khuất và chua xót vào trong lòng. Chúng ta chỉ là mong muốn tháng ngày yên tĩnh, nhưng mà cuộc sống này hình như vốn không thuộc về chúng ta."
Giang Hạo yên lặng lắng nghe, cũng không mở miệng.
Ngàn người nơi đây đều có nỗi khổ của mình.
Chờ Nhiễm Huy ổn định tâm tình, Giang Hạo mới lên tiếng:
"Ta sắp rời đi, các ngươi nghĩ kỹ chưa?"
Nhiễm Huy cúi đầu, sau đó đứng lên mới Giang Hạo đến nhà hắn.
Là một gian nhà lá vừa mới dựng.
"Là chúng ta cùng nhau dựng, chúng ta muốn sống ở đây trong quãng đời còn lại. Xem nơi này như nhà của mình." Nhiễm Huy giới thiệu.
"Rất tốt." Giang Hạo gật đầu.
"Đúng vậy, chúng ta cũng cảm thấy rất tốt." Nhiễm Huy cười nói.
Chỉ là trong tươi cười lại mang theo một loại tịch mịch.
Lúc này, Giang Hạo thấy trước nhà lá có một nữ tử bất an đi qua đi lại, hai tay không ngừng xoa xoa.
Là bàn tay có chút thô ráp, thế nhưng có thể cho thấy chủ nhân của nó đang không yên lòng.
"Ta trở về rồi." Nhiễm Huy che giấu toàn bộ cảm xúc, sau đó cười chào hỏi.
Giang Hạo đi vào theo.
Đối phương thấy Nhiễm Huy thì vô cùng cao hứng, thấy Giang Hạo lại có chút nghi hoặc.
"Còn nhớ lời ta nói với các ngươi trước đó không? Trước khi đi ta sẽ quay lại tìm các ngươi. Hỏi các ngươi đã chuẩn bị kỹ càng hay chưa, nếu nguyện ý thì ta sẽ ra tay. Nếu không muốn thì ta đương nhiên sẽ không tới quấy rầy nữa. Các ngươi cần phải biết, ta mà đi, các ngươi đời này đều sẽ không gặp lại ta nữa." Giang Hạo có ý tốt nhắc nhở.
Nơi này là đảo Loạn Thạch, theo lý thuyết thì hắn sẽ không tới nữa.
Mà hai người kia muốn tới Thiên m Tông là chuyện không thể nào.
Lần này từ biệt chính là vĩnh biệt.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng cầm tay của nhau thật chặt.
Bọn hắn biết, một khi thất bại thì sẽ chết.
Hai người vào nhà bàn bạc một hồi.
Giang Hạo cũng không biết bọn hắn đã nói những gì, nhưng mà lúc Nhiễm Huy đi ra đã mang theo đáp án:
"Nếu như thất bại, hi vọng tiên trưởng , có thể đưa ta đoạn đường."
Giang Hạo yên lặng, cuối cùng gật đầu.
Giữa trưa.
Bọn hắn đứng ở trên mặt đất, Giang Hạo đứng trước mặt bọn hắn.
"Ta chuẩn bị bắt đầu."
Nữ tử trịnh trọng gật đầu.
Thần thông, Nhật Nguyệt Hồ Thiên.
Trong nháy mắt, Giang Hạo bao bọc xung quanh, ngay sau đó mở Chưởng Trung Càn Khôn ra, tử khí khuếch tán xung quanh.
Sơn Hải Ấn xoay quanh không trung, trấn áp xung quanh.
Làm xong mấy chuyện này, Giang Hạo mới đến trước mặt Mị thể, đưa tay phải ra, trầm giọng nói:
"Tỏa Thiên."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận