Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 787: Thiên Đao Vấn Đạo

Chương 787: Thiên Đao Vấn Đạo
Chương 787: Thiên Đao Vấn Đạo
Người xung quanh đều có chút chấn kinh về thực lực của Giang Hạo.
Mặc dù bọn hắn biết thực lực của Giang Hạo còn có thể, nhưng không nghĩ đến thế mà lại lợi hại như vậy.
Một đao chém cho thi thể trực tiếp vỡ nát.
Dù cho bọn họ thời gian chuẩn bị thì cũng không thể làm được.
Mà đối phương căn bản không cần chuẩn bị.
Có thể thấy được chênh lệch giữa hai bên là như nào.
Thư Tẫn là người cảm thấy chấn động nhất.
Vừa rồi Giang Hạo nói nếu thừa vấn đề thì có thể hỏi giúp một chút.
Ngay từ đầu hắn còn cho rằng đối phương đang từ chối hoặc là đáp qua loa.
Hiện nay xem ra, hình như là nghiêm túc.
Mười vấn đề.
Chuyện này… đúng là không thể tin được.
Người của Vạn Vật Chung Yên nhìn qua Giang Hạo, không biết đang suy nghĩ gì.
Bên trong ánh mắt của người Đại Thiên Thần Tông có chút kiêng kị.
Bởi vì một ít nguyên nhân, bọn hắn mới không đối phó với Tiếu Tam Sinh.
Hiện tại đối phương biểu hiện ra thực lực, không thể nghi ngờ là đang thả tín hiệu.
Muốn giết bọn hắn là chuyện dễ như trở bàn tay.
Giang Hạo đứng tại chỗ, nhìn Thi Hải lão nhân.
Hắn nhìn không thấu đối phương, cho nên chỉ có thể dựa theo quy tắc của đối phương.
Thật ra hắn có chút tò mò, không biết người trước mắt có thực lực như thế nào.
Nhưng đối phương có địa vị quá lớn, giám định lỡ như bị phát hiện thì sẽ rất nguy hiểm.
Chỉ có thể chờ đợi có cơ hội lại nói.
Hiện tại hắn đã tu vi Vũ Hóa, giám định Hồng Vũ Diệp có lẽ có thể biết được càng nhiều, nhưng mà giám định sẽ bị phát hiện, nên từ đầu đến cuối hắn vẫn không dám vận dụng.
Ngày nào đó đối phương ngủ thiếp đi thì có thể thử một chút.
Lúc này nước biển bao trùm Giang Hạo và Hồng Vũ Diệp.
Bọn hắn giống như tiến vào một cung điện được chế tạo từ nước biển.
Thi Hải lão nhân ngồi tại chỗ cao nhất của cung điện, cúi đầu nhìn người phía dưới.
"Ngươi lợi hại hơn ta nghĩ nhiều, ta cho là ngươi cũng chỉ mạnh hơn những người khác mạnh một chút."
"Là tiền bối thủ hạ lưu tình." Giang Hạo cung kính nói.
"Ngươi vấn đề gì muốn hỏi?" Thi Hải lão nhân nhẹ nhàng mở miệng.
"Vấn đề gì đều có thể sao?"
"Đúng, đây là vấn đề thứ nhất."
Nghe vậy, Giang Hạo có chút kinh ngạc, đây là một vấn đề.
Nhưng mà cũng không quan trọng, mình còn có chín vấn đề.
"Ta muốn biết người của Vạn Vật Chung Yên đã hỏi vấn đề gì." Giang Hạo cung kính nói.
Vấn đề này khiến cho Thi Hải lão nhân có chút ngoài ý muốn.
Hắn nhìn qua người phía dưới, cười nói: "Ngươi rất muốn biết tin tức của bọn hắn?"
Giang Hạo gật đầu.
Nếu đã gặp thì phải hỏi thăm, nhất là khi đối phương rõ ràng đang muốn làm gì đó.
Hắn không thèm để ý, Hồng Vũ Diệp cũng sẽ để ý.
Nếu đã như vậy thì nên hỏi thăm sớm một chút.
Cũng tiện thể hiện thái độ tích cực của mình trong việc tìm kiếm người phía sau Mật Ngữ Thạch Bản. phòng ngừa đối phương đột nhiên bất mãn.
"Người của Vạn Vật Chung Yên nói muốn tìm cho ta một bộ phân thân, để ta có thể rời khỏi Thi Hải, tiến về thế giới bên ngoài." Thi Hải lão nhân cười nói:
"Yêu cầu của bọn hắn rất đơn giản, giúp bọn hắn dẫn nước Thi Hải tới là đủ.”
"Nếu như đưa nước Thi Hải tới thì sẽ như thế nào?" Giang Hạo hỏi.
"Nước Thi Hải cực kỳ phức tạp, nhưng mà người của Vạn Vật Chung Yên muốn mượn dùng khí tức tử xong trong thi hải để thức tỉnh một cỗ thi thể. Cỗ thi thể này có ý thức của bản thân, nhưng vẫn là chết. Một khi hắn thức tỉnh thì sẽ phục sinh, như thế sẽ cần phải thôn phệ vô tận sinh linh." Thi Hải lão nhân nói.
"Tiền bối đồng ý hay là từ chối?" Giang Hạo hỏi.
"Đây là vấn đề thứ tư?" Thi Hải lão nhân hỏi.
"Vâng." Giang Hạo gật đầu.
"Đồng ý." Thi Hải lão nhân đáp.
Giang Hạo không ngoài ý muốn đối với chuyện này.
Mỗi người đều có lựa chọn của mình, phía sau mỗi một chuyện đều mang các loại lợi ích.
Mặc dù chuyện này vừa nhìn liền biết là sẽ ảnh hưởng đến sinh linh đại địa, nhưng mà những cường giả này sẽ để ý tới chuyện sinh linh đại địa chết đi sao?
Cũng không phải là ai cũng sẽ rủ mắt nhìn xuống sống chết của sinh linh đại địa.
Đại địa vỡ vụn, sinh linh đồ thán, thì thế nào?
Sau năm tháng vô tận, đại địa sẽ lại có sinh cơ, sinh linh sẽ phồn vinh một lần nữa.
Ai có thể để ý chuyện nhóm sinh linh này đã từng bị thay đổi đây?
Trong lòng Giang Hạo thở dài, hắn cũng là một trong chúng sinh.
Cho nên muốn nhảy ra ngoài.
Ít nhất là phải có năng lực tự vệ.
Ít người có thể cảm nhận được nỗi khổ của chúng sinh.
Nhưng mà người chân chính vì chúng sinh đã ít lại càng ít.
Cho nên Nhân Hoàng ra đời.
Hắn khác với tất cả những người khác, được vạn tộc kính ngưỡng, được nhân tộc kính yêu.
Vì sinh linh mà chiến, chống cự tất cả cường địch.
Những mà chỉ có một Nhân Hoàng.
Mà cường giả không nhìn vạn vật sinh linh lại có rất nhiều.
Giang Hạo không biết tương lai mình sẽ như thế nào, có lẽ cũng sẽ trở thành một thành viên trong đó.
"Còn có sáu vấn đề."
"Cỗ thi thể kia ở chỗ nào?"
"Tây Bộ, Hải Thiên Thụ Kâm, còn có năm vấn đề."
Giang Hạo không tiếp tục hỏi mấy chuyện này nữa, mà là dự định hỏi thăm chuyện liên quan tới Thi Hải.
Hỏi một vấn đề vừa đơn giản lại quan trọng.
"Nếu như Thi Giới đóng lại, ta vượt giới mà đến thì sẽ như thế nào?"
"Sẽ dừng lại ở trong hắc hải, sau khi Thi Giới đóng lại, Hắc Hải chính là Thi Giới, như là thủy triều, bao trùm Thi Giới."
"Tiến vào Hắc Hải sẽ như thế nào?"
"Không biết, ta cũng chưa từng tiến vào, nhưng mà ta từng quan sát Hắc Hải, có khả năng sẽ tiến vào một thế giới khác. Đương nhiên, phần nhiều chính là bị Hắc Hải thôn phệ, hóa thành xương khô. Còn có ba vấn đề."
Giang Hạo trầm mặc một lát.
Hắn đang nghĩ có nên hỏi chuyện về Hắc Hải hay không.
Hỏi đối phương chắc là cũng không cách nào biết được.
Như vậy thì không cần thiết phải hỏi.
Sau đó, hắn nghĩ tới Thiên Bi Sơn.
"Lưu lại thân ảnh ở Thiên Bi Sơn thì sẽ như thế nào?"
"Có rất nhiều cách nói, nhưng mà điều có khả năng nhất là, những người này có thể tranh đoạt một chút hi vọng sống từ trong Hắc Hải, hoặc có thể nói là có tư cách tiến vào Hắc Hải. Còn hai vấn đề."
Tư cách tiến vào Hắc Hải.
Một tin tức tốt như thế nhưng mà chỉ là khả năng, cũng không thể khẳng định được.
"Nếu như nhìn thấy được người nào đó tại Thi Giới, nghe được ngôn ngữ của Thiên Linh tộc, những người này là tồn tại chân thật hay là hư ảnh?"
"Tồn tại thật sự, còn có một vấn đề cuối cùng."
Thi Hải lão nhân nhìn qua Giang Hạo, cười nói:
"Ngươi cần phải suy nghĩ kỹ, mười vấn đề đơn giản hình như cũng không thể giúp ngươi hiểu rõ về Thi Giới. Đương nhiên, nếu như hỏi vấn đề mà ta không biết, vậy thì đồng nghĩa với hỏi không."
Giang Hạo cũng không có xoắn xuýt, mà là hỏi vấn đề của Thư Tẫn, cũng không phải là có ý tốt gì cả, mà là đối phương từng nhắc nhở hắn xây nhà.
Nhắc nhở này xứng với một vấn đề.
"Thi Giới có quan hệ gì với thế giới bên ngoài?"
"Vấn đề này khó trả lời." Thi Hải lão nhân suy tư chốc lát rồi nói:
"Theo ta suy đoán chắc là khá liên quan, nhưng mà đến nay vẫn không tìm được thứ gì có liên quan. Cho dù là ngôn ngữ của Thiên Linh tộc đều có chút không giống. Có lẽ có liên quan, nhưng thời đại tồn tại khác nhau. Không nói được là bên nào cổ xưa hơn bên nào. Nếu như muốn có đáp án, có thể thu thập trang sách Tiên Hiền, có lẽ có thể đạt được một chút đáp án từ chỗ đó."
Giang Hạo cảm thấy đáng tiếc, sau đó mở miệng lần nữa:
"Có thể hỏi thêm một chuyện không?"
"Vậy ta không chắc là sẽ trả lời." Thi Hải lão nhân nói.
"Người quan trọng nhất của Vạn Vật Chung Yên là ai?" Giang Hạo hỏi.
Người này hình như tiến vào hải vực nào đó rồi biến mất không thấy gì nữa.
Những người khác còn đang chờ hắn trở về.
Thi Hải lão nhân lắc đầu, không mở miệng.
Không biết là không thể nói hay là không biết rõ.
Nước biển tán đi.
Giang Hạo và Hồng Vũ Diệp quay về trên thuyền.
Hắn lập tức nói lại đáp án cho Thư Tẫn.
Người kia cảm kích không thôi.
Hắn còn lấy ra một khối ngọc bội, hi vọng ngày nào đó nếu như đi Tây Bộ, mời đến Thiên Văn Thư Viện một chuyến.
Giang Hạo nhận, nhưng mà hắn chắc là sẽ không đi.
Quá xa, căn bản là không có cách đi qua.
Trước đó đi Đông Bộ, là bởi vì mấy người Tiểu Li đi, mình mượn Càn Khôn Tử Hoàn.
Hiện nay không có người nào chạy trước một chuyến giúp hắn cả.
Thật ra cũng có biện pháp, chỉ là muốn cân nhắc có nên dùng hay không.
Vấn đề đã hỏi xong, hình như cũng không cần thiết phải ở lại.
Nơi này không phải là chỗ tốt gì, Giang Hạo muốn mau chóng rời đi.
Không chỉ có hắn, những người khác cũng không muốn tiếp tục ở lại chỗ này.
"Xem ra các ngươi đều muốn rời đi, Thi Hải đúng là không phải là chỗ mà các người muốn ở thì ở." Thi Hải lão nhân nhìn mọi người rồi nói:
"Có lẽ chúng ta cũng có thể gặp lại ở bên ngoài. Đúng rồi, cho các ngươi một lời khuyên, không nên tiến vào trong Thi Hải."
Lúc này bờ biển dần dần xuất hiện trong mắt bọn hắn.
Bầu trời lần nữa trở nên u ám.
"Vậy ta không lưu các ngươi nữa." Thi Hải lão nhân nói.
Giang Hạo cung kính hành lễ, cuối cùng ngự kiếm rời đi.
Người của Đại Thiên Thần Tông và Vạn Vật Chung Yên đều là người mà hắn cần cảnh giác.
Biết rõ ràng mục đích của bọn hắn cũng rất quan trọng.
Nhưng mà cũng không cần thiết gặp một người thì lại chặn đường một người.
Cũng không phải nhiệm vụ của mỗi người đều có xung đột với hắn.
Đừng nói đến hiện tại mọi người đang ở một chỗ nguy hiểm không biết.
Vẫn nên ít xung đột thì tốt hơn.
Cuối cùng mấy người tiến về phía cửa ra vào của riêng mình.
Không bao lâu sau, Giang Hạo liền đi tới chỗ vách núi, cất bước đi vào.
Tất cả thuận lợi.
Nhưng mà lúc rời đi khiến cho hắn có một loại cảm giác kỳ quái.
Giống như là xuyên thấu qua một khu vực bị cô lập.
Giang Hạo đứng ở trong hầm mỏ, thở phào một cái.
Nhưng mà Thi Hải vẫn còn, không có biến mất, giống như có thể đi vào bất cứ lúc nào.
Nhưng Giang Hạo không có ý định tiến vào nữa, nơi này luôn mang đến cho hắn một loại cảm giác nguy hiểm khó có thể lý giải được.
"Còn có lá trà không?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Ta sẽ đi mua giúp tiền bối." Giang Hạo vội vàng nói.
Hiện tại ngay cả lá trà bình thường đều đã uống hết, chỉ có thể đi bốn phía xem xét.
Rời khỏi quặng mỏ, Giang Hạo mang người tiến về bên trong Bách Trượng Sơn.
Cường giả nơi này khá nhiều, lá trà đương nhiên cũng nhiều hơn.
Sau một lát, hắn liền gặp một tiên tử áo lam.
Lông mày đối phương cau lại.
Kim Đan trung kỳ, Trúc Cơ hậu kỳ?
Hai người kia sao lại tới đây, hơn nữa còn ngăn đường đi của mình lại.
Giang Hạo thấy đối phương hơi không kiên nhẫn, mới tỉnh ngộ lại.
Sau đó trong ánh mắt có Tinh Thần Chi Hỏa thiêu đốt.
Thần Uy phát động, tinh thần Phản Hư uy áp lên người đối phương.
Trong nháy mắt, linh giác của nữ tử áo lam lóe sáng, vô thức hạ đầu.
Hai người kia căn bản không phải là Kim Đan, mà là Phản Hư còn mạnh hơn nàng.
"Muốn mua một chút là trà từ chỗ của tiểu hữu, không biết có được hay không?" Giang Hạo nhẹ giọng hỏi.
"Thuận, thuận tiện." Đối phương gật đầu.
Cuối cùng Giang Hạo bỏ ra một vạn năm ngàn linh thạch.
Mua một tiền Thiên Thanh Hồng và mười tiền Cổ Linh Tú Trà.
Hơn 39 vạn linh thạch còn lại 38 vạn.
Xài không hết.
Sau đó, Hồng Vũ Diệp đi tới bên cạnh một dòng sông. Nàng không tiếp tục cất bước nữa, mà là để Giang Hạo dựng đình ở chỗ này dựng, nàng muốn uống trà ở chỗ này.
Thấy thế, Giang Hạo lập tức bắt đầu đốn củi.
Chỉ mất nửa ngày, đình đã được hoàn thành.
Hồng Vũ Diệp ngồi ở bên trong, bảo Giang Hạo pha trà.
Lần ngồi xuống này chính là ba ngày.
Giang Hạo phát hiện lá trà đã uống hết.
Chỉ còn lại Thiên Thanh Hồng.
Chuyện này…
Chỉ có thể ra ngoài tiếp tục tìm người.
Cũng may vận khí không tệ, gặp được mấy người có dư lá trà.
Tốn hai vạn, mua hết tất cả lá trà đắt và rẻ.
Đủ cho một hai tháng.
Hắn còn lại ba mươi sáu vạn linh thạch.
Một chút ít đi hơn ba vạn, thật đúng là đáng sợ.
Uống trà thế mà phí tiền như thế.
Trở lại dưới đình, Giang Hạo tò mò không biết Hồng Vũ Diệp muốn làm gì.
Hắn mở miệng hỏi, lại không nhận được đáp án.
Thấy thế, Giang Hạo cũng ngồi xuống đọc sách.
Thức thứ năm của Thiên Đao trước đó đều không thể tu luyện, hiện nay có thể xem thật kỹ một chút, thử lĩnh hội.
Không chỉ có như thế, Sơn Hải Ấn cũng có thể tìm hiểu thêm.
Lúc tu vi yếu không cách nào thi triển uy lực, hiện tại thì khác.
Nhưng mà phải làm từng việc một.
Lĩnh hội thức thứ năm Thiên Đao trước.
Mở thư tịch ra, Giang Hạo bắt đầu đọc, phải biết rõ ràng nội dung trước rồi lại lĩnh hội đao pháp.
Thần thông Không Minh Tịnh Tâm được mở ra.
Nửa ngày sau, Giang Hạo mới xem hiểu thứ thứ năm của Thiên Đao.
Đao này tên là Vấn Đạo.
Lấy tâm cảnh, đạo tâm, Nguyên Thần làm đao.
Trảm tâm cảnh, đạo tâm, Nguyên Thần của địch.
Không thấy máu.
Một đao này thích hợp cho người có tâm cảnh cao minh, nếu như tâm cảnh của bản thân bình thường thì một đao này chẳng khác gì là gân gà cả.
Nhưng Vấn Đạo, củng cố tâm cảnh, đạo tâm, Nguyên Thần.
Lấy đao dưỡng tâm, lấy tâm đúc đao.
Vô cùng cao thâm.
"Mới đao thứ năm thôi đã lợi hại như vậy, hai đao phía sau không biết sẽ liên quan đến cái gì."
Không nhắc tới hai đao phía sau, một đao này thôi đã vô cùng khó khăn rồi, muốn học được không biết phải cần bao lâu.
Ngay cả nhập môn cũng khó khăn, chớ nói đến là tinh thông.
Lại hỗ trợ pha trà, Giang Hạo vừa nhìn sách vừa uống trà.
Nửa đường hắn ra ngoài một chuyến, lại mua một chút bánh ngọt trở về.
Cứ như vậy, hắn vừa đọc sách lĩnh hội vừa uống trà.
Mãi cho đến đầu tháng mười một.
Một ngày này, tâm hắn có cảm giác, chậm rãi nhắm đôi mắt lại.
Hắn cảm thấy mình sắp bắt đầu lĩnh ngộ một đao này, Tỏa Thiên vận chuyển trong thân thể.
Bởi vì Tỏa Thiên có thể nhìn thấu rất nhiều thứ, cho nên có thể nhận biết đạo tâm một cách rõ ràng hơn.
Thần Uy cũng được phát động.
Giống như đều đang vì hắn lĩnh hội một đao này.
Nếu như không có những nội tình này, Giang Hạo muốn lĩnh hội một đao này có lẽ cần cực kỳ lâu, hiện tại hình như đã sắp tìm hiểu được rồi.
Có lẽ đây chính là tích tiểu thành đại.
Trong nháy mắt, Giang Hạo cảm thấy thế giới như yên tĩnh trở lại.
Tất cả xung quanh đều dừng lại.
Chỉ có một mình hắn ngồi trong đình, nhìn núi non sông ngòi.
Loại cảm giác kỳ quái này khiến cho hắn lo lắng, nhưng lại phát hiện mình không cách nào cảm giác được bên ngoài.
Giống như bị vây ở trong đó.
Lúc này, trong tay hắn chẳng biết từ lúc nào đã nhiều hơn một thanh đao.
Hắn nhìn đao hồi lâu, bắt đầu xuất thần.
Không biết qua bao lâu, mới lần nữa hoàn hồn.
"Vấn Đạo."
Hắn nhìn về núi non sông ngòi phía trước, hiểu rõ ý nghĩa của một đao này.
"Thiên Đao Vấn Đạo, trảm người khác cũng là trảm ta."
Lúc này, hắn đao giơ lên, không chút do dự chém xuống.
Giờ khắc này, đạo tâm như đao, tâm cảnh như đao, Nguyên Thần như đao.
Đao quang quét ngang tất cả.
Oanh!
Một đao chém xuống, sơn hà vỡ vụn.
Giang Hạo mở mắt ra từ bên trong vũ đình.
Hắn nhìn nữ tử đối diện đang uống trà, trong lòng khôi phục lại bình tĩnh.
Thức thứ năm Thiên Đao, đã nhập môn.
Giờ khắc này, hắn đã mạnh hơn trước đó, cũng hiểu rõ hơn về Thiên Đao so với trước đó.
Trong lòng có một loại xúc động không hiểu, muốn thử một đao một chút.
"Châm trà." Giọng nói của Hồng Vũ Diệp vang lên.
Nghe vậy, Giang Hạo lập tức thu tâm tư, bắt đầu châm trà.

Kiến Nguyệt Hồ.
Người Đọa Tiên tộc đi tới nơi này.
Bọn hắn một đường đuổi theo Giang Tiểu Li tới đây.
Ngay từ đầu cho là người sẽ ở Huyết Triều Lâm, sau khi đến mới phát hiện đối phương đã tới Kiến Nguyệt Hồ.
Hỏi thăm lần nữa, người lại chạy tới Bách Trượng Sơn rồi.
"Một Trúc Cơ sao có thể chạy như thế?" Nam tử trẻ tuổi hỏi.
"Cứ mặc kệ đi, đuổi tới rồi lại nói." Nam tử trung niên nói.
Mà nữ tử hắc bào phía sau lại chau mày.
Do dự một chút, nàng đi theo.
Lấy tốc độ của bọn hắn, không bao lâu nữa sẽ có thể đuổi kịp Giang Tiểu Li.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận