Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1389: Chuyện Của Tiền Bối Vẫn Còn Chưa Hoàn Thành, Không Sợ Chết 1

Chương 1389: Chuyện Của Tiền Bối Vẫn Còn Chưa Hoàn Thành, Không Sợ Chết 1
Sáng sớm, từng tia nắng rơi vào trong sân.
Giang Hạo nhìn về phía Hồng Vũ Diệp dưới gốc cây, ánh sáng chiếu vào gương mặt nàng, như là một phong cảnh không cách nào coi nhẹ. Trạng thái của người trước mắt cũng không được tốt lắm.
"Đã lâu không gặp?" Hồng Vũ Diệp nhìn qua người trước mắt, nói: "Sáu tháng?"
Giang Hạo lắc đầu: "Có lẽ tiền bối cảm thấy là sáu tháng, nhưng vãn bối đã trải qua rất lâu, tử vong lại sống lại, cũng không phải là chuyện trong sáu tháng ngắn ngủi."
Lúc hắn được đưa trở lại, có thể dần dần phát hiện được trạng thái thân thể của mình. Nếu như hắn là một bộ xương khô, như vậy trong nháy mắt phục sinh liền có thể sinh ra máu thịt, mặt khác hắn cũng có thể trì hoãn việc tỉnh lại.
Chờ thêm mấy trăm năm, bên ngoài có lẽ đã ổn định lại. Chỉ là, hắn không có làm như vậy. Khi hắn phát hiện không sai biệt lắm liền tỉnh lại.
Lúc sống lại, hắn cảm giác rất an tâm, vốn cho rằng mình sẽ ở nơi dã ngoại hoang vu, nào nghĩ tới lại ở ngay trong nhà của mình. Mặc dù có chút suy đoán, nhưng nghe Tiểu Li nói xong thì hắn cũng rất bất ngờ.
Cảm giác như đã qua mấy đời.
Trước kia là thiếu chút nữa thì chết, lần này là chết thật. Bóng tối vô tận thôn phệ hắn, không được giải thoát.
Giờ phút này, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng mảnh thiên địa này đã không còn Giang Hạo. Nếu không phải thần thông cho hắn cơ hội, câu chuyện của hắn đã kết thúc rồi, cảm giác rất đáng sợ.
"Ngươi đã trải qua những gì?" Hồng Vũ Diệp do dự một chút rồi hỏi.
"Tại sao tiền bối lại cảm thấy ta có thể sống lại?" Giang Hạo hỏi ngược lại.
"Trên người ngươi có một cỗ lực lượng đặc thù che chở, có khí tức của sự sống." Hồng Vũ Diệp trả lời.
Lúc nàng cứu chữa cho hắn đã vô lực hồi thiên, nhưng xác thực đã nhận ra được sự khác thường.
Giang Hạo ngồi dưới gốc Bàn Đào Thụ, pha trà cho Hồng Vũ Diệp. Trữ vật pháp bảo của hắn vẫn còn, chỉ là bên trong không còn linh thạch nữa, hơn bảy trăm vạn hiện tại chỉ còn lại hơn bảy vạn.
Hắn có chút cảm khái.
Đó chính là linh thạch hắn tích lũy trong mấy chục năm, cũng không biết đã đi đâu rồi.
Pha trà xong, Giang Hạo nhớ lại một chút rồi nói: "Vãn bối giống như tiến vào một giấc mộng."
"Mộng?" Hồng Vũ Diệp có chút ngoài ý muốn.
"Ừm, trong mộng ta lâm vào vực sâu vô tận, sẽ ngủ say ở bên trong, mọi chuyện thế gian dường như đều không liên quan gì đến ta. Chỉ là, vào lúc sắp yên lặng thì chợt có người đánh thức vãn bối." Giang Hạo nhớ lại, tiếp tục nói: "Sau đó, vãn bối gặp được hai người đặc thù. Là một đôi vợ chồng, nam chủ nhân kia đã cho vãn bối hai lựa chọn."
"Hai lựa chọn?" Hồng Vũ Diệp tò mò nói.
"Vâng, một là để vãn bối ở lại nơi đó, để vãn bối bái một vị Chưởng giáo làm sư phụ, hai là trở về." Giang Hạo đáp.
"Hai lựa chọn này khác nhau ở chỗ nào?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Có lẽ ở lại chính là hoàn toàn chết đi." Giang Hạo chậm rãi nói.
"Trong mộng, ngươi hẳn là cảm thấy ở lại mới là lựa chọn tối ưu đúng chứ?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Giang Hạo gật đầu.
Đúng thế.
Ở lại trở thành đệ tử của Chưởng giáo, thấy thế nào cũng là chuyện tốt.
Trở về, phải tiếp tục đối mặt với Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu, không thể đoán trước được sinh tử.
"Vậy tại sao ngươi lại lựa chọn trở về?" Hồng Vũ Diệp uống trà, hỏi.
Giang Hạo rũ mắt, quan sát lá trà trước bàn, nhẹ giọng mở miệng: "Rất nhiều chuyện còn chưa hoàn thành giúp tiền bối."
Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp chợt dừng động tác uống trà, sau đó khôi phục bình thường:
"Chuyện gì?"
Giang Hạo khẽ lắc đầu, nói rõ: "Không nhớ rõ lắm, nhưng hẳn là có không ít chuyện."
Thật sự không nhớ rõ, mình đã kéo dài rất lâu, chỉ nhớ rõ còn chưa tìm được chủ nhân phía sau Mật Ngữ Thạch Bản, còn chưa biết rõ lai lịch của Thương Uyên Long Châu.
Hắn dự định kéo dài rất nhiều chuyện cho tới lúc thực lực của mình đầy đủ, có thể khống chế sống chết của bản thân. Hắn không phải một người vong ân phụ nghĩa, nhưng… lại sợ mất khống chế, sợ chết đi.
Chỉ khi thực lực đầy đủ thì mới có thể quyết định chuyện của mình, sống sót thật tốt.
Hồng Vũ Diệp đặt chén trà trong tay xuống, nói: "Bởi vì chuyện này sao?"
Giang Hạo lắc đầu, nói: "Nhà của vãn bối ở chỗ này."
"Nhà?" Hồng Vũ Diệp bình tĩnh nói: "Nhà của ngươi không phải bị phá hủy rồi sao?"
"Tiền bối nói đùa." Giang Hạo nhìn xung quanh sân: "Nơi này mới là nhà của vãn bối."
Hồng Vũ Diệp trầm mặc, không lên tiếng nữa.
Giang Hạo uống trà.
"Lúc ấy, ngươi tại sao lại bóp nát Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Giang Hạo nhớ lại một chút, nói: "Đi về bên trái có thể sống, bên phải thì có thể an tâm chết."
"Cho nên ngươi lựa chọn hướng về bên phải?" Hồng Vũ Diệp suy tư chốc lát rồi nói: "Bởi vì Tiểu Li?"
"Không biết." Giang Hạo lắc đầu: "Lúc đó, ta đã suy nghĩ rất nhiều, cũng cảm khái cuộc đời của mình, bởi vì cố kỵ quá nhiều mà nhẫn nhịn cay đắng, không cách nào khống chế được rất nhiều chuyện. Nếu như đã không cách nào quyết định sống sót, vậy thì quyết định chết."
"Nếu như đổi thành người khác thì ngươi sẽ chọn như nào?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Giang Hạo rũ mắt, trầm mặc hồi lâu rồi lắc đầu nói: "Không biết, lúc đó có tiền bối ở đó, cho nên vãn bối mới có thể không cố kỵ gì mà chết. Nếu như không có tiền bối thì mọi chuyện vãn bối làm đều không có ý nghĩa gì cả."
Hồng Vũ Diệp nhìn qua người trước mắt, không tiếp tục hỏi thăm những chuyện này nữa, mà là hỏi sau khi sống lại thì có cảm giác gì.
"Cảm giác như đã trải qua năm tháng vô tận, có chút mờ mịt, thậm chí là luống cuống." Giang Hạo do dự một chút, nói: "Nhưng mà, ta có chuyện một hỏi tiền bối một chút."
Hồng Vũ Diệp uống trà, cũng không mở miệng, ra hiệu Giang Hạo nói chuyện.
Giang Hạo châm chước một lát, nói: "Vãn bối trước khi chết có trúng cổ độc, sau khi sống lại vẫn là trúng cổ độc, có chút tò mò cổ độc này lại mạnh như vậy sao?"
Hồng Vũ Diệp nhìn kỹ người trước mặt một hồi, nói: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Giang Hạo trầm mặc. Ta chính là không biết mới hỏi.
"Ta cảm thấy tiền bối tất có thâm ý." Giang Hạo đáp.
Sau đó, hắn lại hỏi một câu: "Tiền bối có biết bảy trăm vạn linh thạch trong trữ vật pháp bảo của vãn bối đã đi đâu rồi không?"
Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp lại nhìn người trước mắt một chút, giọng nói mang theo một chút trêu tức: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
"Hẳn là rơi rồi." Giang Hạo đáp.
Hồng Vũ Diệp cười khinh bỉ, nói: "Ngươi định xử lý chuyện phía sau như nào?" Giang Hạo không rõ.
"Tiếu Tam Sinh chết, phân lượng của đệ nhất cổ kim không nhẹ, thiên địa xuất hiện phản ứng. Một số người thực lực cường đại bây giờ đều đã biết Tiếu Tam Sinh chết rồi." Hồng Vũ Diệp nói.
Giang Hạo ngoài ý muốn, nói như thế thì kẻ địch của mình tạm thời sẽ không nghĩ trăm phương ngàn kế chú ý tới mình nữa? Đây là một chuyện tốt.
"Ngoài ra còn có một chuyện." Hồng Vũ Diệp chỉ chỉ mặt trời màu lục, nói: "Ngươi định xử lý cái kia như nào?"
Giang Hạo nhìn về phía mặt trời màu lục, đây là mối nguy hiểm cực lớn. Nhưng mà, mình bây giờ còn có thể làm sao?
"Vãn bối không có cách nào." Giang Hạo lắc đầu.
Đây không phải là Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu đang ở trong trạng thái phong ấn, căn bản là không có cách phong ấn. Đừng nói là mình nhỏ yếu, dù cho cường đại thì cũng chưa chắc đã có thể phong ấn.
"Nếu như bọn hắn có thể tranh thủ thời gian mười ngày cho ngươi thì sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Vậy ngược lại là có thể, nhưng trước mắt xem ra hẳn là không cách nào làm được." Giang Hạo nói.
Nếu như có thể xử lý, hắn đương nhiên muốn xử lý.
Cứ đặt ở Nam Bộ như thế, lỡ như bạo phát một cái…
Hơn nữa, người của Vạn Vật Chung Yên khẳng định sẽ không an phận, để càng lâu càng là nguy hiểm. Nhưng thời gian mười ngày, thật sự có thể làm được sao?
Cũng không phải là khống chế trong mười ngày, mà là phong ấn mười ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận