Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1148: Nữ Ma Đầu: Thiên Phú Của Ngươi Như Thế Nào?

Chương 1148: Nữ Ma Đầu: Thiên Phú Của Ngươi Như Thế Nào?
Sau khi Vạn Vật Chung đi, Giang Hạo trầm mặc thật lâu. Hắn từ đầu đến cuối nghĩ mãi mà vẫn không rõ đối phương làm thế nào để tìm được bản thân.
Nhưng điều này đã không còn quan trọng, giao dịch đã đạt thành. Sau đó chỉ cần thực hiện là xong.
Nhưng mà, cho đến nay hắn cũng không biết tin tức của Vạn Vật Chung có bao nhiêu dụ hoặc, có thể khiến Long tộc thật sự tiến đến.
Sau khi cảm khái, Giang Hạo tập trung ý chí, Long tộc trở về chắc phải chờ đại thế giáng lâm.
Cách khoảng thời gian hiện tại còn rất lâu, tạm thời không cần chú ý.
Tiếp tục đi con đường của mình là đủ.
"Hi vọng những ngày tháng sau đó sẽ không bị quấy rầy nữa." Giang Hạo im ắng tự nói.
Ngày kế tiếp.
Giang Hạo đi ở bên ngoài thành, phát hiện bầu trời mây đen dày đặc.
"Thời tiết hôm nay không tốt." Hắn cảm khái.
"Trời sắp mưa." Hồng Vũ Diệp nói.
Quả nhiên, sau một khắc sấm sét nổi lên, mưa to gió lớn, hạt mưa to như hạt đậu, rơi xuống như trút nước.
Giang Hạo chỉ có thể lái xe rời đi.
Qua một lúc sau, hắn bay qua một ngọn núi. Nơi này có ánh nắng tươi sáng, làm cho người ta ngoài ý muốn.
Giang Hạo ngẩng đầu nhìn ánh nắng chói mắt, lâm vào trầm tư.
Thì ra thời tiết cũng như con người, cách một ngọn núi chính là hai vùng trời băng hỏa khác nhau.
Đối mặt với chuyện như vậy, Giang Hạo không đi tiếp nữa mà là nhìn lên trời. Hắn có chút không hiểu, nghi hoặc trước đó càng làm cho hắn mê mang.
Người có lai lịch giống nhau, học thức giống nhau, cố gắng như nhau, chỉ khi nào đưa ra lựa chọn khác biệt thì thành tựu tương lai mới có sự khác biệt ngày đêm. Không chỉ có con người mà vạn vật sinh linh cũng không thể tránh khỏi chuyện như vậy.
Cho dù là bầu trời cũng là như thế, cùng là bầu trời, nhưng lại có cảnh sắc hoàn toàn khác biệt.
Trong lúc nhất thời, Giang Hạo xuống xe ngựa, đứng trên mặt đất.
Hắn trực tiếp đi trên đường, lúc gặp được chỗ rẽ thì dừng chân suy nghĩ sâu xa. Đây là hai con đường.
Hiện tại nếu như hắn chọn một đường, tương lai liệu có giống nhau hay không?
Giang Hạo không chiếm được đáp án cho vấn đề này, nhưng mà nhìn lại quá khứ, mỗi một bước lựa chọn của bản thân có lẽ đều sẽ mang đến những biến hóa khác nhau.
Lúc bị ức hiếp, nếu như hắn không có nhịn xuống thì sẽ càng dễ dàng bị người ta để mắt tới. Nếu như không âm thầm diệt trừ bọn hắn thì tương lai cũng sẽ không thuận lợi như vậy.
Liệu trên đời này có người nào giống như hắn nhưng lại đưa ra lựa chọn khác hắn hay không? Cuối cùng thành tựu cao hơn hay là yếu hơn hắn? Hoặc là còn sống hay không?
Các loại suy nghĩ không ngừng hiện lên, Giang Hạo cứ như vậy nhìn lên bầu trời, lâm vào mê mang.
Chỉ trong nháy mắt, trên người hắn có khí tức hỗn loạn, tiên duyên mà Thượng An để lại bắt đầu hiển hóa, chậm rãi bao trùm hắn, dường như đang toàn lực giải đáp cho hắn.
Giang Hạo cảm giác bản thân lâm vào vực sâu vô tận, không nhìn thấy đường, không thấy được ánh sáng. Phía sau là mưa to đang hướng về phía bên này, chỉ qua mấy hơi thở đã đi tới trên đầu Giang Hạo. Mưa to trút xuống.
Chỉ là lúc mưa sắp xối xuống người hắn, một chiếc ô giấy dầu được bung ra, che mưa cho hắn. Hồng Vũ Diệp chẳng biết đã đứng bên cạnh Giang Hạo từ lúc nào. Nàng miễn cưỡng đứng ở trong mưa với hắn.
Mưa to ba ngày ba đêm, Giang Hạo không có tỉnh lại, Hồng Vũ Diệp chưa từng rời đi nửa bước. Lúc ánh nắng chiếu tới lần nữa, nàng vẫn nâng dù che chắn.
Xuân đi thu tới.
Lá rụng đầy trời, chiếc ô giấy dầu chưa từng thu lại.
Vào đông tuyết lớn đầy trời, tuyết trắng mênh mang bao trùm dãy núi trùng điệp. Mà trên người Giang Hạo lại không có chút tuyết nào, chiếc ô giấy dầu kia vẫn che trên đầu của hắn.
Ngày đêm giao thế, bốn mùa thay đổi, năm qua năm.
Ba năm sau.
Năm thứ chín.
Sáu mươi ba tuổi.
Trời tháng tư.
Gió nhẹ chầm chậm, cỏ cây toả ra sự sống.
Con đường xung quanh không có người đi qua trong thời gian dài, cỏ dại đã có cao tới đầu gối. Mà trên đầu Giang Hạo vẫn là chiếc ô giấy dầu kia.
Hồng Vũ Diệp đứng ở bên cạnh hắn, chưa từng rời đi.
Lúc này, Giang Hạo đang đi trong bóng tối vô tận.
Hắn cảm giác chỉ cần mình tìm được đường ra liền có thể tìm thấy đáp án, nhưng mà không biết đã qua bao lâu mà vẫn không có nửa điểm tiến triển, giống như đang dậm chân tại chỗ.
Cho nên phương hướng sai rồi sao?
Giang Hạo dừng lại, hắn chợt cảm giác, có đôi khi đáp án là không có đường tắt. Trong lúc nhất thời, hắn dừng lại thật lâu.
Một chút tinh quang xung quanh dần dần xuất hiện, bắt đầu phun trào, như ẩn như hiện. Lúc nào cũng có thể xuất hiện, lúc nào cũng có thể biến mất.
Lúc này Giang Hạo mở mắt, tinh quang tiêu tán.
Nhắm mắt, tinh quang lại xuất hiện, bọn chúng như là đáp án, lúc muốn truy đuổi thì không bắt được nó, lúc không còn chấp nhất thì lại ở ngay trước mặt.
"Huyền chi lại huyền, chúng diệu chi môn." Giang Hạo vươn tay, trong lòng chợt hiểu ra.
Giờ khắc này, tinh quang lưu chuyển, hội tụ trong tay hắn. Sau đó hắn nhẹ nhàng quăng lên, trong một chớp mắt tinh quang hóa thành một cánh cửa lớn. Giang Hạo nhắm mắt lại, sau đó đi vào.
Trong nháy mắt, hắn cảm giác xung quanh có vô tận tinh quang bao trùm lấy hắn. Ngay sau đó, hắn chậm rãi mở mắt. Không còn thấy hắc ám nữa, mà là một con đường mọc đầy cỏ dại.
Hắn chậm rãi mở miệng: "Lúc thường thì không thấy được sự kỳ ảo, lúc ở trong đó thì lại không biết."
Khi hắn lâm vào trong sự linh hoạt kỳ ảo, có thể nhìn trộm đại đạo huyền ảo.
Sau khi đứng trên đại địa, hắn muốn tìm mánh khóe đại đạo từ giữa những biến hóa của thiên địa và kinh lịch của vạn vật, dùng cái này để tiến vào linh hoạt kỳ ảo, nhìn trộm đạo huyền ảo.
Đây cũng là chúng diệu chi môn.
Hắn tiến vào, nhưng lại không thể đi tới.
Lúc này, Giang Hạo cúi đầu nhìn con đường đã biến mất, thở dài nói: "Đường đã biến mất, con đường này thật khó."
Hắn lĩnh ngộ được cái gì đó, lại không thể tìm được con đường của mình.
"Thời gian đã qua ba năm mà chỉ ngộ ra được con đường biến mất?" Giọng nói của Hồng Vũ Diệp truyền đến từ phía sau.
Giang Hạo quay đầu nhìn lại, phát hiện đối phương chậm rãi thu dù.
Hắn nhìn bên chân Hồng Vũ Diệp, nơi đó đã mọc đầy cỏ dại, duy chỉ có chỗ nàng đứng là không có. Hắn lại nhìn chiếc dù đã tiếp nhận gian nan vất vả, không khỏi cảm khái, đây đúng là một chiếc dù tốt.
Sau đó, hắn nở nụ cười: "Để tiền bối thất vọng rồi, chúng ta tiếp tục hướng về phía trước."
Nói xong, hắn liền bước ra một bước.
Trong một chớp mắt, tiên ý bắn ra, huyền diệu chi ý kéo dài từ dưới chân.
Con đường trước đó bị cỏ dại bao trùm lại xuất hiện, xung quanh trăm hoa đua nở, trên đó có khí vận đặc thù, huyền ảo như không.
Hồng Vũ Diệp nhìn con đường này, rũ mắt không biết đang suy nghĩ gì.
Mà ô giấy dầu đã bị Giang Hạo tiếp nhận, hai người tiếp tục hướng về phía hải ngoại.
Xe ngựa đã không thấy đâu nữa.
Vào năm thứ hai, Linh thú đã kéo xe ngựa rời đi…
---
Hải ngoại.
Mộc Long Ngọc cau mày.
Lúc này hắn đứng sừng sững phía trên một cột nước.
Thập Nhất Thiên Vương lại mở ra hội nghị lần nữa.
Những năm này bọn hắn chỉ thương thảo duy nhất một chuyện, đó chính là chuẩn bị thành tiên. Bọn hắn đã làm rất nhiều, vì phòng ngừa vạn nhất, chuẩn bị ba tầng trong ba tầng ngoài.
Dù những người khác có ý đồ ngăn cản, nhưng mà mười một người bọn hắn liên thủ, có rất ít người có thể tới phá hư. Còn đến ngày thành tiên sẽ như thế nào thì không được biết. Nhưng bọn họ vẫn phải chuẩn bị đầy đủ, hợp tác cùng không ít người, chính là hi vọng có thể ngăn cản sự phá hỏng đến từ bên ngoài.
"Còn lại sáu năm." Mộc Long Ngọc nhìn mọi người, nói:
"Các ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
Lúc hắn trở về còn lại hai mươi bốn năm, hiện tại chỉ còn sáu năm cuối cùng.
Thời gian càng ngày càng gấp gáp khiến cho bọn hắn không thể không khẩn trương.
"Hải La khôi phục như thế nào rồi?" Mộng Lam Linh hỏi.
"Đăng Tiên cấp 1, muốn hắn bước vào Đăng Tiên Đài trong vòng sáu năm cũng không phải là không được, nhưng mà không dễ dàng." Mộc Long Ngọc rũ mắt nói:
"Đây là thành quả mà Thánh Đạo đã dùng hết biện pháp, theo như lời bọn hắn thì phía sau đó phải dùng đến những thủ đoạn phi thường. Hải La đã đồng ý."
"Sẽ thất bại sao?" Đào Mộc Tú hỏi.
"Có khả năng nhất định, nhưng mà Hải La nói hắn không có vấn đề gì." Mộc Long Ngọc thở dài một tiếng.
Thời gian gấp gáp như thế, tất cả mọi người đều đang đánh cược.
Dù sao không ai biết được rằng cuối cùng người kia có xuất hiện hay không, cũng không xác định được liệu thật sự có thể hay không. Thế nhưng là đây là hi vọng duy nhất của bọn hắn.
Cho đến trước mắt, bọn hắn vẫn đang tìm kiếm những biện pháp khác, nhưng mà không có bất kỳ đầu mối gì. Nếu như có thể thì sao bọn hắn lại cần dựa vào người khác chứ?
"Người của Thánh Đạo có chút kỳ quái." Một giọng nói trầm thấp truyền đến.
Những người khác rũ mắt, đúng vậy, Thánh Đạo rất kỳ quái.
Bọn hắn vì để cho Hải La khôi phục mà vô cùng để bụng. Giống như người muốn đột phá thành tiên không phải là người khác mà chính là bọn hắn.
Dạng kỳ quái này đương nhiên đã khiến bọn hắn cảnh giác, cũng âm thầm điều tra. Thế nhưng mà không có bất kỳ đầu mối gì.
Từ vô số dấu hiệu, Thánh Đạo thật sự là đang toàn tâm toàn ý trợ giúp Hải La, không có bất kỳ tư tâm gì, cũng không có muốn làm cái gì khác.
Chuyện này nhìn thế nào cũng không bình thường.
"Có khả năng là bởi vì người muốn thành tiên kia hay không?" Một nữ Thiên Vương khác hỏi.
"Nhưng mà người như nào lại có thể khiến cho bọn hắn hỗ trợ? Hay là nói thành tiên sẽ có trợ giúp lớn lao đối với bọn hắn?" Mộng Lam Linh hỏi.
Nàng nói xong liền nhìn về phía Đào Mộc Tú. Đám người cũng là như thế.
Đào Mộc Tú cười khẽ: "Ta cũng chỉ là nghe nói, không nhất định chuẩn. Mọi người cứ an tĩnh chờ đợi kết quả là được. Thập Nhị Thiên Vương thành tiên là chuyện trước nay chưa từng có, đây có thể xem là một bước tiến của thời đại. Hiện nay mọi người đều biết đại thế sắp đến, nhưng mà không người nào biết được nó sẽ đến với phương thức gì. Có người cảm thấy có lẽ cần một chuyện gì đó kích thích, một chuyện kích thích thời đại trước nay chưa từng có, coi như là mở màn cho những chuyện phía sau." Đào Mộc Tú trầm giọng nói:
"Tất cả mọi người đều biết rõ mục đích của người của Thánh Đạo, cho nên chuyện này cực kỳ quan trọng với bọn hắn. Cho nên bọn hắn toàn tâm ý hỗ trợ, có lẽ có nguyên nhân trên phương diện này."
Đám người trầm mặc, nếu quả thật là như thế này thì bọn hắn muốn thành tiên lại càng thêm khó khăn. Bởi vì bọn hắn sẽ trở thành trở ngại đâm rách tầng cuối cùng này. Áp lực này không đơn giản chút nào.
"Những chuyện khác đều đã chuẩn bị không sai biệt lắm, hiện tại chỉ thiếu Hải La, và người kia lúc nào sẽ xuất hiện?" Giọng nói trầm thấp truyền đến.
Nghe vậy, Mộc Long Ngọc lắc đầu: "Không xác định, không có tin tức gì."
"Người cho ngươi tin tức thì sao?"
"Không biết đã đi nơi nào."
Đám người có chút bất đắc dĩ, nhưng mà chỉ có thể chờ đợi. Việc đã đến nước này, cũng chỉ có chờ đợi.
Năm thứ hai, còn lại năm năm. Thập Nhị Thiên Vương lại tề tụ lần nữa.
Bọn hắn chỉ hỏi một vấn đề, chính là Hải La tu vi gì.
"Đăng Tiên đệ cấp hai."
Năm thứ ba.
Còn lại bốn năm.
Bọn hắn lại tụ tập lần nữa.
Mà lần này Hải La đã Đăng Tiên cấp bốn.
Năm thứ tư.
Còn lại ba năm.
Mộc Long Ngọc nói với tất cả mọi người, Hải La chuẩn bị bắt đầu thử đột phá lần cuối cùng, bảo tất cả mọi người chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Năm thứ năm.
Còn lại hai năm cuối cùng.
Mộc Long Ngọc truyền đến tin tức xấu, mặc dù Hải La đột phá Đăng Tiên cấp sáu, nhưng mà khí tức bất ổn, có thể tẩu hỏa nhập ma bất cứ lúc nào, rất cần Thiên Huyền Thần Đan, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc.
Cùng đó năm.
Mộc Long Ngọc lấy được Thiên Huyền Thần Đan từ chỗ Đào tiên sinh của Thiên Hạ Lâu, Thập Nhị Thiên Vương đều bỏ ra một chút đền bù.
Năm thứ sáu.
Một năm cuối cùng.
Hải La đi tới Đăng Tiên cấp tám, bắt đầu bước vào Đăng Tiên Đài.
---
Biên giới hải vực.
Giang Hạo đứng tại chỗ nhìn thật lâu, hắn vừa mới tỉnh lại.
"Thời gian đã sắp tới."
Hiện nay hắn đã ra ngoài mười lăm năm.
Sáu mươi chín tuổi.
Hiện tại mưa xuân mịt mờ.
Trời tháng Ba.
Sau khi nhìn thấy biển cả, hắn cảm thấy thiên địa bao la, cảm giác được một con đường mới.
Sông núi và biển chuyển dời luôn có xung đột lớn lao, khiến hắn lần nữa hiểu rõ sự khác biệt to lớn giữa thiên địa. Bởi vậy mới có cảm ngộ mới.
Vừa cảm ngộ chính là một năm, đến ngày hôm nay mới tỉnh lại.
Hắn ra ngoài từ năm năm mươi tuổi, hiện tại đã qua hai mươi bốn năm.
Hắn đã sáu mươi chín tuổi, thời gian còn lại là bảy năm, dư ra là bởi vì có Sơn Hải Ấn.
"Không tiếp tục hướng về phía trước nữa sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Giang Hạo nhìn về phía vùng biển vô tận trước mắt, nói: "Sau khi đi vào có phải là sẽ không còn đường lui nữa hay không?"
"Sợ hãi sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Giang Hạo mỉm cười, nói:
"Đúng vậy, vãn bối chỉ là người bình thường, đứng trước tử vong sao lại không sợ cho được? Từ khi ra đời cho đến giờ, ta chưa từng nghĩ sẽ cố gắng gây dựng thành tựu gì cả, chỉ muốn sống sót thật tốt."
"Hiện tại cũng vậy sao?" Hồng Vũ Diệp thu dù, hỏi.
"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu:
"Vãn bối chưa từng có chí lớn, cũng chưa từng cho rằng mình là thiên kiêu của thời đại. Vãn bối đạt đến Nguyên Thần sớm như vậy, cũng không phải do thiên phú, mà là vận khí. Nếu như đưa vận may này cho người khác thì có lẽ người kia sẽ mạnh hơn ta. Có lẽ hắn sẽ không bị vây ở tông môn, có lẽ hắn sớm đã dương danh khắp thiên hạ, có lẽ hắn sớm đã bước lên đỉnh cao, có lẽ hắn sẽ thành nhân vật chính của thời đại. Nhưng… vãn bối không làm được. Vãn bối chỉ muốn sống, không muốn mạo hiểm."
Giọng nói rơi xuống, Giang Hạo bước ra một bước, bước vào vùng biển vô tận, đi trên con đường không có đường về.
"Nếu như đã sợ hãi thì lại sao lại hướng về phía trước?" Hồng Vũ Diệp đi theo bên cạnh hắn.
Giang Hạo than nhẹ một tiếng: "Tiền bối nghe qua câu nói kia chưa?"
"Câu gì?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Hướng chết mà sinh." Giang Hạo nhìn qua phía trước, trong mắt chỉ có kiên định.
Cũng không phải là hắn không sợ, chỉ là bởi vì đây là lựa chọn duy nhất. Nếu đã như vậy thì không cách nào sợ đầu sợ đuôi nữa.
Hắn có thể cảm nhận được Công Đức Đỉnh đang suy yếu, đi ngang qua thôi cũng có thể thấy Nam Bộ loạn, rất rất loạn.
Các đại tông môn đều đang bôn ba bốn phía.
Nam Bộ như thế, địa phương khác chắc là cũng như thế.
Mà hắn lại không có biện pháp nào.
Mặt khác, trên đường đi hắn nhìn thấy Sở Xuyên, nhưng cũng không đi qua gặp mặt. Hắn nhìn đối phương bò ra từ trong những tranh đấu.
Thời gian ba tháng, đối phương đối diện với tử vong mấy lần, thế nhưng lại đều có thể chịu nổi. Giang Hạo không có xuất thủ, chỉ là đứng quan sát.
Đây là con đường của Sở Xuyên, lý tưởng của hắn rộng lớn. lý tưởng này gần như không cách nào hoàn thành, thế nhưng vẫn có một tia cơ hội, lúc này không thể giúp hắn. Chỉ có tiếp nhận trắc trở mới có thể hoàn thành chuyện trong lòng hắn muốn làm nhất.
Hồng Vũ Diệp hỏi Sở Xuyên muốn làm gì trong tương lai. Giang Hạo trả lời, muốn kéo Thiên Đạo Trúc Cơ xuống thần đàn.
Hồng Vũ Diệp không có nói là sẽ không thành công, chỉ là hỏi một câu: "Bởi vì tình yêu?"
Giang Hạo lắc đầu, chắc không phải là tình yêu.
"Thiên phú của ngươi như thế nào?" Trên mặt biển, Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Bình thường." Giang Hạo suy tư chốc lát rồi nói: "Rất nhiều người đều có thiên phú như ta."
"Vậy sao?" Hồng Vũ Diệp nhẹ giọng mở miệng.
Nàng nhìn thân ảnh của người trước mắt, rũ mắt không nói gì nữa, ở trong mắt nàng có thể nhìn thấy tiên ý trên người đối phương một cách rõ ràng.
Loại tiên ý này đang ngo ngoe muốn động, không khác khí tức của tiên là bao. Nếu như lại cho hắn hai mươi năm tiếp tục tham ngộ, có lẽ…
Hồng Vũ Diệp rũ mắt, sau đó đi theo bên cạnh đối phương.
Hướng về phía hải ngoại.
Đoạn đường này chính là đoạn cuối của tiên lộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận